Bước qua bước lại trong căn phòng chỉ có một mình cô. Akiru lẩm bẩm.
“Mình nên làm gì đây...”
Akiru chẳng hề có một quyết định sai
nào cả. Nếu phải so sánh với những mục tiêu khác, route của Yohanne tương đối dễ ăn.
Do bản chất của trò chơi này là game online, nên sự can thiệp từ những người chơi khác cũng có thể dẫn đến một số thay đổi nhất định tới cốt truyện. Tuy nhiên, tất cả đều chỉ dẫn tới một kết quả: Người chơi có chỉ số hảo cảm cao nhất sẽ được mẹ của Yohanne - Gidel đưa ra các bằng chứng về tội lỗi của Sharon. Trong lúc luận tội Sharon, bằng cách khuyên nhủ cô ta nhận tội và liên tục nói về sự tha thứ, người chơi ngay sau đó sẽ được Yohanne cầu hôn.
Và nếu người chơi đáp lại lời cầu hôn đó, flag của Yohanne sẽ được cắm xuống. Sau đó, miễn là họ có thể giữ cho độ hảo cảm của cậu ta đủ cao, thì họ có thể làm bất cứ chuyện gì cho đến khi tốt nghiệp, như ân ái từ sáng tới tối với cậu ta nè hay thậm chí là mặc kệ cậu ta mà đi tán tỉnh những mục tiêu khác.
Tuy nhiên trước khi Akiru có thể trả lời, cô ta lại cản đường cô.
Bởi vì thời điểm này vẫn còn khá sớm so với dòng thời gian trong trò chơi, nên những tội ác của Sharon còn khá nhẹ. Trong trò chơi, tùy thuộc vào thời điểm luận tội mà Sharon có thể nhận từng sự trừng phạt khác nhau. Nếu bị kết tội ngay giữa event Tốt Nghiệp, cô ta thậm chí còn có thể bị tử hình vì tội phản quốc.
Akiru không phải là kiểu người có thể sắp đặt mọi chuyện có thể khiến cho nhân vật phản diện bị xử tử mà không cần bằng chứng tội lỗi. Dù vậy, ngay cả khi cô có cầm đèn chạy trước ô tô như vậy, thì Akiru vẫn đủ tự tin mình có thể dựng Flag của Yohanne lên trước những người chơi khác. Bởi sau cùng, cô đã hoàn thành route của cậu ta rất rất nhiều lần rồi.
Vậy nên cô ấy đã hành động. Mỗi bước đi của cô đều đầy quyết đoán đến mức đến cả bản thân cô còn ngạc nhiên. Và Akiru đã thành công trong việc có được trái tim của Yohanne mà vẫn qua mắt được những cô gái khác trong lớp mình, những người cũng có khả năng là người chơi, và cả tiểu thư trẻ từ nhà Tử tước - hay chính là nữ chính của trò chơi .
“....’Trạng Thái’.”
Khi Akiru thì thầm những lời đó, tức thì một tấm bảng trong suốt như thể làm từ acrylic xuất hiện trước mặt cô.
Đây là loại ma pháp mà không một ai khác trên thế giới này có thể sử dụng, ngoài những người biết họ là cũng là người chơi. Lần đầu cô niệm nó, tất cả những gì cô nghĩ trong đầu là nếu mình thể nhìn thấy Trạng Thái của bản thân trong trò chơi, thì có lẽ ở đây cũng được luôn chứ nhỉ. Và bất ngờ thay, nó thực sự hoạt động.
[Tên: Akiru] [Nữ — 14 Tuổi] [Trạng Thái: Tốt]
Danh sách Kỹ Năng (Những Kỹ năng có ☆ở đằng sau đều bị ẩn):
[Tài Năng đối với Thủy Ma Pháp] [Dòng máu Cao quý] [Năng Khiếu với Giả Kim Thuật] [Ngôn ngữ Dị Giới]
[Mê Hoặc (Yếu) ☆] [Phước Lành Của Thần ☆ ]
Cô không quá quan tâm tới mấy kỹ năng không bị ẩn. Đối với cô, chúng chỉ là những thứ khiến cho cuộc sống ở thế giới này của cô thêm tiện lợi hơn thôi. Cái làm cô chú ý đến là mấy cái bị ẩn cơ.
Cô nghi ngờ cả hai đều là những kỹ năng mà chỉ có người chơi có. Cô không biết [Phước Lành của Thần] là gì, nhưng [Mê Hoặc] chính là thứ đã giúp cô có được tình cảm của Yohanne. Nó chính là thứ khiến Yohanne khi nghe thấy những lời cô nói, dù chúng vô hồn, không có cảm xúc đến mức nào, thì cũng như thể đang nghe những lời xuất phát từ chính trái tim của cô.
Song vào đúng lúc cuối, Akiru lại bị cô ta cản đường lần nữa.
Cô ta có phải là người chơi không? Vậy có lẽ nào cô ta là loại người chơi không hề muốn đi chinh phục bất kỳ mục tiêu nào, mà chỉ đơn giản là muốn quấy rối những người khác thôi.
“....Tôi sẽ không để cô phá hỏng trò chơi của tôi đâu.”
Akiru đã quên hết những gì mà mình đã làm với cô gái đó trong quá khứ. Với Akiru, bây giờ cô ta chính là “kẻ thù”.
Cốc cốc.
“...Vâng, cửa không đóng.”
Đáp lại câu trả lời của Akiru, một cô hầu gái mở cửa và rồi bà chủ của dinh thự này bước vào.
“Ôi, Gidel - sama.”
“Akiru. Liệu ta có thể làm phiền con một chút được chứ?”
Gidel cười, và trên tay bà ta là những tập tài liệu, có lẽ đó là bằng chứng
tội ác của Sharon. Nhìn thấy chúng, Akiru mỉm cười.
Có vẻ Akiru vẫn chưa nhận ra thế giới này chính là thế giới thực.
***
Với tuyên bố chính thức từ Yohanne, chuyện đã biến thành một trận thách đấu để xác định xem ai mới là người xứng đáng để kế vị Hầu tước gia Michel.
Ban đầu, gidel và mấy người hầu khác
cố gắng thuyết phục Yohanne rút khỏi chuyện này. Thế nên tôi mới khích hắn mộtttttttt chút à.
“Aww, vậy ra Yohanne-sama vẫn chỉ là một em bé chưa thể rời khỏi vú mẹ mình được sao?”
Và hắn ta đột nhiên trở nên nhiệt tình đến kỳ lạ. Cực kỳ nhiệt tình luôn đó. Và ngay cả Gidel - sama dường như cũng thay đổi suy nghĩ khi nghe xong những lời đó.
“Này, Letty cô vừa nói gì với Yohanne vậy?”
“Chỉ đơn giản là vài lời cổ vũ thôi, cô chủ ạ.”
Cô chủ không nghe thấy những gì tôi nói bởi vì tai cô chủ đã được tôi bịt sẵn rồi. Làm sao tôi lại có thể để cô chủ trong sáng dễ thương của mình nghe thấy những lời lẽ thô tục như vậy chứ.
“Nhưng....ta không muốn phải đấu với em trai của mình....”
Vẻ mặt cô chủ bỗng có chút tối sầm lại. Ôi cô chủ của em, người quả là một con người tốt bụng.
“Nghĩa vụ của một người chị là giúp em trai của mình trở nên mạnh mẽ hơn qua những thử thách, thưa cô chủ.”
“..thật à?”
Đúng mà. Dù rằng đây chỉ là nói dối thôi, nhưng người không cần phải biết chuyện này đâu.
Nội dung chính của cuộc đấu này là: Cho đến sáng ngày hôm sau, cô chủ và Yohanne phải mang một vật phẩm xứng đáng với tư cách người kế vị Hầu tước gia Michel từ hầm ngục nằm ở phía đông lãnh địa của gia đình họ về.
Hầm ngục này là hầm ngục cỡ trung, có tất cả bốn mươi tầng. Hơn một thế kỷ trước, nơi này từng nổi tiếng với chất lượng hổ phách cực kỳ cao, nhưng rồi khi sản lượng đá quý cứ thế giảm dần qua từng năm rồi cuối cùng là không còn chút nào. Hầm ngục đến lúc đó đã trở thành một ổ quái vật.
Cả hai bên đều được cho phép đem theo mười người hầu bên cạnh mình. Tất nhiên, người duy nhất có lợi với cái luật này chỉ có mình Yohanne.
“Tiểu thư, liệu ông già này có được đi cùng với người không ạ?”
“Franz....ta thực sự biết ơn lòng tốt của ông, nhưng xin lỗi ông. Lỡ như có chuyện gì xảy đến với cha của ta khi ông không có mặt tại đây chứ?”
“Tiểu thư....tôi...”
“Ngoài ra, ta cũng cần ông bảo vệ mộ của mẹ nữa chứ. Ai sẽ chăm sóc mộ của Mẹ nếu ông bị thương chứ, Franz nhỉ.”
“....Hiểu ạ.”
Franz quỳ gối xuống, giọng ông ta đầy miễn cưỡng. Cô chủ dịu dàng đặt tay lên vai ông ta và an ủi.
“Ta sẽ ổn thôi. Dù sao Letty cũng đi với ta mà....nhìn kìa Franz. Ở kia có thứ gì đó đang tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn kìa. Nó thật đẹp, đúng không?”
“...Đúng. Giá như Kyria có thể nhìn thấy điều này với chúng ta...”
“.....Giá như Mẹ cũng ở đây...”
Ừm...thực ra thứ đang tỏa sáng đó là mấy thứ đồ tôi trang trí cho mộ của Kyria - sama đó.
Franz hộ tống bọn tôi trên cỗ xe ngựa trên suốt quãng đường đi tới Hầm ngục. Và rồi ông ta còn chào tạm biệt cả hai trước khi trở về dinh thự nhà Hầu tước.
“Cầu mong may mắn sẽ mãi bên người, tiểu thư. Fleurety - chan, xin hãy bảo vệ tiểu thư.”
Ánh mắt của ông ta đầy sự tin tưởng khi nhìn vào tôi.
“Tất nhiên ”
Vậy thì tôi cũng phải chứng mình mình xứng đáng với sự tin tưởng của ông ấy rồi.
Nhân tiện, cỗ xe ngựa mà chúng tôi đi là của bà quản lý ký túc xá nữ. Con ngựa kéo xe hiện đang càn phá khu rừng, nó nuốt chửng tất cả những con quái vật mà nó đạp qua, ngay cả khi cỗ xe vẫn đang còn gắn vào nó. Ôi, thuốc tăng lực làm từ máu quái vật mà tôi cho nó uống vẫn còn tác dụng kìa.
Tuyệt vời. Tiết kiệm được nhiều tiền mua thức ăn cho nó đây.
“Cô chủ, dường như Yohanne - sama đã tiến vào hầm ngục rồi.”
“Ôi...”
Lốii vào hầm ngục bị lấp đầy bởi xác chết, có lẽ đó là Goblin, cũng như rất nhiều dấu chân của con người.
Tôi đoán cả hai kiểu gì cũng chẳng có được một giấc ngủ ngon lành nào khi ở trong hầm ngục, nên tôi đã kêu cô chủ đi ngủ một chút. Đó là lý do tại sao khi trời gần tối cả hai mới đến nơi.
“Vậy thì, đi nào.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Cả hai không mặc chút manh giáp da nào cả — ai cần mấy thứ đó chứ? — Cô chủ chỉ cần mặc áo choàng được làm từ tơ của tôi là cựccccccc an toàn rồi. Còn tôi ư? Tất nhiên vẫn là bộ đồng phục hầu gái thường ngày của mình rồi.
Cảm ơn ai đó đã dọn đường sẵn nhé. Tiết kiệm cho tôi với cô chủ nhiều thời gian lắm đó.
“Yah!”
Cô chủ la lên, rồi đập thẳng vào đầu con Skeleton bằng cây trượng. Nó đổ sụp xuống ngay lập tức.
Sức mạnh ma thuật của cô chủ tương đối mạnh hơn so với những người khác, nhưng cô chủ lại yếu trong khoản kiểm soát nó. Đó là lý do tại sao phép thuật của cô chủ chỉ có hai kết quả: Hoặc là khiến cho mục tiêu tan thành tro bụi, hoặc chỉ đơn giản là thất bại — không hề có ngoại lệ nào cả.
Cuối cùng, vì chuyện đó mà tôi phải nghĩ ra cách để cô chủ có thể sử dụng hiệu quả lượng sức mạnh phép thuật lớn của bản thân.
“Letty, ta làm được rồi!”
“Tuyệt vời, thưa cô chủ của em.”
Chúng tôi đã đi xuống tới tầng thứ 20 rồi, mà vẫn chưa gặp bất kỳ kẻ địch nào khó nhai cả. Tôi đã tưởng nếu không thể tìm được vật phẩm nào đó ngon lành thì có thể thay bằng nguyên liệu từ quái vật mạnh mẽ, nhưng cứ thế này...
“ Có lẽ nếu xuống đến tầng cuối thì sẽ nhanh hơn cô chủ ạ.”
“Vậy thì nhanh lên nào. Chắn chắn Yohanne đã bỏ xa chúng ta rồi”
...Kỳ lạ thực sự.
Tôi để Yohanne đi trước nhằm khiến hắn dọn đường đi, song tôi vẫn nhìn thấy xác quái vật nằm ở vị trí rất kỳ lạ. Chúng nằm trên con đường mà Yohanne không hề đi theo. Không lẽ, bên đó chia làm hai nhóm sao?
Chúng tôi đã đến tầng 30.
“Xin thứ lỗi, cô chủ.”
“Cá- Letty?!”
Tôi bế cô chủ lên và chạy. Ngay sau đó, đá từ trên trần nhà đổ xuống vị trí nơi cả hai từng đứng.
Tôi biết ở đó có bẫy, Nhưng tôi không phải là người đã kích hoạt chúng.
“B-Bẫy à?”
“Đúng, cô chủ, là bẫy.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang chạy đi. Đúng như tôi nghĩ, đó là một cái bẫy do con người tạo ra, chứ không phải là của hầm ngục hay gì cả. Tôi đoán chuyện này kiểu gì chả xảy ra và đúng thật, chúng chẳng làm tôi thất vọng một tý nào cả.
“Xin cô chủ cứ tiếp tục bám lấy em như vậy ạ.”
“....eh?”
“Em sẽ chạy băng qua hết mấy cái bẫy.”
“…aaaaAAAAHHH?!!”
Cô chủ bám lấy tôi như thể sắp chết đến nơi không bằng. Trong khi đó tôi tiếp tục chạy vào sâu hơn. Ôi chao, cô chủ....sao lại run như cầy sấy thế này.
Tôi nhảy sang một bên để tránh mũi tên đột ngột bay từ phía trước đến. Và ngay trước khi mũi tên thứ hai có thể được bắn ra, tôi dùng Cú đá Hầu Gái để khiến mấy tên đang giấu mình trong bóng tối im lặng vĩnh viễn.
*toẹt*
“Ừm, Letty, vừa này là gì thế? Nghe như thể cái gì đó vừa bị dẫm nát vậy...?”
“Cũng gần giống vậy đó cô chủ. Em nghĩ hạt giống của chúng đã nát hết rồi.”
Hai tên đàn ông đang nằm sùi bọt mém kia là hai kẻ mà tôi chưa thấy bao giờ trong dinh thự hầu tước. Tôi tự hỏi chúng là ai nhỉ? Bởi chúng chẳng giống phường trộm cướp tý nào.
Tôi rất muốn thẩm vẫn chúng bằng ‘huyết thanh sự thật’ của tôi lắm chứ, nhưng thời gian chẳng ủng hộ chút nào. Nên tôi tiếp tục chạy.
Sau đó, chúng tôi lại gặp thêm vài cái bẫy lẻ tẻ khác nữa.
“Letty, có tảng đá đang lăn đến sau lưng chúng ta kìa!”
“Vâng, cô chủ.”
Hmm...có vẻ như tôi với cô chủ đang bị dẫn đến một nơi nào đó vậy. Tảng đó đuổi theo cả hai đến một căn phòng lớn mà lại không có sàn. Rồi cả hai rơi.
“EEEEEPP?!”
“Không cần lo lắng, cô chủ ạ.”
Cũng may ở dưới không có chông nhọn. Nó kiểu như một cái hố kết nối hai tầng lại với nhau. Có hai cánh cửa. Và dĩ nhiên cả hai đều bị khóa.
Hạ cánh xuống mặt đất trên hai chân, tôi thả cô chủ xuống. Cô ấy nhìn lên với vẻ khó chịu.
“....có lẽ là cái...”
“Đây cũng là bẫy đó, cô chủ ạ.”
“Không sai”
Tôi quay về nơi giọng nói phát ra. Một trong hai cánh cửa bật mở, rồi vài kẻ
bước ra.
“Akiru-san?! Tại sao cô lại ở đây?!”
“Để phán xét những tội lỗi cô đã gây ra, Sharon - sama à.”
Đi cùng với Akiru là một nhóm hầu gái trẻ tuổi, tất cả đều cầm trên tay vũ khí và họ đang chỉa chúng vào cô chủ với tôi. Nhưng tại sao họ trông như đang sợ hãi cái gì đó nhỉ?.
“Cô bị buộc tội cố ý ám sát Yohanne - sama. Quả là một con người đáng khinh, Sharon à. Tôi không thể tin được cô lại làm cái chuyện tày trời như thế.”
“Khoan, không! Tas sẽ không bao giờ làm cái chuyện như thế!”
“Tôi đã có bằng chứng do chính tay Gidel - sama đưa.”
Akiru lấy ra vài tờ giấy và đẩy chúng vào mặt cô chủ.
“Còn lời bào chữa nào không, Sha—”
“Tại sao cô không mang mấy cái đó cho cảnh vệ thị trấn?” Tôi chen vào, còn đầu thì nghiêng qua đầy bối rối. Cô chủ cũng làm y như vậy.
Và thế là Akiru cứng họng rồi đứng im như trời trồng. Phải một lúc lâu sau cô ta mới phát ra được một từ.
“..huh?”
“Nếu cô đã có sẽ bằng chứng rồi, sao không đem lên thẳng cho Bệ hạ? Hoặc đưa cho cảnh vệ nơi này?”
“...n-nhưng...?” Akiru lắp bắp, mắt cô ta đảo qua đảo lại. Còn mấy cô hầu gái kia thì bắt đầu rì rào trong băn khoăn.
“Đ-đây đúng ra phải là lúc luận tội.....”
Akiru cúi gằm mặt xuống trong khi giọng nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng chẳng khác nào là đang tự thì thầm với bản thân, mất hết hẳn vẻ tự tin vừa mới đây. Ủa, chẳng phải cô ta đến từ Trái Đất sao? Làm thế nào mà cô ta có thể quên được sự tồn tại của những người gọi là cảnh sát chứ?”
“Liệu tôi có thể xem qua được không?”. Tôi nói
“À, được.”
Trong một phút lơ đãng, Akiru đưa cho tôi cái thứ gọi là bằng chứng. Nó là một biên lai mua hàng với thứ được mua là một loại độc khá chi là đặc biệt, và thậm chí còn có cả chữ ký của cô chủ.
“Đây đâu phải chữ viết tay của cô chủ đâu.”
“eh?”
Tôi cho rằng với sức mạnh của một nhà hầu tước, thì mấy chuyện như khiến cho cái ‘bằng chứng’ rởm như này thành sự thật thì cũng dễ như trở bàn tay, nhưng tôi sẽ khá ngạc nhiên nếu nó có thể thực sự khiến một ai đó bị lừa đó.
“Akiru - sama, chớ có để bị lừa!”
Từ phía sau những cô hầu giá còn đang bối rối vì những diễn biến bất ngờ của câu truyện, giọng của một tên đàn ông phát ra.
“Dario - san!”
“Akiru - sama, con hầu gái đó là một con ả quỷ quyệt, nhìn vào cái cách cô ta có thể nói dối mà không chớp mắt kia đi. Chúng ta không muốn đưa bằng chứng cho cảnh vệ chỉ vì bà chủ muốn cho Sharon - sama một cơ hội để tự chuộc lỗi.”
“V-vậy ư...?”
“Đúng. Chừng nào chúng ta còn bằng chứng, Sharon - sama sẽ không thể chối cãi được. Vì thanh danh Hầu tước gia Michel, chúng ta sẽ bắt cô ta phải đền tội ngay bây giờ!”
“Eh, cá-”
“Đây là vì Yohanne - sama, thưa Akiru - sama! Tất cả, chuẩn bị vũ khí!”
Với một cú vung từ dưới lên, [Kẻ Diệt Orc] của tôi tìm thấy mục tiêu của nó.
“Ngon lành.”
"Guhyo !?"
“Letty?!” Cô chủ thốt lên vì sốc.
“Có vẻ như Dario - sama không còn phản ứng nào nữa rồi, có ai là bác sĩ không?”
Akiru và mấy cô hầu gái kia lắc lắc đầu. Vì lý do nào đó, họ tái xanh hết cả luôn.
Còn Darion thì, mặc dù đang sùi bọt mép và co giật, anh ta vẫn còn sống, có lẽ nhờ bộ giáp đang mặc. Vì tôi không thể để cô chủ phải xem mấy cảnh bẩn thỉu, nên tôi cực kỳ cẩn thận với đòn tấn công của mình. Song tôi vẫn nghi ngờ chuyện anh ta còn có thể sống với tư cách làm một người đàn ông vào hôm sau được nữa không.
“....Thực sự, quá sức vô dụng.”
“Gidel - sama?!”
“”””Bà chủ!!!””””
Nghe thấy tiếng phụ nữ từ trên cao vọng xuống, Akiru và dàn hầu gái nhìn lên, giọng họ xen lẫn giữa sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm.
Nơi Gidel đứng không phải là chỗ mà tôi và cô chủ rơi xuống, mà là một phiến đá nhô ra khác. Đi cùng với bà ta là một hầu gái trông có vẻ lớn tuổi và vài tên đàn ông được vũ trang đầy đủ. Gidel nhìn xuống với ánh mắt đầy lạnh giá.
“Làm tốt lắm Akiru. Cuối cùng chúng ta cũng có thể khiến Sharon trả giá cho những tội ác của mình.”
“N-Nhưng...”
Akiru vấp liên tục khi cố nói gì đó. Cô ta nhìn vào ‘bằng chứng’ trên tay, khuôn mặt cô ta hiện rõ sự bối rối.
“Ta đã hi vọng con và tên quản gia kia có thể cùng nhau xử lý Sharon. Thất vọng làm sao. Tiếc quá, Ta đã nghĩ con có thể trở thành một đứa con dâu ngoan cho ta...”
“Gidel - sama...?”
Mặt Akiru tái xanh, cùng lúc sự sợ hãi không rõ ràng lan rộng khắp đám hầu gái sau lưng cô ta. Rồi cánh cửa đối diện với cái mà nhóm Akiru sử dụng chầm chậm mở ra.
“Eek…”
Ai đó ré lên. Thứ đó từ từ đánh mắt nhìn xung quanh và rống.
“GRRRAAAAAAHHH!!!”
Thứ đó mang hình dáng của con người và cao gần 3 mét. Nhưng đầu của nó lại là đầu của một con bò với những cặp sừng nom sao khá là vĩ đại.
“.…Minotaur.”
Cô chủ thì thầm, giọng cô ấy run lẩy bẩy.
“Đây là một trong những phòng boss ở tầng hạ. Có lẽ một con đường tắt sẽ mở ra nếu có thể đánh bại con Minotaur, vậy thì tại sao con không kiểm chứng xem điều đó có đúng không nào? À phải, nhắc mới nhớ, Yohanne vẫn đang an toàn mà tiến tới tầng cuối. Không cần phải lo cho nó đâu.”
Gidel nói, rồi cười mỉa mai. Cô chủ lườm lại.
“Gidel - sama, mẹ đang tính làm gì vậy?! Mẹ thậm chí còn khiến cho cả Akiru - sama, một trong những ứng cử viên làm Đối Tác với Joel điện hạ, bị liên lụy sao?!”
“Aah, đáng tiếc nhỉ. Đơn giản là do Akiru không may bị liên lụy bởi những tội ác mà con đang thực hiện, tất cả chỉ có thế thôi.”
“Không thể nào….”. Cô chủ thì thầm đầy hoài nghi, còn Akiru thì khuỵu xuống khi nghe thấy những gì mà Gidel nói, khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“GRAAAAHH!!”
Và con Minotaur rống lên ngay đúng khoảng khắc đó và lao thẳng về phía Akiru.
Tôi cũng chả định cứu cô ta đâu. Bởi dù sao, cô ta cũng có lẽ bất tử mà.
Song điều mà tôi không thể ngờ được là cô chủ lại nhảy thẳng tới chỗ Akiru, tất cả chỉ để cứu lấy cô ta.
“Nguy hiểm!”
Cô chủ dùng tấm thân mình che lấy Akiru. Và ngay trước khi cái rìu của con Minotaur hạ xuống, tôi vung cây chùy gai của mình gạt nó ra. Rồi mang cả hai tới nơi an toàn.
“Cô chủ!”
“T-Ta ổn, Letty.”
Máu chảy thành dòng từ trán cô chủ, có lẽ là do một mảnh vụn nào đó bắn trúng rồi. Nhưng mặc dù thế, cô chủ vẫn cười đầy dũng cảm với tôi. Akiru run lên như cầy sấy, hàm răng va lập cập vào nhau và cô ta nhìn chằm chằm vào cô chủ.
“Akiru - sama...liệu tôi có thể nhờ cô chăm sóc cô chủ được không?”
“N-Nhưng...tôi...”
Akiru trông như sắp khóc đến nơi rồi. Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi. Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Nếu cô dám làm hại cô chủ, dù chỉ là một sợi tóc thôi thì....hiểu rồi chứ”
“Đ-được! Tôi thề tôi sẽ không .....!”
Tôi quả là một con hầu gái ngu ngốc, tại sao tôi lại đánh giá thấp sự tốt bụng của cô chủ như vậy chứ.
Vậy ra, chúng thực sự muốn làm tôi phải trở nên nghiêm túc à?
A/N: Cô chủ Sharon của chúng ta đúng là một thiên thần phải không nhỉ?