Tuy mọi chuyện thành ra như thế tôi vẫn đứng cạnh Urushu với tâm thế rất tỉnh táo.
“Cha của Isabella ngất rồi, có vẻ ông ấy cảm thấy sốc, liệu có nghiêm trọng không………….”
Urushu hạ thấp đầu xuống và nhìn theo hướng mà cha tôi đang được khiêng đi.
Cha tôi như một người khổng lồ, ông cao hơn 2m và nặng hơn 100kg.
Và đấy là cơ thể của cơ bắp chứ không phải mỡ.
Tôi nghĩ rằng ông ấy nên là một vị tướng trên mặt trận với kiếm và áo giáp chứ không phải là một vị thủ tướng ở phòng làm việc với giấy và bút.
Cơ thể đồ sộ đó đổ ụp xuống phát ra một tiếng động rất lớn và để khiêng ông ấy một người là không đủ, phải đến vài người hầu xúm vào mới có khiêng ông ấy đi nghỉ ngơi.
Trên cương vị của một người cha, chả có ai lại có thể sốc đến ngất xỉu khi chỉ mới nghe vài lời yêu cầu của con gái mình.
Ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.
Tôi nghĩ rằng chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý ngay, nhưng tôi sẽ thuyết phục ông, còn việc này thì tôi hoàn toàn ko nghĩ đến
Trong tình cảnh này thì tôi chưa thể làm gì.
Ưu tiên lúc này là nên trấn an Urushu, để anh ấy khỏi lo lắng.
Gì nhỉ ? Tôi có nên đi xem tình hình cha mình trước không nhỉ ?À, mà khoan đã, nó có thể để sau mà.
“Anh đừng có lo lắng cho cha của em, như anh có thể thấy, cha em là một người vô cùng khỏe mạnh, một cú ngã nhẹ như thế chẳng thể làm cho ông ý bị thương đâu”
“Cho dù cơ thể không bị thương tích, nhưng anh nghĩ cha em có khi bị thương trong lòng”
“Có thể là vậy………….em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng”
“Anh lo lắng cho cha của Isabella. Lo ông ấy sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Ôi Urushu ! ! Tôi thật may mắn khi được kết hôn với anh ây ! !Tôi cảm thấy rất hạnh phúc ! !
“Ừ thì……………..cho dù em không có sự đồng ý của cha em …………………..”
“Hai chúng ta hãy bỏ trốn cùng nhau…………...cho dù không phải ngay bây giờ, nhưng em hãy sẵn sàng cho việc đó, chúng ta sẽ rời khỏi vương quốc này, anh hứa sẽ chăm sóc cho em”
Oh, anh ấy thực sự nghiêm túc về việc “cùng nhau bỏ trốn” và đã hứa hẹn trước luôn !!
Nếu được ở bên Urushu thì cho dù nghèo khó tôi cũng không bận tâm ! !
Cho dù thế nào đi nữa việc bỏ trốn cùng Urushu vẫn là thiên đường mà thôi, nó tốt hơn nhiều với việc bị hành hình hoặc lấy một ngã trung tuổi !
Theo trò chơi thì cả tôi và Urushu đều học ở học viện phép thuật vì cả hai chúng tôi đều có thể dùng phép thuật, liệu rằng chúng tôi có thoát được số phận đó ?
“Hai chúng ta hãy làm một xe bán hàng rong”
“WoW, ý rất hay, anh sẽ bắt đầu phụ việc ở cửa hàng của cha, tích góp từng đồng và mọi thứ sẽ bắt đầu bằng một cỗ xe nhỏ liệu có được không ?“ Dĩ nhiên là vậy !!
Có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu với thảo mộc và gia vị nhỉ ? Từ bây giờ em sẽ tập chung nghiên cứu về chúng”Trong hầu hết các trò chơi đều có nhiệm vụ về thu nhặt, hái lượm.Trong
"Love Magical" cũng không ngoại lệ, nó có nhiệm vụ thu nhặt nấm và thảo mộc, nên tôi chắc chắn thị trường sẽ có nhu cầu về chúng.
“Về phần thảo dược hãy để cho anh, anh nghĩ mình có thể lo về chung !”
Urushu vừa cười vừa đưa ra lời khẳng định bản thân.
Đúng như dự đoán, vì là con trai của một thương gia nên anh ấy luôn tính toán mọi thứ rất chi tiết. Đáng yêu quá.
“Tôi nghĩ tôi có thể làm điều gì đó”, nhưng nó sẽ là gì ?
Tôi đã từng làm một số thứ, nhưng trong thực tế thì tôi chưa làm gì cả ?Không chắc chắn cho lắm, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi vì trong game tôi đã từng đi bán thuốc hồi phục.
Hy vọng nó sẽ giúp phần nào đó.
………….làm những điều bí mật cùng Urushu !! Thích quá đi !!
Mọi thứ đã được định, kế hoạch cho một cuộc sống rong ruổi trên gánh hàng rong.
“Chờ………….chờ đã, cái kế hoạch của hai đứa, chờ chút nào………..”
À, một người đàn ông đang bò lồm cồm trên đất, người mà cũng bị ngất lúc nãy, một người của thương đoàn Snape, người này trông rất quen.
Gì nhỉ ? Nói như thế nào nhỉ ???
“Sao vậy ? có chuyện gì vậy cha, cha đang định bắt chước dáng bò của hươu mới sinh sao ?”
Trong khi đang tôi đang nghiêng đầu nghĩ ngợi, thì Urushu lại gần nói chuyện với người đàn ông kia.
Đúng rồi,chủ của thương hội Snape cũng là cha của Urushu nhỉ ?
Đúng như vậy rồi, tôi cần gửi một lời chào đến ông ấy.
“Con xin chào cha, con tên là Isabella Alice Rotenstein, cô con gái thứ ba của công tước Rotenstein, con vô cùng hân hạnh khi được gặp cha”
“Ừ thì……….cha sao……...không, tạm gác nó lại đã...………...thưa tiểu thư Isabella, tôi là cha của Urushu, tôi tên Nesane Snape, chủ của thương hội Snape, rất vinh hạnh khi được gặp tiểu thư”
“Chà, con luôn muốn gửi lời cảm ơn đến cha vì cha đã tạo ra những bộ váy và trang sức rất tuyệt vời mà cha đã làm ra”
Thương hội Snape họ có rất nhiều mẫu
váy và các món trang sức rất tuyệt vời.
Họ là một thương hội vô cùng uy tín với giới quý tộc, luân giao hàng rất sớm.
Tuy ngoài Snape ở vương quốc này còn có tận 12 thương hội lớn khác.
Yếu tố làm nên sự khác biệt của họ là “Sản phẩm ma thuật”
Họ có mọi thứ hỗ trợ cho việc tạo ra chúng bao gồm hàng chục cơ sở sản suất và đội ngũ nhà giả kim thuật xuất sắc.
“Không, không….người cảm ơn phải là tôi, bởi vì nhà Rotenstein đã giúp đỡ cho chúng tôi rất nhiều……….tiểu thư có thể cho phép tôi nói chuyện riêng với con trai mình một chút được không”
Gì nhỉ ? Điều gì đó về cuộc hôn nhân này ?
Từ đầu tôi nghĩ chỉ cần thuyết phục cha tôi là đủ, nhưng nếu suy xét cẩn thận hơn thì tôi cần thuyết phục cả gia đình của Urushu nữa.
Tôi phải nghĩ cách thuyết phục họ.
“Con không phiền đâu cha, hai người cứ từ từ trò chuyện, em sẽ đợi !”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sớm quay lại, xin người hãy đợi một chút”
Không khí xung quanh đã có phần nhẹ bớt, có lẽ là do nụ cười và cái vẫy tay của Urushu lúc rời khỏi phòng.
Lúc này người làm của thương hội Snape vẫn làm việc di chuyển tới lui trong căn biệt thự.
Có lẽ họ biết gì đó về cho của Urushu.
Để thuyết phục đó, bạn cần hiểu về họ trước tiên.
.
.
.
.
.
“Tốt bằng đầu xúc tiến công việc thôi. tập chung vào những thứ mà vợ chồng công tước đã chọn, hãy để chúng ở kho thứ nhất, còn mấy cái còn lại để ở kho thứ hai”
Có vẻ như khối lượng hàng hóa rất là lớn.
Ngoài những thứ lặt vặt có cả những bộ đồ nội thất,những chiếc tủ và giường khổng lồ, việc mang chúng lên xe hàng rất khó khăn.
Việc càng khó khăn hơn nữa khi phải chuyển chúng giữa các nơi.
“Tôi ước mình có thể dùng “Closet”.................. “
[Closet] là “hòm đồ" trong game "Love
Magical".
Và cơ bản thê có thể gọi nó là “hòm đồ”.
Nhưng vì game hướng tới đối tượng là nữ giới nên nó có tên là [Closet]
(TN: Closet có thể hiểu là tủ quần áo, nhưng ko phải cỡ tủ thông thường, mà lã cỡ tủ bằng 1 gian phòng nhỏ ấy, kiểu dành cho đại gia)
Có lẽ [Closet] là một kiểu “ma thuật không gian”.
Nhưng tôi đoán đây là một tính năng của game đúng hơn, vì trong 6 năm nay tôi chưa thấy ai dùng loại ma thuật tương tự.
" Mở [Closet] !! Gì chứ ? "
· · · · · · · · · · Cái gì?
Cái gì? Huh? ………... Không, không ………………….
Không hay rồi, tôi chỉ nói cho vui thôi mà.
Không thể nào, tôi chưa báo gì nghĩ là bạn tồn tại đấy [Closet].
Khoảng 30cm trước mắt tôi là một
[Closet] đang bay lơ lửng, tôi có thể nhìn xuyên qua nó.
Cái
[Closet] khá lớn, nhưng có vẻ không ai thế nó cả.
Dường như chỉ tôi có thể thấy nó.
Tôi lách sang một bên, [Closet]
cũng di chuyển theo.
……….Tại sao bạn lại tồn tại ? Nó là tính năng của game cơ mà ?
Và đâu là lần đầu tôi mở bạn từ lúc sinh ra vì sao trong bạn là chứa rất nhiều đồ ?
Ý tôi là, nguyên tắc hoạt động của bạn là như thế nào ?
Một hệ thống cảm ứng ? hay là hệ thống điều khiển bằng suy nghĩ ?
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cái [Closet].
Chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể điều khiển được các thao tác.
Á…….mọi thứ được phân loại thành từng mục.
Mở hệ thống đồ nào. A mở được rồi.
Nó được phân loại làm các mục bao gồm vật phẩm phục hồi, trang thiết bị, bùa hộ mệnh.
Tôi nghĩ vật phẩm phục hồi là một kiểu thuốc…………….xem phần trang thiết bị nào.
…………………………………………………….
Ồ, đây là món đồ tôi có trong game ở kiếp trước.
Những thứ tôi kiếm chắc được từ việc dùng tiền ăn để tống vào game.
Ah.............một kiểu cheat ở thế giới này.