Akuyaku Reijo Nanode Rasubosu o Katte Mimashita

chương 07

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi nhắc đến Rudolph Loren D’Austhrice, ai cũng biết đấy là Thủ Tướng và là người đàn ông khôn ngoan nhất Vương Quốc Elmeier. Nhưng thoạt nhìn thì ngài không hề giống vậy.

Khi người ta mới gặp ngài, ai cũng đều tả lại ngài là một người điềm tĩnh và đáng tin cậy.

「À, Irene. Con tới rồi à. Ta xin lỗi vì đã gọi con dậy từ sớm thế này, nhưng ta chỉ rảnh vào lúc này thôi」

Khi tôi bước vào phòng làm việc, cha tôi đang chờ sẵn với một nụ cười trên môi. Irene ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt bàn làm việc của cha cô trong khi đợi ông ngồi xuống đối diện.

「Chuyện xảy ra với Cedric thật đáng tiếc」

「Con rất xin lỗi, thưa cha」

Hôn ước với Cedric là cuộc hôn nhân chính trị――bị ảnh hưởng bởi trao đổi chính trị. Đấy là một bước bài khôn ngoan để củng cố cho nền tảng vững chắc của Nhà D’Authrice Ducal. Hơn nữa, tôi chắc chắn vụ bê bối xoay quanh việc hôn ước bị hủy bỏ cũng ảnh hưởng không ít đến cha tôi, Thủ Tướng.

――Tôi tự hỏi cha có cảm thấy gì không.

「Chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Rõ ràng con không phải kiểu người mà Cedric thích rồi」

Irene nghiêm túc hẳn khi nghe những lời đó từ người cha đang buồn bã của cô. Cô lại xin lỗ ông lần nữa.

「….Con thực sự xin lỗi」

「Dù sao thì ta đã thật sự nghĩ rằng chúng ta cuối cùng cũng có thể giữ vững được thanh danh của nhà D’Authrice. Chậc, chậc…. giờ thì ta đã hiểu được tình yêu của tuổi trẻ mãnh liệt đến thế nào. Con cũng thế đấy, lúc nào con cũng nói 『Chỉ cần ngài Cedric hiểu con là đủ rồi』mà nhỉ?」

「Con vô cùng xin lỗi」

「Ta cứ ngỡ là con sẽ còn tuyệt vọng hơn nữa cơ. Ta thậm chí còn nghe bảo là con nhốt mình trong phòng cả ngày」

Phùuu, sau đó cha thở dài.

「Thế mà con trông lại tươi tỉnh hơn ta nghĩ. Cha thật sự thất vọng….」

Khi cô nghe đến đó, cơ má Irene cứng lại.

(Máu tàn bạo của cha cô nổi lên rồi! Khi con gái ông vừa bị đá thì ông lại thế đấy!)

Cha cô được ông trời sinh cho một bản tính vô cùng kỳ cục; ông là dạng người thích thú trên nỗi đau của kẻ khác. Kể cả gia đình cũng không là ngoại lệ. Thật ra tính cáy này của ông đối với gia đình còn tệ hơn là người ngoài vì ông không phải kiềm chế trước thành viên nào cả.

Nếu có vấn đề nào làm khó cô, ông sẽ vô cùng thích thú quan sát từ bên ngoài. Nếu cô thấy bất lực vì thua cuộc, ông sẽ vui vẻ phân tích vì sao cô lại thua. Nhờ thế, Irene lớn lên với ý chí như thép, không bao giờ chùn bước; thay vì ngồi khóc, cô sẽ cố tìm cách giải vấn đề; thay vì cảm thấy tuyệt vọng, cô sẽ tiếp tục chiến đấu.

Giờ ngẫm lại, cũng không phải là vô lý khi nói rằng tại ông mà cô bị Cedric đá.

「Cha đã chờ trong mòn mỏi tới cái ngày con bị đá đấy」

「……Con hiểu rồi. Thế mỗi ngày cha đều tin rằng chuyện này không sớm thì muộn sẽ xảy ra à」

「Mặc dù con có thể bị đá bằng nhiều cách không tệ đến thế này, nhưng……. Ah, con gái tội nghiệp của ta…..nếu con vẫn còn đau khổ, con đã thành cô gái dễ thương nhất thế giới rồi……..!」

「Cha có vẻ vô cùng thỏa mãn với cái viễn cảnh đó nhỉ?」

「Thế mà ngay khi giây phút ta mong chờ từ lâu trở thành hiện thật, con lại hoàn toàn bình tĩnh. Ta bỏ cuộc vì lũ người hầu cản ta nhưng…. đúng như ta nghĩ, có khi ta cứ nên xông vào phòng con ấy nhỉ」

Vừa cảm kích công ơn bao la của người hầu, Irene vừa trả lời bình tĩnh hết mức có thể

「Vì con đã quyế định quên đi tất cả mọi thứ về ngàu Cedric rồi」

「Ta hiểu. Thế cũng được. Ta không nghĩ là tên hoàng tử đấy lại ngu ngốc đến thế」

Chỉ cười một nụ cười phảng qua, Rudolph đã dễ dàng chặn họng Irene.

Ông khiến con gái mất cảnh giác bằng những lời thiếu tôn trọng dành cho hoàng tử.

「Nhưng Irene à. Nếu con có được rửa oan đi nữa thì cũng đâu có nghĩa rằng con có thể khôi phục được thanh danh của gia đình.」

「……..Con hiểu. Con đã tự kiểm điểm lại hành động của con mang đến ô nhục cho Nhà D’Authrice Ducal.」

「Giờ thì qua vấn đề chính nhé」

Cha cô vừa cười vừa đan hai tay lại, như thể ông đang vui lắm.

Nói cách khác, kể từ lúc này trở đi Irene sẽ không nhận được những lời dễ dàng như lúc nãy đâu. Cô ngồi thẳng lưng hơn nữa.

「Con từng cố mở một hệ thống doanh nghiệp đúng chứ? Phát triển và phân phối y dược, ngành vận tải cho các kênh hậu mãi, và cả thi công đô thị bảo trì cầu đường」

「? Vâng. Nhà D’Authrice Ducal kiểm soát các nguyên vật liệu sản xuất, thế nên nếu chúng ta có thể gia tăng lợi nhuận bằng cách phân phối sẽ tốt hơn. Đó là những gì mà anh trai dạy con…」

Bất động sản Nhà D’Authrice Ducal sở hữu rộng bao la. Nhưng giá trị thực sự chỉ nằm ở mức trung bình vì còn nhiều hộ nghèo ở các vùng ven nông thôn, nơi mà cò bay còn mỏi cánh. Vì lí do đó, để cải thiện khu vực không phát triển này―― nói ngắn gọn thì, chỉ có vùng đất nông thôn ờ ngoài rìa――, anh trai tôi đã nghĩ cách ứng dụng các loại cây đang mọc ở khu vực đó để nâng cao mức sống của người dân trong khu vực, bằng cách tạo ra đặc sản khu vực từ các loài cây đấy. Tôi được cho phép nhúng tay vào dự án đó.

Đó là công việc mà con gái của công tước đồng thời là hôn thê của Thế Tử, phải làm. Tất nhiên có những ý kiến trái chiều, nhưng tôi khiến họ phải im mồm bằng cách công bố trước công chúng các công thức phát triển dược phẩm. Khác với các loại loại dược phẩm phức tạp hơn, chúng tôi nhận ra lợi ích của việc thúc đẩy độ nhận diện công chúng với những giải pháp kháng khuẩn rẻ, dễ sử dụng như xà phòng và các loại thuốc mỡ khác.

Thực ra thì Hoàng Tộc Elmeier không hề giàu có như vẻ bề ngoài. Đó là lí do tại sao, ít nhất, vì lợi ích của ngài Cedric tôi muốn mang theo một khoản của hồi môn khổng lồ về cho ngài khi kết hôn――tôi ngừng nghĩ thêm khi vừa bị khơi lại những ký ức đó, rồi nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ sang những điều khác.

「Đến giờ cha cũng đã hiểu rồi chứ, nhưng có vấn đề gì không, thưa cha?」

「Kể từ giờ Cedric-sama sẽ là người tiếp tục thực hiện các dự án đó. Cứ cho như là mọi thứ đều trở thành kinh doanh công cộng rồi đi」

「Hở………?」

Rudolph nở nụ cười ma mãnh trước Irene, giờ đây đang nghệch mặt ra vì chưa tiêu hóa được thông tin. Ông giải thích cho cô hiểu.

「Con ký hợp đồng đứng tên chung với Cedric đúng chứ. Độc dược cũng được tính là dược phẩm. Nếu dùng lí do này để ép buộc công ty phải chịu dưới thẩm quyền pháp lý của nhà nước thì ta đâu thể nào phản đối được」

Kiểm soát đường dây phân phối, từ các kênh bán hàng đến công thức của các đơn thuốc, chắc chắn sẽ nâng cao danh tiếng của các mẫu thuốc thử. Nói cách khác….

「Hắn ta sẽ ăn hết lợi nhuận!?」

Rudolph phá lên cười hạnh phúc trước biểu cảm ngờ nghệch của Irene.

「Có vẻ như chính quý cô Lilia đã đề xuất rằng hắn không nên để lại cho con quản lí. Và, có vẻ như Cedric cũng muốn thế. Bằng cách kinh doanh, có khi Cedric cũng học được lý lẽ và cách sử dụng đồng tiền, ta thì thấy đấy cũng là một ý hay」

「Khôngkhôngkhôngkhông, đó là cưỡng đoạt mà!? Là bọn họ chỉ muốn giành hết trái ngọt cho bản thân mình thôi chứ nhỉ!?」

「Tất cả là lỗi tại con đấy Irene」

Bất ngờ bởi những lời thốt ra một cách nhẹ nhàng thế, Irene lập tức im bặt.

Đôi mắt của cha cô không hề cười.

「Cho dù chúng ta có là một nhánh của hoàng tộc, họ vẫn có cớ để chỉ trích vì ban đầu đây chỉ là đính ước đơn phương, đúng chứ? Hơn nữa, vì đối phương còn có thể biến việc hủy bỏ hôn ước thành điều hiển nhiên, đừng mong đợi họ mở lời xin lỗi, họ còn có thể cuỗm được doanh nghiệp của nhà ta trước khi chúng ta kịp hoàn vốn」

「Con, con thành thật xin lỗi đã để chuyện đi xa đến thế này……!」

「Con và mẹ con đều có gu chọn đàn ông tệ như nhau. Chỉ vì ai đó dễ thương không có nghĩa là con nên dễ dàng lay động trước vài lời đường mật」

Irene không thể cất lời vì những gì ông nói không hề nặng nề; ông chỉ đơn giản là chỉ ra sự thật.

Rudolph thả ra một nụ cười trước sự đau khổ của Irene. Cô hiểu rằng đấy là cách mà ông thể hiện tình yêu, nhưng đôi khi cô ước gì ông kiềm chế lại chút đỉnh.

「Chưa hết」

「Còn nữa à?」

「Còn nữa」

Irene nhìn cha mình bối rối. Rudolph rút ra một lá thư đã được mở bên dưới chồng giấy rồi đưa nó cho cô.

「Ta nhận được lời mời này ngày hôm qua. Sắp có một buổi yến tiệc vào hai tháng tới」

--------------------------------------------------------------

Giải thích chương này cho ai không hiểu:

Các quý tộc và hoàng tộc thời xưa sẽ được ăn chia lãnh thổ theo chức vị, càng lớn thì lãnh thổ càng rộng. Giống kiểu bí thư quận, bí thư xã ấy. Nhưng việc chức tước cao không đồng nghĩa với việc gia tộc đó có giàu hay không, do đó muốn giàu thì phải cố gắng biến lãnh thổ của mình trở nên phồn vinh, giống như bí thư thành phố HCM chắc chắn giàu hơn bí thư thành phố Vinh ấy, mặc dù cả hai đều là chức bí thư thành phố như nhau. Do chế độ này mà cũng không ít cảnh các gia đình thương nhân giàu nứt đố đổ vách nhưng vẫn bị coi thường vì là dân đen, do đó cố cưới quý tộc để sát nhập thành quý tộc, đạt được địa vị xã hội lẫn của cải. Vì nhà D’Authrice là gia đình Tể Tướng/Thủ Tướng nên của cải theo chế độ tất nhiên nhiều, và giáo dục tốt nên kiến thức kinh doanh của cả nhà ai cũng vững. Còn Hoàng Tộc sống nhờ ăn thuế và lương theo chế độ chứ không điều hành kinh doanh gì cả nên không giàu như hoàng tộc thể hiện. Nhìn Thế Tử là hiểu, não úng hết cả ra =)) Tại sao bảo lỗi là do Irene mà cả nhà bị cướp mất dự án làm lời, tại vì Irene mù quáng ký tên đồng chủ hợp đồng với thằng một lằn Thế Tử chứ sao, nhưng thua Thế Tử ở địa vị nên nó dùng quyền lực hoàng gia lấy cớ kiểm soát chất độc chất cấm để ăn hớt tay trên của cả nhà D’Authrice, chiếm luôn lợi nhuận doanh nghiệp. Bài học rút ra là muốn làm phụ nữ độc lập thì phải rạch ròi tài chính và nếu có ký đồng đứng tên thì phải soạn thêm 1 bản hợp đồng phụ nếu có chia tay chia chân thì sẽ thế nào.

Truyện Chữ Hay