Chào.
Chà, tôi chẳng nhớ chuyện xảy ra như nào, nhưng lúc tôi nhận ra thì tôi đã thành Nữ Thần của thế giới này rồi.
Ban đầu, tôi chả định nghiêm túc luôn cơ, tôi chỉ ngẫu nhiên giúp đỡ họ vài lần. Thế mà mấy tên bản địa ngu đần đó không đâu tôn tôi lên làm nữ thần luôn.
Maa, tôi cũng đoán sơ sơ lý do rồi. Ý tôi là, nhìn đê, tôi cực kỳ tốt bụng luôn á! Cực kỳ đáng tin tưởng luôn. Lúc nào những lời cầu nguyện cũng văng vẳng bên tai tôi. Trời, nữ thần - sama là đây chứ đâu!
Ý tôi là, nếu bạn thấy một anh chàng tuyệt vời nào đó, bạn sẽ muốn làm việc hết mình đúng không nào?
Mà, làm nữ thần phiềnnnnnnn phức lắm chứ đùa.
Kiểu như, có tên già béo mập nào đó suốt ngày chỉ cầu nguyện qua loa, rồi đến lúc có cơn bão to ơi là to hay mấy thứ gì đó tương tự xảy đến, thì hắn đột nhiên lại quấy nhiễu đòi tôi cứu giúp các kiểu. Phiền phức quáaaaaaa thể luôn ó.
Thế nên nhiều lúc tôi chẳng thèm quan tâm. Và bạn biết chuyện gì tiếp theo không? Khi con bão tự tan đi, hắn kiểu ‘yaaaaay’ rồi đi nói với mọi người rằng tôi đã cứu giúp tất cả. Ê, bị ngu hay gì hả?
Đã thế tôi chẳng thể làm gì được với đống lễ vật hay thức ăn được dâng lên. Bộ chuyện kiếm mấy anh giai dễ thương rồi biến họ làm linh mục khó lắm à?
Vì tôi là Nữ thần - sama nên tôi cũng có thể nhìn sang những thế giới khác.
Mà chuyện đó cũng siêu phiền phức luôn, hết chỉnh âm thanh, rồi thời gian, rồi kênh xem các kiểu các kiểu.
Những một hôm nọ, tôi thấy một thứ kỳ lạ tại một thế giới xa lạ. Hình như nó được gọi là ‘ô-tô-mê-gêm’ thì phải.
À phải, ngoại hình và ngôn ngữ tôi đang nói cũng đến từ thế giới đó luôn. Dễ thương lắm phớ hôm?
Dù sao thì tôi cũng cực kỳ nghiền cái thứ tên otome game gì gì đó.
Nhìn nữ chính dễ thương, dũng cảm và cũng rất chăm chỉ thế nào đi kìa. Ui trời, y như tôi luôn!
Nhưng chỉ xem thôi thì chán lắm. Tôi cũng muốn chơi cơ, nhưng thế giới này đào đâu ra máy chơi game, thế nên tôi đành chịu. Song, vì tôi rất rất muốn được chơi, thế là tôi đã nghĩ ra một giải pháp thiên tài: Cho con người ở đây phát triển ma thuật triệu hoán. Thiên tài quá phải không?!
Và bỗng nhiên tôi nhận ra một chuyện cực kỳ tuyệt vời.
Tôi có thể chơi. Tôi chỉ cần triệu hồi một cô gái loài người nào đấy rồi điều khiển cô ta y như trong mấy trò chơi đó. Thông minh, sao mình lại thông minh thế nhờ!
Nhưng lại thêm một vấn đề nổi lên? Thế giới của tôi không có hoàng tử.
Mọi người
đều sống trong những căn nhà làm từ đá và lá cây. Còn thế giới kỳ lạ đó thì đầy những toà nhà to lớn sáng bóng. Thế giới này không hề phù hợp với con người dễ thương như tôi!
Và rồi, tôi lại nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời khác. Nếu không có hoàng tử thì, tạo lập một vương quốc là có ngay liền ý mà!
Chỉ cần cho anh linh mục đẹp trai nào đó kết hôn với nữ tu si xinh gái nào đó, và biến con bọn họ thành hoàng tử. Rồi sau đó triệu hồi thêm một nữ chính để hai người họ cùng nhau dựng xây nên vương quốc. Nghe tuyệt vời chưa!
Thế đó, kế hoạch của tôi là vậy đó, nhưng tôi cũng cần cẩn thận. Chẳng có gì đảm bảo nữ chính sẽ hành động theo cách tôi muốn. Tôi khiêm tốn lắm luôn á. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Vì vậy, tôi mới quyết định sử dụng kịch bản tôi viết để biến nó thành một con otome game trong thế giới kỳ lạ kia.
Khá rắc rối khi tôi không thể can thiệp quá nhiều đến một thế giới khác, nhưng có cố gắng là được tất. Tôi đã mất hơn một thập kỷ chỉ để tẩy não mấy tên nhìn có vẻ giàu có và khiến chúng làm ra trò chơi.
Tên trò chơi là Ranh Giới của Ánh Sáng, Bóng Tối và Tình Yêu, nghe ngầu chưa?! Tôi lôi kéo cư dân thế giới kia chơi nó rồi sau đó triệu hồi cô gái thực sự muốn đến đây nhất, và cuối cùng biến cô ta thành nữ hoàng. Điều khiển cô ta chỉ với những lời chúc phúc hay lời sấm truyền khó kinh khủng, nhưng thực ra cũng vui lắm chứ đùa.
Vì nó cực kỳ vui lắm luôn nên tôi làm thêm vài cái như vậy nữa, những nữ chính tôi triệu hồi đến đều siêu siêu hạnh phúc khi được trở thành Nữ Hoàng hoặc Thánh Nữ các kiểu các kiểu.
Thời gian dần trôi đi, khoảng 1000 năm kể từ lúc nữ chính đầu tiên được triệu hồi, nền văn minh thế giới này cũng phát triển đến mức người sống ở thế giới kia gọi là Thời Trung Cổ. Con cháu của những nữ chính bắt đầu phát minh ra mấy thứ làm cuộc sống thuận tiện hơn, nhưng chẳng phải bối cảnh của otome game buộc phải là thời trung cổ sao? Như thế mới gọi là có bầu không khí tốt hơn chớ. Thế nên bất cứ tên đần nào cố thúc đẩy nền văn minh đều bị tôi giáng thần phạt. Nào, giữ ý tứ chút nào.
Dù sao, sau khi phiên bản mới nhất của trò chơi được phát hành, tôi tiếp tục triệu hồi thêm người đến thế giới này. Lần này là 16.
...hửm, lạ ta. Hình như có con vật nào đó cũng bị cuốn theo cùng à? À thôi, cũng chả sao. Đâu phải cái gì tôi cũng kiểm soát được hết đâu, lần triệu hồi này nhiều người hơn bình thường mà.
Tôi quyết định nữ chính lần này sẽ là người thuộc thế giới của tôi, nhưng thất bại toàn tập. Chẳng biết do thận trọng thái quá hay gì, nhưng cô ta chả chịu làm gì hết á, ngay cả khi được tôi ban lời sấm truyền. Thứ gì đâu không.
Trái lại, mấy cô gái được triệu hồi đến tốt hơn hẳn. Chỉ cần ban chút phước lành là họ tự mình làm hết mọi thứ luôn.
Sau đó,
chỉ cần can thiệp chút nữa thôi là quá trình chinh phục mục tiêu sẽ diễn ra tốt đẹp. Vui cực.
Một nữ chính thất bại.
...sao dợ ta? Cô ta được ban [Quyến Rũ] các kiểu rồi mà. Đáng nhẽ đó là chuyện không thể chớ. Hừm, mình có sai ở đâu không ta...Lần này có tận 3 nữ phản diện, chắc có lẽ một trong số đó đã hành động khác với kịch bản. Thật không thể tin được! Mà không, nó cũng phiền phức dữ dội.
Tôi cũng cố thử xem mình có thể đưa trò chơi đi bao xa chỉ với chút can thiệp nhẹ nhàng, nhưng có vẻ tôi ham chơi quá rồi chăng? Chắc tôi nên ban lời sấm cho những nữ chính còn lại luôn nhỉ?
Ố ô, bé thánh nữ bắt đầu hành động rồi kìa. Chắc phải đưa nhân vật ẩn Elias ra ngoài ánh sáng rồi. Elias á, đúng chuẩn mẫu giai tôi thích luôn. Siêu cấp đẹp trai!! Từ khi thằng nhóc còn nhỏ thì tôi đã cho nó thấy mình tuyệt vời với dễ thương như thế nào rồi, thế nên thằng nhóc là một mục tiêu cực kỳ khó chinh phục. Ufufu.
....có gì đó sai sai. Chắc chắn có kẻ nào đó đang phá rối kịch bản.
Để làm thế giới này thành sân khấu của trò chơi, tôi đã thiết lập một kết giới bao quanh vương quốc này cùng một số đất nước lân cân để tất cả người trong đấy có thể sử dụng Kỹ Năng.
Tôi thực sự muốn thiết lập kết giới trên quy mô toàn thế giới luôn cơ, nhưng hóa ra nó lại quá lớn . Mắc mệt.
Bên trong kết giới, mọi thứ đều y như trò chơi! Tôi cũng có quyền ảnh hưởng ở mức độ cao nhất luôn! Khu vườn của riêng mình! Vương quốc này sẽ là trung tâm thế giới, ufufu!
Mọi sinh vật có Kỹ Năng ít nhiều chịu sự ảnh hưởng của tôi. Kiểu, nữ chính tự nhiên dễ mến hơn nè, nữ phản diện thì dễ bị ghét còn tính cách thì méo mó.
Nhưng sao Thánh Nữ lại đang bị luận tội?!
Sao Elias lại đứng về bên nữ phản diện?!
Tôi đâu có trao cho Sharon bất kỳ Kỹ Năng ma thuật nào, thậm chí còn khiến cô ta bị mọi người ghẻ lạnh. Thế nhưng tại sao tính cách cô ta vẫn hiền lành thế kia?
Ồ, nhìn kìa, bé thánh nữ đang cầu cứu tôi!
***
Tôi hướng đến hầm ngục thứ ba hay còn được gọi là hầm ngục muối, nơi quái vật đang tràn ra.
Chỗ đầu tiên tôi
ghé vào là cửa tiệm tôi hay lui tới. Cuối cùng ông ta cũng có khách hàng, thế mà lại đang luống cuống gói ghém đồ đạc như thể sắp đi du lịch vậy.
“...bé hầu gái đó à.”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Bộ cô chưa nghe gì à?! Quái vật tràn ra ngoài rồi kìa!”
“À, cái đó! Tôi biết rồi.”
“THẾ SAO CÒN ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ?!?”
“Hỏi lạ thế nhờ. Để mua sắm chứ còn làm gì nữa.
“Ừ thì đúng, nhưng có tên điên nào sẽ đi mua sắm ngay giữa lúc nguy cấp như này không?”
“Ngài đang nói gì vậy? Dù sao đi nữa, tôi muốn mua thêm chút đường và gia vị”
“Mấy lời ta nói có chút nào lọt qua tai cô không vậy?! Sao cô còn đến đây làm gì?! Quái vật tấn công lúc nào không hay đâu!!!”
Ông ấy thích hét ầm lên thế nhờ? Ông có cần bổ sung thêm chút can-xi và khoáng chất không?
Sức phòng thủ của da đầu sẽ yếu đi nếu ông cứ như thế đó.
“WAAAAGH!!!”
Ara, có khách hàng đến nữa kìa.
“o-orc!”
“Nice shot.”
Tôi cứ tưởng vị khách hàng ấy trông như một con lợn, hóa ra là một con lợn giả dạng làm khách hàng. Lau sạch vết máu trên [Kẻ Diệt Orc Ex] yêu quý của mình rồi quay sang nhìn chủ tiệm thì tôi thấy ông ấy đang ôm đũng quần bằng cả hai tay, mặt tái xanh còn lưng thì cúi xuống.
Tội nghiệp ghê. Chắc đây là lần đầu tiên ông ta phải đối mặt với khách hàng bạo lực chẳng khác gì con lợn như thế.
“Ông chủ, một con orc mới săn về bán được bao tiền vậy? Nhìn nè, nó còn tươi nguyên luôn ấy.”
“Ê, lúc này mà cô còn có thể nói thế à?! Chẳng phải còn nhiều chuyện quan trọng hơn sao?!”
Hừm. Ông ta nói đúng.
“Chà, phần (beep) vốn dùng làm thuốc bổ tráng dương của nó bị nghiền nát mất rồi. Thế thì chỉ cần tính tiền da với thịt là đủ. Dĩ nhiên, liệu ngài có thể miễn phí luôn phí mổ xẻ được không?”
“Ta nói rồi, đây không phải lúc làm ăn!!”
“À, bao tải lúa mì bị con orc dẫm đằng kia có hơi nát chút rồi. Giảm giá nó cho tôi luôn được không ?”
“TA ĐANG CỐ CHẠY TRỐN KHỎI NƠI NÀY, LÀM ƠN ĐỂ TA ĐI HỘ CÁI!!”
Ồ, ra rứa. Hóa ra ông ta đang vội mà cứ bị tôi làm phiền. Đáng tiếc thay, tôi không phải người sáng dạ lắm trong mấy chuyện đó.
Để xin lỗi, tôi bắt đầu pha ít trà rồi lấy thêm chút rong biến ăn kèm.
Sau đó, tôi tiếp tục mặc cả với ông ta, có mấy lần quái vật đến làm phiền nhưng chúng đều bị tôi hạ gục bằng chùy gai. Ông chủ tiệm nhìn cảnh đó với đôi mắt xa xăm, như thể
ông ta đang trên chuyến hành trình quay về tuổi thơ. Đặt túi hành lý xuống, ông ta ngồi lại vào ghế.
Dường như ông ta đã nghĩ lại rồi.
“À, cho tôi thêm chút siro phong với kẹo đá luôn đi.”
“Cứ lấy bao nhiêu tùy thích, chết tiệt....”
“Đổi lại, đây ạ....”
Tôi lấy thêm túi wakame khác rồi đặt lên bàn. Ông chủ tiệm kiểm tra bên trong rồi nhẹ nhàng cất nó đi.
Đúng là nơi này rất gần hầm ngục nơi quá vật tràn ra, song chuyện có quái vật chạy lung tung khắp nơi chứng tỏ tình hình đã rất nghiêm trọng rồi.
Thông thường, binh lính sẽ có mặt để bảo vệ người dân, nhưng tôi chả thấy mống nào. Chắc họ đã tới hầm ngục thứ ba hết để chặn lũ quái vật ở đó rồi.
Quả là khó khăn với họ thật. Nếu không đến đó hết để chặn lũ quái vật lại thì cả thành phố sẽ bị phá hủy. Nhưng thế cũng có nghĩa, những con quái vật lọt qua được sẽ có thể tàn phá mọi thứ mà không có ai cản nổi.
Một lúc sau, khi tôi đang trên đường tiến tới hầm ngục thứ ba trong lúc nghiền nát bất kỳ con quái vật nào mình gặp thì có vài bóng dáng nhỏ bé tiếp cận tôi.
“”””Chào chị!””””
“Chào mấy nhóc. Mấy nhóc kiếm được mấy thứ hay nhỉ.”
“Ehehe!”
Đó là mấy đứa nhóc tôi thường
gặp lúc đi mua sắm. Một tay chúng cầm lúc này là dao bếp với dao phay đẫm máu, còn tay kia là cẩn thận giữ chặt bộ phận cơ thể quái vật mà hội sẽ mua như là bằng chứng tiêu diệt quái vật.
“Tình hình chiến trận sao rồi?”
“Đội trưởng đội hiệp sĩ địa phương đã phải rút lui do bị thương nặng. Hiện đội phó là người năm quyền chỉ huy.”
“Tiểu đội hiệp sĩ thứ ba gần như bị toàn diệt. Đội hiệp sĩ hoàng gia của nhị hoàng tử đang cầm chân lũ quái vật, nhưng họ sẽ không giữ được quá vài giờ nữa đâu.”
“ Những hiệp sĩ từ thủ đô hoàng gia phải mất một thời gian nữa mới đến nơi được.”
“Còn gì đáng ngờ khác nữa không?”
“Không có gì nữa ạ. Gián điệp ngoại quốc cũng không có động tĩnh gì.”
Ra vậy.
“Cảm ơn nhé. Đây, phần thưởng của các em đây.”
Tôi đưa mấy đứa nhóc kẹo đá, chúng reo mừng
“”””Cảm ơn chị nhiều lắm!”
ÔI chao, nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ đúng là liều thuốc cho tâm hồn mà.
Không có kẻ nào hành động đáng ngờ cả. Có nghĩa “ý định” mà tôi cảm thấy đằng sau chuyện này có lẽ thuộc về [Người Quản Lý] của thế giới.
Rắc rối thiệt sự. Tôi nghĩ mình nên cẩn thận hơn chút từ bây giờ.
A/N: Nữ thần có hơi...bạn biết đó.