Cằn cỗi. Mặt đất, bầu trời và cả nhân tâm...
Mảnh đất hoang tàn này không phải là nơi thích hợp cho con người sinh sống. Vì lẽ đó mà từ xa xưa, các vị vua từ nhiều quốc gia đã định nơi này làm thuộc địa lưu đày và gửi đi vô số người đến nơi đây dưới danh nghĩa “khai khẩn mở rộng bờ cõi”.
Tội nhân và những kẻ bị gán cho một tội danh nào đấy đều bị đày tới nơi đây. Thậm chí là cả những đứa trẻ hỗn huyết giữa con người với các chủng tộc dị hình.
Con lai giữa con người với á nhân như yêu tinh hay người lùn được chấp nhận ít nhiều. Có điều, những con lai mang dung mạo khác xa với con người lại không có được sự may mắn như vậy. Bởi sự thiếu hiểu biết ở thời điểm đó mà họ bị tránh né và hắt hủi.
Có thể những con người kế thừa dòng máu phi nhân loại này mang theo một phần hình dáng của thú vật như làn da đầy vảy, trán mọc sừng hay sở hữu đặc điểm như loài bò sát thì cha hoặc mẹ của họ vẫn là con người nên đa phần vẫn còn sót lại nhiều “nhân tính”.
Song con người chẳng thèm đoái hoài, cứ thế đánh đuổi họ đến mảnh đất xa xôi kia.
Để sống được trong mảnh đất hoang vu đó họ đã phải giết chóc, cướp đoạt, xâm hại những con nguời đồng cảnh ngộ, những đồng bạn của họ, dòng máu lai liên tục hòa trộn và cuối cùng một chủng tộc mới ra đời….
Da xám xịt, mắt trắng dã. Bởi vì oán hận con người đến cùng cực, những kẻ mang ngoại hình phi nhân loại, họ bắt đầu tự gọi chủng tộc của mình là [Ma Tộc], một lòng đối địch với cái thiện.
Được thừa kế dòng máu phi nhân loại một cách tự nhiên như vậy nên ma lực lẫn thể xác của họ cũng mạnh hơn so với con người. Vì phải sinh tồn ở mảnh đất hoang phế đó nên họ cũng quên đi con tim suy nghĩ cho người khác, dòng máu tràn ngập khắp nơi do chiến tranh liên tục mang theo oán niệm làm đất đai ô uế, chướng khí tỏa ra vươn tận trời nhiều tới mức che lắp đi ân huệ của mặt trời, khiến mảnh đất này càng thêm tiêu điều.
Một người đàn ông khẽ thở dài khi đứng nhìn đất nước hoang tàn trên tòa thành cổ xưa.
“Đất nước này đã tới giới hạn rồi...”
Kẻ mạnh áp bức kẻ yếu thay vì bảo vệ. Những kẻ yếu cũng chấp nhận điều này như là lẽ đương nhiên và từ bỏ chuyện phản kháng.
Kẻ mạnh không thèm suy nghĩ cho toàn bộ chủng tộc, chỉ mãi ôm khư khư cái suy nghĩ đất nước sẽ mạnh hơn nếu kẻ yếu biến mất hoàn toàn.
Nếu cứ thế này mãi thì không đầy trăm năm nữa, có lẽ ma tộc sẽ suy tàn rồi tuyệt chủng luôn cũng không chừng.
Người đàn ông rời ánh mắt khỏi vùng đất hoang vu bên dưới và bước đi một mình trong hành lang của Vương Thành. Tấm lưng hắn ta trông thật cô đơn dù đang đứng ở trung tâm Ma Tộc quốc này.
(...Phải cần có sức mạnh cường đại mới được.)
Thay đổi nhận thức của ma tộc là bất khả thi. Dạy những kẻ cả đời chỉ biết cướp đoạt niềm vui tạo ra thứ gì đó khó như dạy đạo đức cho súc vật vậy. Chẳng khác nào dã tràng xe cát biển Đông.
Ma tộc chỉ nghe lời kẻ mạnh.
Chỉ thông qua sức mạnh mới có thể khiến họ tuân lời.
Cần có một “sức mạnh” cường đại để có thể đoàn kết toàn bộ kẻ mạnh và kẻ yếu.
Người đàn ông đi thẳng tới tầng ngầm của lâu đài. Nơi đây có một tế đàn dùng để thờ phụng thần linh được xây bởi những người bị lưu đày từ xa xưa. Ngoài ra, còn có một triệu hoán ma pháp trận khổng lồ. Chỉ riêng kích thước thôi thì nó lớn hơn hẳn cái được sử dụng trong biến cố triệu hoán Ác Ma ở Thánh Vương quốc, bởi thế mà lượng lực tiêu thụ cũng nhiều hơn hẳn một bậc. Hơn mười năm qua, hàng trăm ma thuật sư của ma tộc vẫn đang liên tục trút ma lực vào trong nó.
(Vẫn còn chưa đủ...)
Để chắn chắn có thể gọi ra thứ người đàn ông muốn thì cần phải vài năm nữa.
Ma tộc có truyền thuyết cổ xưa như này.
Ác ma huyền thoại hiếm khi xuất hiện trong số những [Đại Ác Ma] cổ lão cổ xưa.
Ác ma được xem như là thần của Ma Giới, một [Cấp Chi Phối Giả] ….
Một tồn tại siêu phàm có thể hủy diệt cả thế giới mà không một người trần mắt thịt nào có thể hiểu được.
Tồn tại sở hữu sức mạnh to lớn thống trị sự hủy diệt.
Nếu có thể gọi tồn tại đó ra thì có thể thống nhất ma tộc dưới sức mạnh tuyệt đối của nó.
Tuy nhiên, chỉ cần thất bại trong việc lập giao kèo thôi, đó là là ngày tàn của thế giới.
“Mọi việc vẫn tiến triển suôn sẻ chứ?”
“Ha!”
Người đàn ông lên tiếng hỏi những người đang rót ma lực vào trong triệu hoán trận thì một ma tộc có thân hình to lớn đang làm nhiệm vụ giám sát tiến lại và quỳ xuống.
“Hiện tại thì đã được khoảng tám phần lượng ma lực tối thiểu cần thiết... Với lượng ma lực đã tích lũy tới lúc này thì có thể gọi ra đến vài Đại Ác Ma…”
“Ta hiểu ý ngươi.”
Thay vì dựa vào một tồn tại thuộc cấp truyền thuyết chưa thể biết được là có hay không thì thà gọi ra Đại Ác Ma có thể gây ra thiệt hại lớn cho quốc gia loài người thì sẽ chắc chắn hơn nhiều.
Song kể cả một Đại Ác Ma cũng có thể dễ dàng hủy diệt Ma Tộc quốc nếu không chuẩn bị cẩn thận.
Kẻ trước mặt người đàn ông tuy chịu trách nhiệm cho những công việc cần nhiều sự tỉ mẩn như vậy, nhưng rốt cuộc Ma Tộc vẫn chỉ là Ma Tộc, dòng máu kiêu hãnh luôn mưu cầu sức mạnh trong gã chỉ muốn có thể so kiếm cùng với Dũng Giả của loài người chắc chắn sẽ xuất hiện một khi Đại Ác Ma được phóng thích.
Song nhường đó vẫn chưa đủ.
Tiêu diệt con người rồi cướp bóc chỉ có thể trì hoãn vấn đề một thời gian mà thôi.
“.........”
Người đàn ông đó đã mệt mỏi rồi. Từ lâu hắn ta đã từ bỏ hi vọng nhạt nhòa rằng chỉ cần cướp bóc lãnh địa loài người, làm cho ma tộc giàu có lên thì sẽ không còn chiến tranh và hòa bình sẽ đến với nơi đây.
Những ma tộc không biết tới niềm vui tạo ra thành quả cuối cùng cũng sẽ phung phí mọi thứ rồi tự đi vào con đường tuyệt diệt.
Toàn bộ khuôn khổ đều phải được phá bỏ một lần và mãi mãi. Không còn bức tường ngăn cách giữa nhân tộc hay ma tộc nữa, chỉ còn những người được chọn để sống dưới nỗi sợ tuyệt đối kéo dài tới nhiều thế hệ tiếp theo.
Đây là sự chọn lọc các sinh vật sống trong thế giới này…. Chỉ có như vậy thì mới cứu được ma tộc đang hấp hối.
Hắn ta đã dừng việc mong đợi ma tộc tự cứu lấy chính mình rồi.
“…Cứ tiếp tục đi. Kế hoạch không có thay đổi gì hết.”
Buông ra mấy lời sắc bén như vậy, người đàn ông, kẻ được ca tụng là kẻ mạnh nhất của ma tộc, tự trút ma lực vào trong triệu hoán ma pháp trận.
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định đó, ma tộc đã quan sát người đàn ông từ khi còn nhỏ lặng lẽ cúi đầu nhận lấy mệnh lệnh với quyết tâm vừa lấy lại hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cho dù phải đánh đổi cái mạng này... Ma Vương bệ hạ.”
Ma tộc không sùng bái thần linh. Kẻ mạnh nhất trong Ma tộc, “Ma Vương” là loại tồn tại tựa thần linh. Thực ra thì vương của ma tộc là Ma Vương, tuy không có sức mạnh bằng “cấp thiên tai” như Đại Ác Ma, song với ma tộc, Ma Vương là vương của họ.
Dù vậy, gã vẫn cầu nguyện.
Gã thành tâm cầu nguyện vị Ma Thần nào đó sẽ đáp ứng ước nguyện của Ma Vương.
Và một ngày nào đó, hãy để cho bình yên ghé đến trái tim của vị Ma Vương tốt bụng này, người quan tâm đến Ma Tộc hơn tất thảy.
***
Cùng lúc, có một “ác ma vô tư lự” nào đó vì để thí nghiệm nên đã lỡ rót một lượng lớn ma lực không cần thiết vào triệu hoán ma pháp trận đa dụng phổ thông trong Học viện Ma thuật. Kết quả là không rõ nguyên do gì mà một lượng lớn rong biển “wakame” được triệu hoán tới.
Chuyện này đã khiến Ác Ma đó phải đau đầu do không biết phải xử lý đống wakame như thế nào trong khi cùng các thuộc hạ hong khô chúng.