Akuyaku Reijou, Shomin ni Ochiru

phía sau bức màn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã hết một đêm sau khi dọn nhà vào ngày hôm qua, nếu tôi phải nói thứ gì đã thay đổi, thì nó là hình ảnh của tôi trong lớp đã có cải thiện và trong thời gian tới, tôi sẽ có một người bạn cùng phòng. Dẫu thế, vẫn không có điều gì đảm bảo được rằng không có lời đồn thổi độc địa nào về vụ việc này sẽ lan ra, nên tôi không thể hạ thấp cảnh giác.

“Misaki, tôi sẽ để tiền lại cho cô, nên làm ơn hãy mua nhu yếu phẩm và những thứ thiết yếu khác.”

“10 000 yên, thật là hào phóng.”

“Nó là số tiền chúng ta cần khi cô sống ở đây. Cạnh đó, nhớ giữ lại tất cả hóa đơn. Tôi sẽ kiểm tra tài khoản vào cuối ngày.”

“Eh?”

Tôi sẽ nhập chúng vào sổ tài chính gia đình, nên tôi cần mấy cái hóa đơn đó. Việc kiểm tra tài khoản là để xác nhận rằng cô ấy có mua thứ gì không thiếu yếu hay không. Tôi không nghĩ cổ sẽ làm thế nhưng chỉ là để cho chắc thôi.

“Vậy còn đồ hiệu thì sao?”

“Không cần thiết. Nếu cô mua bất kỳ thứ gì không phải là đồ thiết yếu, tôi sẽ gọi cho Sakiko.”

Dù gì thì tôi cũng không ăn vặt. Nếu như ai đó mà ăn nó, thì đó sẽ là Misaki nhưng tôi không có ý định nuông chiều cô ấy. Tivi và máy tính đều bị cấm sử dụng. Về cái PC thì tôi đã đặt mật khẩu nên sử dụng nó mà không có được phép là bất khả thi.

“Ở đây còn bó buộc hơn cả là ở nhà chính.”

“Cái dinh thự ngạt thở đó hay căn hộ chật hẹp của tôi, cô nghĩ chỗ nào tốt hơn?”

“Nơi đây vẫn tốt hơn nhiều.”

Bất kỳ ai có cảm quan bình thường đều sẽ trả lời như thế. Sau cùng thì, ta cần phải chú ý tới tất cả mọi thứ ta làm ở chỗ đó. Điển hình là khi mà phụ thân có mặt, nó cực kỳ khó chịu. Với sự ra đi của Kotone, nó có lẽ tốt hơn một chút.

Mang ra so sánh thì, cổ có thể thư giãn bất kỳ khi nào tôi không ở bên, nên ở tại chỗ của tôi thoải mái hơn hẳn.

Sau khi đưa một vài chỉ dẫn chung chung cho Misaki, tôi đi tới học viện. Xe hơi mà chúng tôi có là một chiếc xe thuê, nó chỉ là một cái xe bốn chỗ thông thường. Tôi thật sự không hề muốn phải di chuyển bằng một cái xe hạng sang, nên tôi thấy rất cảm kích. Bọn họ không thể mang một cái xe từ dinh thự tới trong khi giữ bí mật với phụ thân.

“Nhớ tới đón tôi đó.”

“Đã rõ.”

Giờ thì, tới lúc đi rồi. Tôi hiện đang ở bãi xe học viện, nên tôi gặp nhiều giáo viên nhưng dù cho tôi có chào ai đi nữa, không có ai chào lại cả. Có vẻ là tôi vẫn còn một chặng đường dài để trở thành một học sinh bình thường. Thở dài rồi tôi hướng đến lớp học của mình và trên đường tới đó cũng có một vài người chào lại tôi.

Dù cho đó là những bạn cùng lớp và những hậu bối. Những hậu bối không có quá nhiều thông tin, nên họ có lẽ không biết nhiều về Kotone. Theo lẽ tự nhiên, tôi cũng chào lại.

“Chẳng phải cậu khá nổi tiếng với hậu bối à?”

“Chào buổi sáng Minagawa. Chuyện đó có lẽ là vì họ không biết nhiều về tôi.”

“Những vấn đề hiện tại là với những học sinh cùng khóa và các tiền bối đúng chứ? Dù rằng theo tôi thì nó có lẽ chỉ là vấn đề thời gian.”

“Ý của cậu là gì?”

“Cậu hiện khá là cuốn hút đó. Chỉ là rất khó để có thể bỏ qua cậu.”

Thì ra là vậy.

“Ah, chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng~”

Khi tôi bước vào lớp học và được chào đón bởi rất nhiều người. Trực tiếp cảm nhận được hình ảnh trong lớp của tôi đã thay đổi như nào, tôi không thể kiềm lại mà nở nụ cười. Đột nhiên cả lớp trở nên im lặng.

Tại sao vậy nhỉ?

“Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu thực sự cười đó.”

“Chào buổi sáng, Aiba. Có phải vậy không?”

“Ừm, Tớ từng thấy cậu thường mang cái điệu cười giả tạo đó nhưng tớ không nhớ là tớ đã thấy cậu thực sự nở nụ cười bao giờ.”

Well, tôi không thực sự ở trong tình huống mà tôi có thể cười chút nào. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ rằng tôi chỉ có kẻ thù ở trong học viện này. Mục tiêu đầu tiên của tôi là khiến những kẻ đó trở nên trung lập hơn. Dù cho có tình huống bất ngờ xảy ra và hình ảnh của tôi trong lớp đã được cải thiện vượt qua sự kỳ vọng.

Cơ mà tôi không hiểu sao nó lại liên quan tới tình huống hiện tại.

“Ah, ra là cổ không tự nhận biết được?”

“Vì đó là Kirasagi nên có lẽ cổ không thể tưởng tượng được đâu. Cậu biết mà, khả năng cao đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong tình huống này.”

Tình huống mà những người bạn cùng lớp sẽ đáp lại lời chào của tôi là lần đầu tiên với Kotone. Kotone đã từng mang lớp trang điểm dày cộm đó từ lúc nhập học, nên sẽ không có ai tiếp cận với cô. Hơn nữa, cô còn là con gái của một gia đình danh giá, nên không cần phải nói cô sẽ phản ứng thế nào.

Tôi có chút hơi khó hiểu về cuộc đối thoại của Minagawa với Aiba nhưng có một điều chắc chắn là tình thế hiện tại của tôi đang tiến triển tốt. Như mọi khi, tôi ngồi xuống cạnh cửa sổ và tựa cái nạng của mình vào đó.

Cảm thấy nhẹ nhõm vì hôm nay bàn học của mình được vô sự, tôi kiểm tra lại những bộ phận của cái bàn để phòng hờ.

“Đúng như dự đoán, không có gì xảy ra cả.”

“Chỉ có anh hùng mới dám làm điều đó. Sau cùng thì, họ chỉ làm vậy khi biết rõ rằng chính họ sẽ bị nhắm tới.”

Nói tới chuyện đó thì có vẻ là thông báo về việc đình chỉ học đã được đăng lên bản tin của học viện. Thầy đã làm tốt lắm, thưa hiệu trưởng. Chắc là thầy ấy đã kiểm soát thông tin trước khi có bất kỳ lời đồn nào lan ra. Với điều này, cô ta sẽ không còn có chỗ đứng trong học viện này nữa.

Và nếu cô ta biến mất khỏi học viện này thì có thể dễ dàng đoán được cổ chỉ là bị chuyển đi. Không ai sẽ nghĩ tới việc ở lại một nơi mà họ không còn được chào đón. Trừ khi là ai đó như Kotone, người đã lợi dụng hoàn cảnh đó.

“Ooh, mấy đứa đã đến đủ rồi.”

Khung cảnh giống như trước khi vụ việc đó xảy ra. Giáo viên thông báo hôm nay không có kế hoạch gì như mọi khi và học sinh phàn nàn về nó. Đúng là một lớp khá dễ tính, nhưng tôi nghĩ đó chính là lý do tại sao họ chấp nhận tôi.

Liệu rằng hiệu trưởng đã nhúng tay vào hay những người này tụ hợp lại đây một cách trùng hợp, tôi không biết nữa. Mah, tôi cảm thấy rất biết ơn vì điều này.

“Kisaragi~, hãy đến phòng hiệu trưởng sau buổi học hôm nay.”

“Dạ vâng ạ.”

Sau cùng thì có nhiều thứ liên quan tới vụ việc mà tôi chưa được biết mà. Tôi không có kế hoạch chủ động tìm kiếm chúng làm gì. Miễn là những người đó không ở trong học viện, đó đã là quá đủ với tôi rồi. Việc gì đã xảy ra với họ đều không thật sự quan trọng kể cả khi tôi biết hay không.

Cơ mà, thầy hiệu trưởng đó có vẻ sẽ không chấp nhận được bên bị hại không biết gì về nó.

Và rồi lớp học hôm nay kết thúc mà không có vấn đề gì. Nháy mắt một cái là đã tan học. Đúng như tôi dự đoán, bộ đôi kia vẫn lo lắng và đi cùng tôi tới phòng hiệu trưởng như ngày hôm qua rồi chúng tôi tạm biệt nhau ở trước cánh của văn phòng. Giờ thì, gõ cửa nào.

“Em là Kisaragi. Em có thể vào được chứ?”

“Mời vào.”

Cuộc đối thoại y hệt hôm qua. Và khi đi vào phòng, thầy hiệu trưởng vẫn đang làm việc như thường lệ. Thầy ấy là một người bận rộn nhỉ. Tôi ngồi xuống ghế sô pha và khác với hôm qua, thầy hiệu trưởng hoàn thành công việc của mình và ngồi xuống đối diện tôi. Trong lúc đấy, thầy cũng pha một cốc cà phê cho tôi.

“Xin lỗi vì gọi em tới đây lần nữa.”

“Dạ, không có gì đâu ạ. Vậy hôm nay đã có chuyện gì ạ?”

“Đó là về Udzuki Shizune và tên giáo viên đó.”

Đúng như dự đoán, tôi nghĩ vậy. Lý do thầy ấy không nói chuyện này lúc trước là bởi vì người trong câu hỏi đang có mặt và có lẽ là bởi vì đó là cuộc đối thoại giữa Kisaragi và Udzuki, nên thầy ấy đã để chuyện giáo viên đó sang một bên. Sau cùng thì mẫu thân cũng ở trong văn phòng nữa mà.

“Udzuki Shizune đã đồng ý chuyển trường. Cô ấy sẽ bị chuyển tới Học viện nữ sinh Agatherine. Khả năng cao là cổ sẽ học ở đấy tới lúc tốt nghiệp.”

Vậy là trong lúc tôi đi học thì không cần phải sợ bị trả thù. Dù tôi không biết rằng điều này còn đúng không khi tôi bị đúp lớp. Mà tôi sẽ không làm thế. Bên cạnh đó, về học viện mà Shizune bị chuyển tới thì nó khác là nổi tiếng.

Bởi vì rằng, chỗ đó được gọi là “nhà tù” mà. Nhà Udzuki đã đi một nước khá táo bạo. Nhập học chỗ đó sẽ khiến danh tiếng của họ bị giảm đi và họ vẫn làm điều đó.

“Em bất ngờ là nhà Udzuki lại đồng ý với điều đó.”

“Nó là kết quả của cuộc đàm phán. Sau khi nói với họ rằng trục xuất tôi cũng là một lựa chọn khác thì họ nhanh chóng đồng ý.”

“Đó đâu phải là đàm phán, đó là tống tiền mà. Thế rồi thầy có nhận tiền quyên góp từ họ luôn không?”

“Sẽ thật là vô nghĩa nếu tôi không lấy nhiều nhất có thể sau rắc rối này.”

Truyện Chữ Hay