Akuma no Meido-san

chương 22 : bữa tối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Camilla - sama, những gì cô đã nhờ em mua đây ạ.”

“...tốt. Cảm ơn, Sharon.”

Một thiếu nữ tóc ngân sắc xinh đẹp bước vào căn phòng. Cô ấy đặt những món đồ mua từ một hiệu thuốc đáng ngờ trong khu ổ chuột lên bàn. Camilla, quý cô với mái tóc đỏ rực như lửa, khẽ nheo mắt lại một khắc, trước khi nở nụ cười khả ái khi cầm những món đồ lên.

“Em mất khá nhiều thời gian chỉ để hoàn thành một yêu cầu đơn giản như này nhỉ?”. Camilla lạnh lùng nói.

Thiếu nữ luống cuống cùi đầu , hàng mi dài của cô khẽ run rẩy.

“E-em thật sự xin lỗi!”

Hai nữ quý tộc, một từ nhà công tước và một từ nhà hầu tước, nhưng mối quan hệ giữa hai người còn hơn cả thế. Họ quen nhau từ khi còn tấm bé. Camilla từ lâu đã trở thành hình mẫu lý tưởng về một nữ quý tộc đầy kiêu hãnh và phẩm giá trong lòng Sharon.

“Chà, cùng phải thôi, dù gì em cũng là một đứa đần độn mà. Thế nên đừng có khiến tôi phải xấu hổ khi đi rêu rao khắp nơi rằng tôi là giáo viên của em.”

“V-vâng....”

Dù bị sỉ vả như thế, cô tiểu thư trẻ vẫn một mực tin rằng Camilla vì muốn tốt nên mới buông ra những lời lẽ như vậy.

Khóe môi Camilla cong lên đầy khinh thường.

“Mà này.....chuyện gì đã xảy ra với cô hầu gái đó rồi?”

“Umm....ý cô là Letty- à nhầm Fleurety ấy ạ...?”

“Còn ai ngoài đây nữa? Em đúng là một đứa chậm tiến, Sharon à.” Camilla nói, dù giọng nghe có vẻ không vui lắm, nhưng thực ra cô ta đang cười thầm dưới chiếc quạt lông vũ. “Nơi đấy nằm xa khỏi con phố chính, và lại còn là chỗ những thành phần bất hảo tập trung . Đừng nói với cô là em đi vào mà không có hộ vệ theo cùng đấy?”

“Không, umm...”

Thứ gọi là “ việc vặt” này thực chất là một hình thức giáo dục kỹ năng sống, thế nên việc một quý tộc xách theo cả đống hộ vệ đi kèm chỉ để hoàn thành yêu cầu chẳng khác nào quẳng ý tốt vào thùng rác. Và thế là một luật bất thành văn ra đời: Chỉ được phép đem theo đúng một người hầu đi cùng.

”Làm gì có chuyện em chỉ đem theo một hầu gái theo cùng nhỉ? Dù cho Fleurety có là Dị Giới Nhân với nhiều kỹ năng hữu ích đi chăng nữa, thì đừng bao giờ quên em là ai, Sharon à. Em là con gái của một hầu tước, chứ không phải là của một quý tộc bậc thấp.”

Camilla ghé sát lại gần thiếu nữ, giọng như thể đang chờ đợi điều gì đó.

“Hay có lẽ nào....cô bé bị thương rồi chăng?”

Đôi mắt của Sharon đảo qua đảo lại.

“Letty....umm...”

Và thiếu nữ tóc bạc nhìn tôi.

“Em đây ạ.” Tôi thì thầm vào tai Camilla.

Hét lên một tiếng chói tai, Camilla gần như ngã nhào khỏi ghế.

Chào mừng, mọi người. Là tôi, Fleurety đây, cô hầu gái đáng yêu luôn đứng ngay sau lưng bạn!

“E-e-em.” Camilla nói trong khi đang thở dốc. “Sao em dám xuất hiện đột ngột như thế hả?! Lại còn từ đằng sau tôi nữa chứ! Học lại cách cư xử ngay đi!”

“Sao lại là “đột ngột”, thưa Camilla - sama? Em vào ngay sau cô chủ mà, và em cũng là người sắp xếp những món đồ cô chủ mua lên bàn luôn đó.”

“Hả...?”

Lục lại ký ức của mình, cô ấy nhanh chóng nhận ra không hề tôi trong đó. Camilla - sama trố mắt nhìn.

Chà, mấy cái này tôi tính cả rồi. Sau cùng, không chỉ xóa bỏ sự hiện diên của bản thân, tôi còn dùng tơ nhện trong suốt để chơi đùa với những gì cô ta thấy.

Trong con hẻm nhỏ đó, cô chủ và tôi đã bị những tên lưu manh nguy hiểm tấn công. Mấy thứ tôi làm hoàn toàn là tự vệ chính đáng, bọn chúng nên cảm ơn lòng tốt của cô chủ, chứ không thì bộ phận nào đó của chúng sẽ vĩnh viễn không thể sử dụng luôn ấy chứ.

Hoàn toàn là tự vệ chính đáng.

Sau đó, nhân lúc cô chủ không chú ý, tôi ‘nói chuyện’ một chút với mấy tên đó. Hóa ra, chúng nhận thông tin từ một người hầu của quý tộc bậc thấp nào đó, và cũng thật trùng hợp thay khi tên đó vừa bị sa thải ngay trước đó. Tôi phải nói thủ phạm che giấu chứng cứ rất giỏi.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa tôi không biết ai là thủ phạm.

“Sao em vẫn lành lặn vậy hả?!”

“Em không hiểu cô đang nói gì. Yêu cầu chẳng có chút khó khăn nào cả. Ồ, hay có nhẽ, cô biết rõ có nguy hiểm nào đó đang chờ đợi bọn em trên đường ư?”

“Em đang muốn ám chỉ điều gì?! Dĩ nhiên là phải có chứ! Nơi đấy đầy rẫy lưu manh đầu đường xó chợ mà!”

“Và một giáo viên của học viện dù biết rõ nhưng vẫn yêu cầu học sinh của mình đi vào?”

“Sharon là quý tộc bậc cao, đương nhiên em ấy sẽ có hộ vệ đi kèm rồi!”

“Vậy sao. Thế thì em không còn gì để nói với cô nữa rồi. Em sẽ trình báo vụ việc này lên học viện và cả bệ hạ, xin cho phép em với cô chủ rời đi ạ...”

“V-Vô lễ, biết rõ vị trí của mình đi! Không phải ai cũng rảnh để nghe mấy chuyện tầm phào như thế! Đừng nghĩ chỉ vì mình là Đối Tác mà không có ai dám tống cổ em vào ngục-”

“Ồ phải rồi, em quên mất, có bưu kiện từ một dược sĩ nào đấy gửi cho cô nè.”

Tôi lấy ra một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu hồng trông khá đáng ngờ ra. Mắt Camilla - sama mở to.

“Sau khi nói chuyện với người dược sĩ đáng kính, em đã biết được rằng có nữ quý tộc nào đó thường xuyên đến tiệm để mua một loại thuốc....khá mạnh. Và vì nó được làm từ rêu chỉ mọc nơi tầng thấp nhất của hầm ngục thế nên để đổ đầy lọ nhỏ như này cần tận vài tháng trời.

“E-em...”

“Nó khá thú vị đó, cô biết không. Ai muốn mua thứ này hẳn có khẩu vị rất tốt.”

“...”

“Nhưng em chỉ là một con hầu thấp hèn, em biết thứ kho báu này xứng đáng có một chủ nhân phù hợp. hơn em Em đã định mang nộp nó lên cho học viện? Nhưng...hmm, em tự hỏi. Liệu em có thể tin tưởng giao thứ này cho Camilla - sama, giáo viên của học viện, không?”

“...được.”

“Cái này đã được thanh toán rồi. Em chỉ lấy phí chuyển hàng thôi”

Tôi lấy ra tờ hóa đơn liệt kê khoản phí đã nói cùng với vài phụ phí khác. Khuôn mặt của Camilla - sama đổi màu ngay lập tức.

“C-cái này...”

“Hay cô muốn em đem đến tận nhà của công tước Reese?”

“....cô sẽ trả.”

“Cảm ơn rất nhiều”

Không chỉ là tờ hóa đơn bình thường, nó còn là lời cảnh bảo của tôi, nếu Camilla muốn an thân thì chắc chắn cô ấy biết mình nên làm gì. Mà không hiểu sao cô chủ lại trông bồn chồn thế nhỉ. Cô chủ cứ đừng lo lắng, mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp mà.

“Camilla - sama, cứ an tâm, em không đến đây để đe dọa cô.”

Nhẹ nhàng, cẩn thận, tôi lấy ra một lọ nước hoa nhỏ hơn một chút so với lọ thuốc trước đó.

“Gì đây....?”

“Nếu em nói nó mạnh hơn gấp đôi thì cô có hiểu không?”

“...”

Đôi mắt của Camilla- sama lóe lên trong một khắc. Mặt cô ấy đỏ chót, biểu cảm khác hẳn so với lúc nãy, nó là thèm khát, rồi Camilla -sama vồ lấy chai nước hoa như thể sợ nó chạy đi đâu mất.

Thế là nhiệm vụ của cô chủ đã hoàn tất. Ai cũng vui vẻ, kết thúc có hậu nhỉ?

Và xin thứ lỗi cho tôi vì không giải thích chi tiết về thứ thuốc nói trên. Trẻ em dưới 18+ không nên tò mò làm chi.

Vài ngày sau. Chúng tôi đến buổi hẹn ăn tối mà Joel điện hạ đã mời từ vài tuần trước.

“Ôi Sharon, trông nàng hôm nay còn tuyệt vời hơn mọi khi”

“C-Cảm ơn Điện hạ.”

Dĩ nhiên rồi. Hôm nay mái tóc cô chủ được búi cao lên, trong khi diện một bộ váy để vai trần đỏ rực ôm sát thân mình.

Vì mặc bộ váy lộ quá nhiều da thịt so với tưởng tượng, thế nên mặt cô chủ đỏ au như gấc. Nhưng bạn biết không, chính sự xấu hổ này mới làm cô chủ thêm phần hoàn hảo. Khi tôi nói điều này ra ra, cô chủ ngay lập tức cầm dép lên và đập tôi. Nhưng mà thế không có nghĩa là tôi nói sai hết đâu, cứ nhìn cách Joel Điện hạ dán chặt mắt vào cô chủ là hiểu, mà... dán mắt vào một bộ phận nào đó thì đúng hơn.

Từ khi còn bé, cô chủ đã được chọn là ứng cử viên vị trí hôn thê cho hắn ta, nhưng phải đến lúc này, hai bên mới thực sự đi ăn riêng với nhau. Haizz, cô chủ mới đẹp lên một tý mà hắn ta đã thế này. Quả là một tên vô vọng đến đáng khinh.

Lần này chỉ là một bữa tối thân mật giữa hai học sinh cùng lớp, nên ngoài cô chủ với hoàng tử Joel ra còn có tôi với tư cách là hầu gái riêng của cô chủ, hai cô hầu gái cấp cao phục vụ cho Điện hạ, cuối cùng là Đội trưởng đội hiệp sĩ hoàng gia kiêm hộ vệ riêng tên Andy.

Đôi mắt của Andy mở to khi mới nhìn thấy cô chủ. Sau đó, ánh mắt của anh ta lại di chuyển xuống nơi nào đó, rồi đột nhiên lại quay mặt đi chỗ khác với đôi má ửng hồng.

Biến thái qua nha~~~

Song, cũng đâu thể trách được. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chủ mặc bộ váy trông trưởng thành đến vậy mà. Andy chắn hẳn cũng cảm thấy khá tội lỗi khi bị quyến rũ bởi người mình vẫn coi như em gái.

Nhưng càng bị cấm thì con người ta lại càng cố vượt qua nhỉ? Tôi hiểu rõ lắm mà, đúng không Andy Kẻ Dâm Đãng. Hehehe.

“À, phải. Fleurety, cô có muốn tham gia cùng không. Ta biết cô đã thành hầu gái riêng cho Sharon, nhưng dẫu sao cô cũng là một Đối Tác mà.” Jole điện hạ đột nhiên nói.

Hắn quay sang cô chủ. “ Ta thấy nàng có vẻ hơi lo lắng. Nếu có người hầu riêng ngồi cạnh thì nàng sẽ an lòng hơn đúng không, Sharon?”

“Ể? À, ừm..”

Maa, hắn ta nói không sai. Cô chủ đúng là đang lo lắng. Dường như ngạc nhiên bởi cách câu chuyện thay đổi đột ngột, cô chủ hướng ánh mắt cầu cứu đến tôi.

Joel Điện Hạ hẳn đã lên kế hoạch hết cả rồi. Bởi thay vì bàn cho hai người ngồi đối mặt nhau theo thường thức, thì bây giờ lại có thêm những hai chiếc ghế phụ đặt hai bên. Không phải một, mà là hai.

“.....”

Tôi liếc nhìn Hoàng tử, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi hắn, nhưng ánh mắt thì cứ liếc liếc sang một bên.

...Vậy à.

“Thần rất biết ơn vì lời đề nghị của ngài. Tuy nhiên, thần chỉ là một hầu gái. Nếu có thêm một người đàn ông nào đó thì sẽ tốt hơn.”

“Hmm, đúng nhỉ. Vậy thì...”

Joel Điện hạ giả vờ nhìn xung quanh mà không thèm quan tâm nó mất tự nhiên như nào, hắn gọi người đàn ông duy nhất trong căn phòng.

“Andy, liệu ngươi có muốn tham gia cùng không?”

“Thần ư?”

Andy ngập ngừng, lông mày anh ta hơi cau lại khi lờ mờ nhận ra chuyện này sẽ dẫn tới đâu.

“Thưa điện hạ, thần là tấm khiên của ngài. Nếu ngồi xuống đó thì thần sẽ không thể nào bảo vệ được cho người”

“Đây là học viện mà, và những ai ở đây đều là những người ta tin tưởng nhất. Andy dù sao cũng là con trai của hầu tước mà. Nên không có vấn đề gì cả đâu.”

“Nhưng...”

Dĩ nhiên, dù chính miệng hoàng tử đã nói vậy, nhưng nếu một người có đầu óc bình thường mà nhìn vào thì chắc chắn sẽ thốt lên, “Vấn đề lớn lắm đó!!”. Thấy Andy vẫn không chịu ngồi xuống, Joel lại liếc tôi lần nữa.

“Chẳng phải tôi mới là kẻ đáng nghi nhất ở đây sao?”

“Letty!” Cô chủ lên tiếng.

“Vậy nên Andy - sama cần phải ngồi xuống và giám sát tôi thật kỹ mới phải, dù gì để tôi ngồi giữa hoàng tử và cô chủ lúc này cũng có hơi kỳ quá.”

Đơn giản, nhanh, gọn lẹ, nhưng Joel Điện Hạ vẫn gật đầu trước những gì tôi nói.

“Đừng để một quý cô phải đợi chờ chứ, Andy.”

“....Vâng”

“Ta có nghe hai người là bạn thuở nhỏ của nhau nhỉ? Chắc ta sẽ để hai người ôn lại chút kỷ niệm xưa. Hơn nữa, hiếm khi nào ta mới có cơ hội được nói chuyện riêng với Fleurety”

“Thần rất vinh dự.” Tôi nói trong khi cúi đầu xuống.

Hai hầu gái của Joel kéo hai chiếc ghế ở hai bên ra. Tôi và hoàng tử Joel để hai cặp đôi kia ngồi đối diện với nhau.

“Andy - sama...”

“Đã lâu rồi nhỉ, Sharon - sama....umm, em đẹp lắm. Anh thật sự rất bất ngờ.”

“Ah! Umm, ...cảm ơn...”

“...”

“...”

Cả hai đỏ mặt rồi im lặng, không đụng vào chút thức ăn nào. Hoàng tử Joel và mấy cô hầu đứng sau chỉ toe toét cười khi thấy thế. Nhận ra mình chẳng có gì để làm nữa, tôi bắt đầu bỏ phần ăn của cả bốn người vào bụng.

Đang ăn dở, Joel điện hạ ghé sát gần tôi và thì thầm.

“Sao cô lại có thể nhìn thấu kế hoạch của ta được, Fleurety?”

Rõ ràng hắn cũng nhận ra tình cảm hai bên dành cho nhau như thế nào.

“Để xem nào.... Độ thiện cảm của thần dành cho ngài chắc sẽ từ âm về 0 nhỉ.” Tôi đáp, trong lúc dùng khăn lau miệng.

Điện hạ đập mặt xuống bàn.

“Ta rất vui vì được cô đánh giá cao như vậy.”

Ý hắn là gì?

Trước khi ra về, hoàng tử Joel còn bí mật cảnh báo tôi vài điều.

“Dạo này một số tiểu thư quý tộc đang có những hành động rất kỳ lạ... ta cũng khá lo lắng về tin đồn có một nhà công tước đang liên lạc với một số kẻ trong Nhà Thờ. Fleurety, hãy cảnh giác. Sharon cần cô ở bên cạnh.”

A/N: Joel không phải là ghét Sharon. Cậu ta sẽ không từ chối nếu Sharon trở thành hôn thê. Chỉ là, cậu ta cũng nhận ra trái tim của Sharon đã không thuộc về mình từ rất lâu rồi.

Cô hầu gái đã đánh trượt cậu ta, nhưng không có nghĩa cậu ta là kẻ tệ hại.

Truyện Chữ Hay