Đống phiếu đó sẽ gánh hết chi phí ăn trưa của tôi. Hơn nữa, tôi cũng tò mò về thực đơn của căn tin trường. Tôi cũng muốn đôi lúc ăn ngoài nữa. Và tôi muốn ăn thịt. Không, tôi không nên nghĩ về chuyện này nữa, lỡ như tôi lại dính tai bay vạ gió nữa thì sao?
“Nếu bây giờ em nhận lời thì thầy sẽ thêm một túi cà phê nữa đó.”
“Em đồng ý!”
Khốn thật! Dùng con bài cà phê là bất công mà. Đó là thứ xa hoa duy nhất với tôi đấy? Hơn nữa, cốc cà phê tôi đang uống có mùi hương và hương vị tuyệt vời, không hổ danh cà phê cao cấp. Mặc dù chỉ có một túi thôi, nếu tôi được nhận nó thì tôi cũng sẽ chấp nhận lời đề nghị này. [note52952]
Khốn, tôi ghét cái điệu cười của lão. Nhớ đấy, đồ khốn.
“Thôi được rồi, thầy hiệu trưởng, làm ơn lên kế hoạch khác đi. Và làm ơn xin hãy cân nhắc cẩn thận những gì em đã nói.”
“Đ-được. Em nhớ quay lại đó.”
Tôi rời phòng hiệu trưởng với Kishita-senpai và chúng tôi cùng nhau đi tới văn phòng Hội học sinh. Tuy nhiên, giữa chúng tôi không ai nói lời nào cả và bầu không khí thật khó xử. Tôi không cảm thấy được sự thù địch rõ ràng nào từ Kishita, chắc là cô ấy bình thường đã như thế này rồi. Tuy vậy, tôi đang thắc mắc lão hiệu trưởng đã nói gì về tôi với Hội học sinh. Lão không chém gió thành bão đâu, đúng chứ?
“Kishita-senpai, cho em hỏi vài thứ, chị có thể kể lại những điều thầy hiệu trưởng đã nói về em không?”
“Chị được bảo rằng em đã trở nên men lỳ hơn.”
“Xin thứ lỗi, em phải quay lại một chút để gõ đầu ông hiệu trưởng đó.”
“Trở nên men lỳ” là có ý gì hả! Hơn nữa, như thế là lược bỏ quá mức rồi. Đúng là hiện đang có một tên đực rựa ở trong này, nên cũng hợp lý nếu nói tôi trở nên nam tính hơn. Nhưng mà lão không còn gì khác để nói à? Và khi sự kích động kết thúc, tôi tự hỏi rằng: Có thật sự là còn gì khác không?
Sau cùng thì, tất cả những gì tôi làm ở phòng hiệu trưởng là bắt bẻ lão ta suốt. Chuyện này…thật sự chẳng còn gì khác cả.
“Thôi kệ đi. Mình đi tiếp nào.”
“Em đã trở nên khá thân cận với thầy hiệu trưởng đó.”
“Do em bị nhờ một việc rắc rối mà thôi. Vì chuyện này cũng không phải là thứ có thể công khai được, nên em không thể nói chi tiết nhưng nó vẫn thật sự là một công việc khó khăn.”
“Xin lỗi em. Nhưng mà chị không nghĩ rằng có bất kỳ ai ở trong học viện này có thể hét vào mặt thầy hiệu trưởng như thế.”
“Chắc chị nghe nhầm rồi?”
“Chị không nghe rõ nội dung nhưng âm lượng khá là lớn đó.”
Tôi đã hét khá lớn nên bị nghe thấy cũng bình thường. Sự cứu rỗi duy nhất của bọn tôi là học sinh không hay qua lại trên hành lang trước phòng hiệu trưởng. Nếu có bất kỳ ai vô tình nghe được thì sẽ có khả năng những lời đồn kỳ lạ về chuyện giữa tôi và hiệu trưởng lan ra.
Nhưng mà, Kishita đã thấy tôi và hiệu trưởng ở cùng nhau, nên theo một nghĩa nào đó, chuyện đã quá trễ rồi.
“Em sẽ thật sự suy sụp nếu lúc đó em không làm thế. Và cũng không phải là em tức giận vô cớ đâu.”
“Chị hiểu mà. Nếu cái logic đằng sau đó là của Kisaragi-trong-quá-khứ thì không đời nào thầy hiệu trưởng lại im lặng và lắng nghe đâu.”
Tôi biết lão ta rất nghiêm túc và tận tâm với công việc. Nhưng tôi không hiểu tại sao, với những phẩm chất đó, chuyện đời tư của lão lại là một đống hổ lốn. Không sợ mắc sai lầm vào những khoảng khắc quyết định thành bại. Thật đấy, thất bại giùm cho tôi nhờ.
Vì sức khỏe tinh thần của tôi.
“Đây là phòng Hội học sinh. Chắc đây là lần đầu em vào đây, đúng chứ?”
“Ừm. Dù sao thì
hoàn toàn chẳng có công chuyện gì ở chỗ này cả.”
Lý do gì đã khiến Kotone dính líu với người của hội học sinh? Nếu tôi không nhầm thì, Shizune đã nói với con bé rằng nó sẽ có một cuộc sống học đường trọn vẹn hơn nếu hội học sinh nằm dưới bàn tay nó, chắc vậy? Hội học sinh toàn là trai đẹp nên danh vọng của Kotone sẽ đi lên nếu con bé ở cạnh họ, đó là những gì con bé bị tiêm nhiễm.
Nhưng thực tế thì ngược lại, con bé bị thù ghét và vị trí xã hội của nó tụt dốc không phanh. Mặc dù đó không phải là mục tiêu của Kotone.
“Mình quay lại rồi đây. Bên cạnh đó, chúng ta đã có thêm nhân lực từ thầy hiệu trưởng.”
“Xin thứ lỗi ạ. Em tên là Kisaragi Kotone. Được giúp đỡ mọi người là vinh dự của em ạ.”
Cơ mà, phòng hội học sinh khá lớn đấy. Nó rộng gần bằng một lớp học rồi, có bàn ghế, máy tính và cả ghế mát xa vì cái lý do nào đó. Hơn thế nữa, họ còn có cả tủ lạnh, máy pha cà phê, và đầy đủ thiết bị đủ để có thể sống ở đây luôn. Tuy nhiên, cái đống lộn xộn trên bàn khiến tôi nhớ lại công việc cũ của tôi.
Và ở cuối phòng, trong khi đọc những giấy tờ trên bàn, người này đã chú ý tới Kishita. Ei, lại thêm một gã đẹp trai nữa. Và trái ngược với dự cảm của tôi, anh ta chào bọn tôi với nụ cười nhẹ.
“Ồ, một vị khách bất ngờ. Và được đề cử bởi chính thầy hiệu trưởng. Tôi nghĩ là thông tin đó có thể tin cậy được.”
“Làm ơn đừng có tin vào cái phần em trở nên nam tính.”
Theo sau Kishita-senpai, tôi ngồi lên cái ghế trống cô ấy đã chỉ. Tôi không biết đó là chỗ ngồi của ai nhưng dựa theo đống giấy tờ đầy số liệu đang nằm đầy trên bàn, đây có vẻ là chỗ của kiểm toán viên. Lại một thứ phiền phức nữa.
“Anh đã nghe nhiều thứ hơn thế nữa. Cơ mà, không hề có một động thái chống lại nhà Udzuki nào mặc cho bị đẩy rơi xuống cầu thang? Anh không nghĩ em của quá khứ có thể làm điều đó.”
“Nó không đáng để làm vậy.”
Sau khi bị bắt nạt đến độ đó thì tôi đã có đủ bằng chứng để tấn công một chiều tới nhà Udzuki. Nhưng dùng cách đó thật sự sẽ không tạo sự khác biệt gì. Với tôi thì tôi không muốn tạo thêm bất kỳ thù oán nào nữa. Sau cùng thì việc đó chỉ tạo thêm phiền phức thôi.
“Anh khá ấn tượng khi em có thể vượt qua như thế đấy. Dù sao thì, mặc cho mọi thứ em đã phải gánh chịu, cuối cùng em vẫn tha thứ cho bọn họ.”
“Anh thật sự nghĩ vậy à?”
Ăn cắp, phá hoại và những tổn thương. Không đời nào tôi có thể tha thứ chúng. Ngay cả khi ả ta tạ lỗi với tôi vào lần gặp mặt kế, tôi cũng không hề có ý định tha thứ. Ngày từ đầu thì, nếu tôi chấp nhận lời xin lỗi của con ả ngạo mạn đó thì nó cũng chỉ là lời nói gió bay. Thực tế là, tôi muốn tát ả ta ít nhất là một lần. Tôi muốn nhưng tôi không làm vậy. Vì rằng hậu quả sau đó sẽ cực kỳ phiền phức.
“Ả ta là kẻ thù.”
“Hừm, vậy ra cũng chẳng phải em hoàn toàn không để tâm với việc đó. Thế thì, cái đống rắc rối em đã ném vào bọn anh thì sao?”
“Em xin lỗi vì những phiền phức em đã gây ra. Nếu anh không muốn em ở trong phòng này, thì nói một tiếng và em sẽ lập tức ra khỏi đây.”
“Anh không làm thế đâu, nên là giúp bọn anh với đống việc này đi. Bọn anh thật sự gặp khó khăn vì thiếu nhân lực đó, em nhìn đi.”
Tôi không thể đọc vị anh ta, tôi không thể nào đoán được hội trưởng dự định sẽ đối xử với tôi thế nào. Chẳng phải là anh ta đã quên đi chuyện năm ngoái, anh ta vẫn còn vài vấn đề với tôi nhưng anh vẫn giao công việc của hội học sinh cho tôi.
Hẳn là anh ta thấy cực kỳ khó chịu với tôi, nhưng anh vẫn chấp nhận. Cơ mà, có lẽ chỉ là bởi vì họ cần mọi nguồn lực có thể.
“Giờ thì, chúng ta hiện đang xử lý ngân sách cho các câu lạc bộ. Lấy chi tiêu của năng ngoái để tham khảo, chúng ta sẽ lập dự toán ngân sách cho các câu lạc bộ. Anh muốn em giúp bọn anh trong cả việc tổng hợp dữ liệu nữa.”
“Có thật sự ổn khi giao việc này cho người ngoài không vậy?”
“Em không thuộc về bất kỳ câu lạc bộ nào. Hơn nữa, em được đề cử bởi thầy hiệu trưởng, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tín nhiệm của thầy hiệu trưởng với tôi vẫn còn khá cao. Và chiều của tôi thì rất thấp. Cơ mà, sao họ lại làm chuyện này ở cái khoảng thời gian này trong năm? Tôi nghĩ chúng đã được giải quyết ngay lập tức sau khi các tân học sinh nhập học, nhưng có vẻ tôi đã nhầm. Bởi vì thời gian chiêu mộ của câu lạc bộ kéo dài tới tận cả tháng, nên việc lập dự toán ngân sách sẽ được thực hiện vào tầm này và sẽ được hoàn thành vào giữa tháng năm. Vì thế mà, tôi nghĩ đây là khoảng thời gian họ sẽ bận rộn nhất.
“Em dùng PC được không?”
“Nếu không dùng thì em chẳng thể làm được việc gì cả đâu. Nhắc mới nhớ, em không biết mật khẩu nhờ. Kaori.”
“Đã rõ.”