Akuyaku Reijou, Shomin ni Ochiru

những người dõi theo hiện tại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Akane-san loạng choạng bước vào nhà. Tôi biết Akane-san có tửu lượng tốt nhưng có vẻ Saeki-sensei còn tốt hơn ấy nhỉ. À mà Saeki-sensei sao rồi nhỉ? Cô ấy đâu thể lái xe về nhà trong tình trạng say xỉn đâu?

「 Cô nữa, làm ơn. 」

「 Saeki-sensei, cô đến đây từ lúc nào vậy? Hơn nữa, nhìn cô chẳng giống một người đang say tí nào cả. 」

「 Bất công lắm nhé. Shizuru chẳng bao giờ bị say cho dù cậu ấy uống nhiều đến mức nào và cậu ấy cũng chẳng bao giờ phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì do cồn cả. Đúng là một con quái vật. Cậu phải nghĩ cho những người uống cùng cậu nữa chứ. 」

「 Em hiểu mà. Thế hôm qua cô ngủ ở phòng Akane-san ạ? 」

「 Đúng rồi. Quan trọng hơn, em vẫn phải điều trị đấy. Ra đây, cho cô xem qua mấy vết thương nào. 」

Cô ấy nói chẳng sai. Như mọi người thấy đấy, quý cô y tá Akane-san hiện tại chẳng giúp được gì cả. Tôi đoán Saeki-sensei ở lại đây vì đã đoán được mọi việc. Không, tôi không nghĩ cô ấy nghĩ xa vậy đâu. Cổ có lẽ chỉ mong chờ được đi uống với Akane-san tiếp thôi.

Nếu mọi chuyện không phải như tôi đã suy đoán thì chẳng có lí do gì để Akane-san từ chối đi nhậu cả.

「 Vết viêm đã nhỏ hơn rồi đó.Nhưng nó sẽ trở nặng nếu em vận động mạnh nên nhớ cẩn thận đấy. 」

「 Cơ mà mấy đứa đó hèn hạ thật đấy. Nếu chúng nó có vấn đề gì với em thì chỉ cần nói trực tiếp là được mà. Chẳng nhẽ chúng lại không nghĩ đến việc bị phát giác à? 」

「 Mấy người thẳng thắn như cậu hiếm lắm đấy. Cậu là người duy nhất tớ biết đi hỏi thẳng sau khi bị bắt nạt. 」

「 Akane-san liều lĩnh thật đó. 」

Nếu tôi chêm thêm câu “hồi chị còn trẻ”, kiểu gì tôi cũng bị hai người họ lườm mất nên thôi, tốt nhất là không nên. Kiểu gì tôi cũng sẽ bị nhéo vào chỗ đau nếu nói gì đó thừa thãi. Tôi cũng biết đọc bầu không khí chứ bộ.

「 Giống như việc đáp trả bạo lực bằng bạo lực sẽ chẳng đi đến đâu, mấy sự việc như này sẽ chẳng thể nào chấm dứt nếu em không trực tiếp nói chuyện với chúng. Chị cũng vừa mới thực hành xong đó thôi. 」

「 Như tớ đã nói, chỉ những người có tinh thần thép mới dám làm vậy thôi. Nếu mọi người ai cũng vậy thì ngay từ đầu việc bắt nạt đã chẳng xảy ra rồi. 」

「 Nghe có vẻ hơi phũ phàng nhưng tớ cũng hiểu được phần nào. 」

Chắc chắn chẳng ai cùng tuổi với Kotone có thể chấp nhận và chịu đựng sự dày vò của việc bị bắt nạt được. Tôi có thể chịu được vì tâm trí tôi là một người trưởng thành nhưng chẳng bao giờ có chuyện một đứa trẻ đang bước vào tuổi dậy thì sẽ có một tâm lý vững vàng như vậy được.

Vậy tôi phải làm sao đây? Cứ để vậy hay phản kháng? Sau cùng thì đó là hai cách duy nhất để giải quyết vấn đề.

「 Nói gì thì nói, làm vợ chị bị thương là điều không thể tha thứ được. 」

「 Um, nhưng em có phải vợ chị đâu. Chẳng lẽ chị cũng gọi em như thế ở nơi làm việc à?」

Nếu chị ấy gọi thế thật thì tôi thực sự chẳng dám bén mảng đến gần cái bệnh viện đó đâu. Kiểu gì họ cũng có mấy suy nghĩ kì quặc về tôi, chủ yếu là yuri.

「 Không sao đâu mà. Kể cả chị có kể cho mọi người thì ai cũng biết là chị kết hôn rồi mà. Họ sẽ biết ngay là chị đang nói về một người mà chị yêu quý thôi. 」

「 Hả? Akane-san, chị kết hôn rồi á? 」

Nói thật thì nó đến quá bất ngờ. Chị ấy chẳng biết nấu ăn và thường xuyên đến phòng tôi chơi nên tôi tưởng Akane-san vẫn còn độc thân. Hơn nữa, Saeki-sensei cũng có ngủ nhờ nên tôi không ngờ là chị ấy có chồng. Ah, có lẽ cũng giống như cô quản lý, chồng chị ấy đã qua đời rồi. Dạo này lắm người chết trẻ nhỉ.

「 Mph, em vừa mới nghĩ tầm bậy tầm bạ phải không Kotone-chan? 」

「 Nói cho dễ hiểu thì chồng cậu ấy vẫn sống tốt sống khoẻ. Anh ấy làm việc về đêm nên lúc em về nhà thì ảnh đi làm rồi. 」

「 Nhân tiện thì chồng chị không phải trai bao đâu nhá. Anh ấy đang quản lý một quán bar. 」

Đúng là tôi có đoán anh ấy là trai bao thật. Hiểu rồi, lịch trình làm việc của anh ấy là lí do khiến bọn tôi chưa gặp mặt nhau bao giờ. Nếu thế thì khá là dễ hiểu vì sao Akane-san không biết nấu ăn.

Bởi vì chồng Akane-san đang quản lý một quán bar nên có lẽ anh ấy sở hữu giấy phép nấu ăn và giỏi việc bếp núc hơn Akane-san. Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò rồi đây. Chủ yếu là tôi muốn hỏi về mấy công thức nấu ăn.

「 Chị sẽ giới thiệu em với anh ấy vào một hôm nào đấy. 」

「 Cậu cũng hứa với tớ rất nhiều lần nhưng sao chẳng lần nào tớ được gặp thế Akane? 」

「 Tớ chịu. Anh ấy cũng bận mà. Hơn nữa, tớ sợ rằng nếu tớ nói ra địa chỉ quán của anh ấy thì kiểu gì cậu cũng vác mặt đến đó uống đúng không? 」

「 Đương nhiên. 」

「 Tớ có thể tưởng tượng được cảnh cậu đến đó uống kiệt rượu nên là không nhé. Mấy thứ đó không đùa được đâu. 」

「 Tớ có uống được đến mức đó đâu? Uy tín luôn. 」

Saeki-sensei, tửu lượng cô tốt đến mức nào vậy? Cơ mà sao tôi lại bị quấn vào mấy chuyện và bia rượu ngay sáng sớm thế này nhỉ? Tôi là học sinh cấp ba đó. Mặc dù tâm trí là của một người trưởng thành.

Quan trọng hơn, chúng tôi mải nói chuyện nên từ nãy giờ không để ý. Nếu không đi bây giờ thì toi mất.

「 Umm, hai con người kia ơi. Ta phải đi nhanh thôi. 」

「 Uwa, ôi chết cha. Y tá trưởng sẽ mắng chị nếu chị đến muộn mất. 」

「 Vì ta đi xe nên không phải lo đâu. Em không định đi bộ đấy chứ Kisaragi-san? 」

「 Với tình trạng của em hiện tại thì dù có chạy hết sức em cũng không đến kịp nên em rất sẵn lòng ạ. 」

「 Tốt. 」

「 Shizuru, nhớ chăm sóc Kotone-chan nhé! Tớ đi đây! 」

Nhìn chị ấy cuống cuồng chạy ra khỏi nhà, hai người chúng tôi bất giác nở nụ cười. Akane-san là một con người khá là năng động nên tôi cảm giác bầu không khí xung quanh tôi không còn ngột ngạt như hôm qua nữa. Cái khả năng này cũng được coi là một loại tài năng đấy. Có vẻ như chị ấy không nhận ra thì phải.

Đó không phải là điều mà Kotone hay tôi có thể làm được. Vô thức khiến người khác cảm thấy tốt hơn không phải điểm mạnh của tôi.

「 Thật may mắn khi em gặp được Akane-san. 」

「 Nó là đứa bạn thân mà cô luôn tự hào mà. Con bé có thể bám theo em cả đời đấy nhưng nhớ chăm sóc nó nhé. 」

「 Tất nhiên ạ. 」

Những cuộc gặp gỡ định mệnh thực sự rất quan trọng đối với mỗi người. Nếu bạn gặp được người mà bản thân có thể mở rộng vòng tay chào đón họ, điều đó còn quý giá hơn. Thi thoảng hai người có thể giận hờn nhau nhưng rồi cả hai sẽ lại làm lành vì đó mới là tình bạn. Cơ mà vẫn sẽ có những cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi mà bạn chẳng thích là bao. Còn giờ, không biết cái “cuộc gặp gỡ bạn chẳng thích là bao” ấy hôm nay có để tôi yên không nhỉ?

「 Cứ nói với cô nếu có chuyện xảy ra. Em là vợ của Akane nên cô chắc chắn sẽ bảo vệ em. 」

「 So với ngày hôm qua cô cư xử khác một cách đáng sợ đấy ạ. 」

「 Thì tại em đột ngột thay đổi 180 độ đó. Cô rất chào đón em của hiện tại. 」

「 Vậy thì em xin cảm ơn. Cô có định thi thoảng đến đây chơi không ạ? 」

「 Mong vậy. Đương nhiên là cô sẽ mang theo đồ uống đến. 」

Nghĩ là thì, mấy người tôi coi là bạn bao gồm hai đứa nhóc và hai người lớn. Không, số lượng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng. Cơ mà nếu cả bốn người cùng đến phòng tôi thì nơi này hoá cái chợ mất.

Còn giờ thì tôi đã cảm thấy khá hơn rồi, tiếp tục một ngày năng động ở trường nào.

Truyện Chữ Hay