Akuma no Meido-san

chương 13: homecoming

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Akiru được sinh ra trong một gia đình điều hành nhà máy nấu rượu sake truyền từ đời này sang đời khác. Rượu của gia đình họ nổi tiếng như là một đặc sản của địa phương, vậy nên khi Akiru lớn lên, cô cũng chả có ham muốn về điều gì hết. Và chính bản thân cô cũng biết điều đó.

Nhưng rồi cuộc sống của cô đã thay đổi 180 độ khi cô bước vào sơ trung.

Ban đầu, cô học tại một trường tiểu học tư thục ở trong một thành phố lớn. Cô đã từng sống vô tư mọi lúc hết mức có thể, chơi đùa với những người bạn đến từ các gia đình có gia thế và học những môn nghệ thuật khác. Cô đã tưởng mình có thể sẽ tiếp tục sống như này, rằng cô sẽ đi hết sơ trung tiến lên cao trung và vào một trường đại học liên thông, nhưng ông của cô, người đứng đầu nhà máy nấu rượu cũng như là chủ tịch của tập đoàn hiện tại, đã quết định rằng nên chuyển cô về quê để tiếp tục học như là một cách giáo dục.

Dù chỉ mất khoảng 30 phút đi xe hơi từ thành phố đến đó, những với Akiru, thị trấn này như thể ở chốn đồng không mông quạnh vậy. Không có quán cà phê thời thượng gần quanh, không trung tâm mua sắm để cô có thể vào chơi trên đường về nhà từ trường với bạn, Hơn nữa, trường sơ trung công lập mà cô sẽ theo học thậm chí còn không có đủ học sinh để nhét đầy một cái lớp học cho một năm học của nó. Đến từ một học viện, nơi mà yêu cầu học sinh của nó phải hành xử lịch thiệp đúng mực như những quý tộc thực sự, điều này là một cú sốc khá lớn với Akiru, người luôn chào hỏi bằng câu "Gokigenyo".[note27413]

Song, điều đó không có nghĩa tất cả mọi chuyện đều tệ.

Lớp học chỉ có mười bảy học sinh, tuy nhiên nhiều người trong số họ trông ưa nhìn đến mức có cảm giác như thể họ được chính tay thần chọn lựa vậy

Và đặc biệt đáng chú ý nhất là Sei và Hao, hai nam sinh đẹp trai vượt trội, thậm chí họ đủ đẹp trai để có thể trở thành người mẫu. Lần đầu thấy họ, trái tim của cô bắt đầu loạn nhịp, nó khiến cho Akiru không khỏi ngạc nhiên.

Nó không phải kiểu tình yêu lãng mạn hay gì cả. Nó là kiểu tình yêu mà người hâm mộ dành cho thần tượng của họ. Bất chấp việc đó, sự thật vẫn không thay đổi rằng, cô có lẽ chỉ đang nhìn thấy một ốc đảo giữa xa mạc thôi.

Với những kĩ năng mà cô có được trong những năm sống trong xã hội thượng lưu, Akiru nhẹ nhàng khoác lên mình tấm da mèo và hòa nhập vào lớp học như thể cô luôn là một phần của nó.

Sei thuộc kiểu “ Học sinh ưu tú “, kiểu người mà Akiru thường thấy trong trường tiểu học cũ của mình, nhưng Hao, lại thuộc kiểu người tinh nghịch và ưa thích thể thao, đối với cô, cậu ta quả thật khá kì lạ. Và thế là, Akiru đã bắt đầu đóng vai thành một cô công chúa nết na thùy mị, như là để cố gắng thu hút sự chú ý của người đó. Cô đã chắc chắn, không, cô tin chắc rằng không một thằng con trai nào sống ở một vùng quê như này mà lại có thể cưỡng lại vẻ đẹp từ một quý cô như cô.

Song kế hoạch của Akiru đã bị phá sản chỉ vì một cô gái đặc biệt nào đó.

Đó là một cô gái mang nửa dòng máu nhật trong người mình, cô ta luôn ý thức được mình khác biệt với mọi người như thế nào, từ chiều cao cho đến màu mắt khác thường của mình. Vì thế nên cô ta luôn cúi đầu mình xuống thật thấp, giấu đi đôi mắt của mình và không nói chuyện với một ai trong lớp học cả.

Vì chuyện đó, hai nam thần của lớp học bắt đầu để ý tới cô ta.

Có lẽ họ chẳng yêu cô ta chút nào cả, có lẽ họ chỉ tỏ ra tử tế thôi. Song, nó đã khiến Akiru hiểu chuyện này theo một cách rất sai. Cô ghét cái cách họ người đó lờ cô đi chỉ để giúp đỡ một cô gái khác.

Nên Akiru đã cẩn thận lên kế hoạch khiến cho

ba cô gái kia thực hiện những hành vi bắt nạt công khai trước mặt mọi người, như là một cách để cô bày tỏ sự tức giận của mình. Cô thúc đẩy những suy nghĩ cũng như hướng dẫn ba cô gái đó làm những công việc bẩn thỉu, trong khi bản thân

vẫn hoàn toàn trong sạch.

Akiru đã làm tất cả những chuyện này chẳng phải vì lý do nào quá lớn cả.

Nếu có thì chắc có lẽ nó đơn giản chỉ để Akiru giải tỏa sự căng thẳng của mình, cho tất cả những sự thất vọng mà cô đã phải chịu đựng từ cái lúc cô đến thị trấn này.

Chuyện này vẫn cứ tiếp tục diễn ra hơn một năm. Rồi cho đến một ngày, cả lớp, bao gồm luôn cả Akiru, đã bị triệu hồi đến thế giới khác.

Trong khi mấy thằng con trai mắc căn bệnh ảo tưởng trong lớp đang phấn khích khi nghĩ đây là một buổi triệu hồi anh hùng, thì Akiru đã ngay lập tức nhận ra thế giới này là gì.

Thế giới này giống hệt thế giới trong trò otome game trực tuyến mà cô từng chơi : Ánh sáng, Bóng tối và Tình yêu 2 - Mille-feuille tình yêu nhiều lớp.

Tên đất nước này, tên của những con người có mặt tại đây, và cả cái tình huống hiện tai, tất cả chúng đều cực kỳ giống y hệt trò chơi.

Cha của Akiru đã nghĩ đứa con gái của mình thật xui xẻo khi bị bắt phải học trong một ngôi trường sơ trung công lập, vậy nên ông ta cực kỳ chiều chuộng Akiru. Ông ấy cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Và trò chơi này là một trong số chúng.

Khi cô hỏi cha mình, ông ấy nói là không nhớ mình đã mua trò chơi này. Nhưng họ đã nhanh chóng gạt nó ra khỏi tâm trí.

Trong trò chơi, ngoài các nữ chính, những nhân vật có thể chơi được cũng bao gồm cả những học sinh sơ trung được triệu hồi từ Trái Đất. Tin rằng đây chính là thế giới trong Ánh sáng, Bóng tối và Tình yêu 2 - Mille-feuille tình yêu nhiều lớp. Akiru đã cực kỳ vui sướng.

Đặc biệt khi cô tin rằng đây chính là cơ hội để có thể tán đổ được một trong các mục tiêu chính phục nào đó trong trò chơi.

Yohanne de Michel, 14 tuổi. Là con trai của một Hầu tước. Năm tư tại học viện ma thuật. Là em trai cùng cha khác mẹ với một nữ phản diện khác trong trò chơi, Sharon, cậu ta là kiểu “ em trai dễ thương” trong dàn nhân vật của trò chơi.

Yohanne được sinh ra từ chính tình yêu đích thực giữa hầu tước và một tiểu thư từ gia đình bá tước. Sợ rằng đứa con của mình sẽ bị người vợ hợp pháp cũng như đứa con gái tên Sharon của mình hãm hại, nên hầu tước đã giấu cậu bé đi.

Khi trưởng thành cậu đã được mẹ kể về người chị gái cùng cha khác mẹ của mình, Sharon, và cách cư xử không xứng đáng với tư cách là một quý tộc của cô. Và khi cái tin tức về chuyện người chị gái đó của mình hiện đang là ứng cử viên vị trí hôn thê của hoàng tử Joel, cậu ta đã rất hoang mang.

Người chơi muốn chinh phục Yohanne sẽ phải trở thành bờ vai cho cậu ta, lắng nghe những lo lắng và tâm tư của cậu ấy, cũng như hỗ trợ mong muốn ngăn chặn những hành động sai trái của chị gái mình. Sau đó mẹ của Yohanne sẽ xuất hiện và đưa cho họ bằng chứng, và khi tội ác của Sharon được đem ra ánh sáng, điều kiện để biến Yohanne thành người yêu sẽ được mở khóa.

Yohanne chính là nhân vật mà Akiru yêu thích nhất. Hết lần này đến lần khác, cô đã chiến thắng những đối thủ khác của mình trong trò chơi này để chiếm được trái tim cậu ta.

Có lẽ sự hứng thú của cô đối với Hao không hơn gì một cách để cô sống với những ảo tưởng của mình ngay trong thế giới thực. Bởi cô nhìn thấy Yohanne ngây thơ trong cậu ấy, và cô muốn giữ cho riêng mình nụ cười tinh nghịch của Yohanne, một nụ cười mà chỉ xuất hiện khi cậu ta và nhân vật cô vào vai ở một mình.

Akiru cũng chắc chắn những người bạn cùng lớp khác của cô cũng biết về trò chơi này. Thậm chí còn có khả năng nữ chính, con gái của tử tước, cũng sẽ trở thành kẻ thù của cô luôn.

Vậy nên Akiru hành động cực kỳ cẩn thận. Cô không đần đến nỗi tiết lộ những gì cô biết cho người khác. Và cuối cùng, kế hoạch tỉ mỉ để chiếm lấy trái tim của Yohanne do cô lập ra đã thành công : cô đã được mời đến để gặp gia đình của cậu.

Nhưng......

“....Cô ta lại sẽ cản đường mình lần nữa ư?”

***

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Trời xanh, nắng ấm, gió mát, và thêm cả một chút ác ý lạnh sống lưng từ phía xa kia. Thật tuyệt vời.

Xin chào, mọi người. Là tôi đây, Fleurety, người bảo vệ vĩnh viễn cho bộ ngực được thần linh ban phước của cô chủ.

“Cô chủ, có vài bức thư đề tên người trong hòm thư của ký túc xá”

Trong khi cô chủ đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn nhẹ của mình (kouign-amann và một ly trà sữa siêu ngọt) thì tôi mang đến cho cô chủ tin tức này.

“...en?”. Cô chủ chớp mắt trong ngạc nhiên.

Những thư từ quan trọng giữa các quý tộc thường được trao trực tiếp cho người nhận, ngay cả những học sinh quý tộc cũng phải tuân theo quy tắc này miễn là họ còn ở trong học viện.

Thực sự quá chi là ấn tượng khi thấy cô chủ vẫn tiếp tục giữ danh hiệu Nữ Hoàng của Những Người Cô Đơn, dù không có ai xác nhận nó. Bất cứ khi nào tôi kiểm tra hòm thư, nó vẫn còn trông mới tinh, bởi kể cả chính gia đình của cô chủ cũng còn không thèm gửi lấy một lá thư..

“Letty....Cô lại nghĩ đến chuyện chẳng tốt đẹp gì khác nữa à”

“Em chỉ đang nghĩ tại sao cánh tay của cô chủ mấy ngày nay lại trông có hơi chút đầy đặn, thưa cô chủ ạ”

“B-bởi vì cô cứ làm đồ ngọt suốt chứ sao!”

Cô chủ nói, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục gặm lấy cái bánh y hệt như một chú chuột hamster nhỏ vậy. Dễ thương~~~

“Đừng có lo lắng quá thưa cô chủ, đó là chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể người. Trông cô chủ vẫn hoàn toàn mảnh mai”. Tôi đáp lại với một cười tươi.

“Umm, đương nhiên là thế rồi!”

Cô chủ trông vừa nhẹ nhõm vừa rạng rỡ. Rồi lại tiếp tục nhấp thêm một ngụm trà sữa đầy đường khác, thứ mà không phải là chất lỏng nữa rồi, nó là một thứ gì đó đặc quánh như mật mía vậy.

Nếu là tôi thì tôi sẽ không uống thứ như vậy đâu. Tôi sẽ béo lên mất.

“Được rồi, Letty, tóm tắt lại cho ta nào”

“Vậy thì em sẽ bắt đầu với cánh tay phải mũm mĩm của cô chủ.....”

“Ta nói về lá thư cơ mà!”

Tôi sẽ kiểm tra chúng trong lúc tắm cho cô chủ sau vậy.

Bỏ chuyện đó qua một bên, lý do tại sao một người cô độc như cô chủ lại nhận được nhiều lá thư tới như vậy là bởi hôm qua vẻ đẹp thực sự của cô chủ đã được lộ diện. Và kết quả là, vô số những lời mời hẹn hò từ những con trâu ảo tưởng đã gửi đến đây, mấy kẻ đó nghĩ chúng là ai mà đòi có cơ hội với cô chủ chứ.

“Để xem nào.....em tin rằng thứ quan trọng nhất trong số chúng là lời mời ăn tối đến từ hoàng tử Joel”

“Joel-sama...?”

Cô chủ tròn mắt ngạc nhiên. Dường như những thứ gì mà hoàng tử cố nói vào hôm qua không phải chỉ là một phút hứng thú nhất thời.

Quả là một kẻ tồi tệ. Hắn từng chả quan tâm chút nào tới cô chủ, mặc dù cô chủ được cho là một ứng cử viên vị trí hôn thê của hắn. Và giờ đây khi cô chủ trở nên xinh đẹp hơn một chút, hắn đã lộ ra hết bản chất của mình.

“Em nghĩ lời mời của điện hạ không phải là thứ gì đó mà cô chủ có thể lờ đi. Em sẽ lên lịch cho cô chủ”

“Được. Vậy còn gì quan trọng khác nữa không?”

Tôi phân loại mấy lá thư ra. Rác và rác.....Tôi sẽ điều tra tên của bọn chúng sau vậy....Ara, gì đây ta?

“Có một lời mời tham dự tiệc trà từ một tiểu thư nhà tử tước gửi đến. Cô chủ có có quen cô ta không ạ?”

Lời mời này đến từ tiểu thư Clarice, người mà cùng nhóm với tôi ở trong lớp học. Dường như tôi cũng được mời đi theo luôn.

“...Bọn ta thực sự chưa bao giờ nói chuyện với nhau, nhưng ta cũng không nhớ cô ấy đã từng thô lỗ với ta lần nào cả. Tại sao cô ấy lại gửi lời mời vậy nhỉ?”

“Vậy thì em sẽ trả lời lại là cô chủ chấp nhận lời mời với điều kiện là để em được đi theo cùng nhé?”

“Yeah, ổn thôi....cảm ơn”

Cô chủ trông có vẻ nhẹ nhõm vì đã tôi đi cùng. Hai bàn tay cô ấy cứ cựa quậy liên tục với vẻ bồn chồn.

“Vậy thì, tiếp theo là...”

Tôi lật ra một lá thư trông đặc biệt hơn mấy cái còn lại. Ngay lúc nhìn thấy nó, tôi liền xoay người lại theo một góc đúng 90 độ và dùng hết sức ném nó bay thẳng vào thùng rác ở góc nhà.

“Chẳng còn gì đáng chú ý nữa rồi, thưa cô chủ”

“Không không không chờ đã nào Letty, ta thấy hết rồi! Đó là lá thư do gia đình ta gửi phải không?”

Chậc, cô chủ để ý thấy à.

Tôi miễn cưỡng nhặt lá thư lên trong sự bực bội. Dùng hay ngón tay nhặt lấy một góc của lá thư có gia huy của nhà Hầu tước Michel lên và cố giữ nó càng xa với tôi càng tốt, tôi đưa nó cho cô chủ. Cô ấy gượng cười.

“Ta hiểu cô cảm thấy như nào, bởi vì ta cũng thế thôi. Nhưng hãy kiềm chế lại.”

“Em chân thành xin lỗi cô chủ”

Sai lầm. Là một hầu gái của cô chủ, tôi đã phạm phải một sai lầm cực kỳ lớn.

Tôi cúi đầu với sự hối lỗi từ tận đáy lòng. Cô chủ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi và mở bì thư ra.

Lướt sơ qua lá thư, tâm trạng cô chủ liền trở nên buồn rầu thấy rõ. Đó, thấy chưa, tôi không muốn cô chủ đọc nó là có lý do hết đấy....

Mấy thứ rác rưởi đó đã coi cô chủ như không tồn tại trong nhiều năm, giờ đây lại đột nhiên gửi thư đến.

Nói chính xác hơn là hơn 4 năm, cô chủ vào học viên ma thuật này khi cô 10 tuổi. Và trong ngần ấy năm, cô chỉ chỉ về nhà có hai lần. Dễ hiểu là — dù cái học viện này không phải là một nơi tốt nhất, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với cái ổ rác thải mà cô chủ gọi là nhà đó.

Chúng thậm chí còn không có lấy một lần động viên hay ít nhất là gửi một lá thư, những thứ mà cô chủ xứng đáng được có. Giờ chúng lại muốn gì đây?

“Vậy lá thư nói gì thưa cô chủ?”

Bình thường, đó không phải là thứ mà một hầu gái nên hỏi, nhưng đây là ngoại lệ.

“....họ nói là họ đã nghe về những “hành động sai trái” của ta từ Yohanne, và họ muốn ta quay về nhà và giải thích hết.

“Lại là em trai của cô chủ nữa à?”

Và tôi cho rằng mấy cái “ hành động sai trái” đó chắc là chuyện tôi trở thành ‘ Đối Tác ‘ của cô chủ nhỉ? Quả là mấy kẻ nhỏ nhen.

“ Bởi vì lời mời của hoàng tử Joel cũng đến cùng lúc. Nên để em viết thư từ chối lại ạ”

“...không Letty. Ta không thể cứ trốn chạy mãi

được. Ngoài ra, nếu ta cứ tiếp tục phớt lờ họ như vậy có lẽ họ sẽ tung ra một số tin đồn gây bất lợi cho ta.”

Cô chủ nói như thể mình đã từng trải qua chuyện đó rồi vậy.

“Em hiểu rồi. Tuy nhiên em vẫn phải nói là điều đó không làm chuyện trở nên bớt phiền phức hơn đâu”

Nghe thấy lời nhận xét thẳng thắn của tôi, cô chủ nói.

“Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để.... Ý ta là....Bởi vì ta đã có Letty đi cùng rồi mà...”

Cô chủ nói cùng với một nụ cười đầy ngượng ngùng. Đẹp. Quá đẹp.

“Cô chủ...”

Quá sức xúc động, tôi lập tức quỳ xuống trước mặt cô chủ và một lần nữa nói lên lời thề của mình.

“Em, Fleurety, xin thề với cô chủ, rằng bất cứ kẻ nào có ý định muốn làm hại cô chủ, em sẽ cho chúng nếm mùi Cú đấm Bộc Phá của mình, làm cho cả dòng sông bị nhuộm đỏ bằng máu của chúng!”

“Ta chưa từng yêu cầu chuyện đó cả!”

*

Sáng hôm sau, sau khi đã gửi đơn xin phép nghỉ học lên cho học viện, chúng tôi lên đường đến nhà của cô chủ.

“Ta không ngờ bà quản lý ký túc xá nghiêm khắc đó lại thực sự cho chúng ta mượn chiếc xe ngựa riêng dễ dàng đến vậy....”

“Bà ấy trông có vẻ rất vui khi giúp đỡ chúng ta thưa cô chủ”

Quản lý ký túc xá là một người phụ nữ 40 tuổi và vẫn còn độc thân, bà ấy cực kỳ nghiêm khắc với những nữ sinh trong ký túc xá nữ, nhưng tôi tin chắc rằng, trong sâu thẳm bà ấy là một người tốt. Dù có bẩm lẩm đôi chút về chuyện cô chủ nghỉ học, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của tôi, bà ấy đã hoàn thành mọi thủ tục của bọn tôi ngay lập tức với vẻ mặt tái mét.

Đó, bà ấy đúng là một con người chu đáo, không phải sao? Fufufu, cứ yên tâm, tôi chưa kể cho ai chuyện bà lẻn vào thị trấn để mua những thanh niên trẻ và làm mấy chuyện đó đâu.

“Vậy thì em xin mạn phép được lái xe ngựa nhé”

“Cô có thể điều khiển được xe ngựa à, Letty?”

Con ngựa trông có vẻ sợ hãi tôi một cách kỳ lạ khi chúng tôi trèo lên xe ngựa, nhưng nó nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn chỉ sau một vài lời thuyết phục từ tôi.

Thông thường, cần phải mất tới một ngày rưỡi đi xe ngựa để có thể đến được lãnh thổ Hầu tước gia Michel. Nhưng bởi vì chúng tôi khởi hành từ sáng sớm cộng thêm sự nhiệt tình của con ngựa, chúng tôi đã đến nơi vào buổi tối cùng ngày.

Nước tăng lực làm từ máu quái vật mà tôi cho con ngựa uống dọc đường có vẻ đã có tác dụng.

“....đến nơi rồi, Letty”

“Em thấy rồi...”

Dinh thự của hầu tước gia Michel trông chẳng giống một cái dinh thư chút nào, nó là một tòa lâu đài nhỏ thì đúng hơn. Những viên đá được nhuộm dưới ánh chiều tà trông cứ như vừa bị ai đó té máu lên vậy.

Trông thật tuyệt vời.

Tôi dừng xe ngựa trước cổng. Mặc dù đã gọi chúng tôi về, nhưng lại chẳng có ai ra đón cả. Ngay cả một người gác cổng cũng không.

“Ta là Sharon, và ta đã trở về. Nhanh mở cổng !”

Cô chủ gọi, giọng nói trong trẻo của cô chủ vang qua không khí. Từ phía bên kia cánh cổng, tôi có thể thấy vài tên trông như cảnh vệ đang đánh bài. Chúng trông có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của cô chủ.....nhưng sau đó lại ngay lập tức tập trung vào “việc” của mình.

“Ngươi, mở cổng nhanh! Ta là—”

“Cô chủ, cho phép em”

Nếu chúng tôi chỉ có thể quay về nhà không thôi, thì mọi quyết tâm của cô chủ sẽ công cốc hết, Vì thế, tôi quyết định tự mình xử lý hết chuyện này vậy.

“Cô chủ, bất cứ khi nào cô chủ đến thăm ai, việc đầu tiên người nên làm là gõ cửa”

“...eh?”

Cô chủ mở to mắt khi thấy tôi lấy ra [ Kẻ Diệt Orc EX]

[Kẻ Diệt Orc EX] chỉ đơn giản là phiên bản nâng cấp với phần quả cầu được phủ một lớp kim loại nặng nặng như urani nghèo.

Thứ kim loại này là một vật phẩm bị nguyền rủa, nó sẽ mang cái chết từ từ và không thể nào tránh khỏi cho chủ nhân của nó. Và bởi nó bị bỏ xó ở trong góc của cửa hàng, nên tôi đã mua được nó với giá cực kì rẻ.

Thậm chí tôi vẫn có thể nghe được rên rỉ khá ghê rợn phát ra từ thứ vũ khí trên tay mình. Lớp kim loại phủ bên ngoài này thực sự chất lượng, tôi phải nói như vậy.

“Xin chào và thứ lỗi nhé”

Tôi nói, đồng thời vung cây chùy. Cánh cổng làm bằng sắt ma thuật vỡ tan tành như thể nó làm từ giấy bị ướt vậy.

Bụi tung lên cuồn cuộn quanh chúng tôi. Mấy tên cảnh vệ sững sờ và làm rớt hết mấy lá bài trên tay. Tôi cười với chúng và quay qua cô chủ, người cũng đang há hốc miệng nhìn tôi.

“Cái cổng này hẳn đã bị xuống cấp một chút rồi. Nào, đi thôi cô chủ”

“....Ừ....Ừ”

Và thế là chúng tôi đã đến nhà của cô chủ mà không gặp chút vấn đề nào.

=======================================

A/N : Kỳ tới, một cuộc chiến ẩm thực với đội hầu gái của gia đình hầu tước sao?

Truyện Chữ Hay