“Bẩm Công chúa, Vương đô đã ở ngay trước mắt rồi ạ.”
“Ừ, cảm ơn Flora nhé.”
Tôi thảy một đồng bạc nhỏ về phía Flora, người vừa mang tin đến báo cáo. Cô ta ngay lập tức xồ tới đồng xu với ánh mắt thèm khát như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn.
Bianca đã kể cô gái này yêu tiền xu cuồng nhiệt. Có điều, vì lý do nào đó mà tôi cứ thấy sai sai kiểu gì, có lẽ do mái tóc nâu lông và cái tên Flora đó.
Chưa đầy nửa giờ sau, Bianca tóc vàng bước vào.
“Các hiệp sĩ hoàng gia từ Vương Đô đã đến để nghênh đón Công chúa!”
Chắng hiểu tại sao, cô ấy căng cứng hết cả người lên. Nhưng khi được tôi cho mấy chiếc bánh muffin còn thừa, cô ấy liền òa khóc rồi phủ phục trước mặt tôi.
Tệ quá… Hai người mới này cũng cực kỳ, cực kỳ ‘thái quá’ quá trời quá đất. Nó khiến tôi không khỏi thắc mắc tại sao quanh tôi lắm người hay phản ứng cực đoan dữ vậy trời.
“Hoan nghênh Công chúa Yurushia, mừng người trở về!”
Tiếng gào rống loan báo của người gác cổng truyền đến. Kéo theo sau đó tiếng reo hò nồng nhiệt như sấm gầm của dân chúng khiến cả cỗ xe ngựa rung chuyển.
Lại nữa hả trời! Ôm cái suy nghĩ này trong bụng, tôi nhẹ nhàng vẫn tay qua cửa sổ xe ngựa với nụ cười bình đạm. Không phải bây giờ đang là ban đêm à? Sao lại lắm người thế này?
Tôi quyết định sẽ không làm mấy chuyện hào nhoáng như lần trước nữa. Nếu mà có nguyên một buổi yến tiệc hay lễ hội đau tim nào khác diễn ra thì chắc phải đến sáng mai mới vào được Vương thành quá.
Chắc là suy nghĩ của tôi đúng, hoặc do bọn tôi hên khi đến đúng thời điểm tụi con nít đều đi ngủ hết. Tóm lại thì, cả đoàn đã nhanh chóng tiến vào được Vương thành mà không khiến bất kỳ người dân nào lên cơn đau tim.
“Yurushia!!!”
“Phụ thân!”
Chào đón tôi tại ngay trước cổng Vương thành, phụ thân gọi lớn tên tôi rồi chạy tới. Tôi cũng chạy lại chỗ phu thân với hai cánh tay dang rộng để ôm người. Phụ thân bế bổng tôi lên, xoay xoay một vòng như một đứa trẻ rồi ôm một cái thật chặt luôn.
“Ôi, tạ ơn trời, con đã trở về an toàn rồi…”
“Phụ thân…”
Một chút nghẹn ngào dấy lên trong tim tôi. Dù sắp tứ tuần rồi, nhưng phụ thân trông vẫn quyến rũ như ngày nào.
Có điều, người trông khá mệt mỏi, hẳn là vì đã lo lắng cho tôi rất nhiều. Điều này khiến lòng tôi có chút ăn năn.
“Luderick và ngài Barnabas, cảm ơn hai người vì đã hộ giá con gái tôi.”
“” Không có gì…””
Cả Rick lẫn Noel đều gượng cười trước khuôn mặt nghiêm túc của phụ thân. Hai người họ nhìn cảnh cha con tôi ôm nhau thắm thiết với đôi mắt ấm áp.
Ây dà, phụ thân à, con biết người hạnh phúc khôn xiết lắm, cả con cũng hạnh phúc nữa luôn mà, nhưng sao người lại ẵm con như hồi bé thế kia? Con đã mười ba tuổi rồi đó, đã cao gần bằng mấy nữ quan rồi đó.
“Phụ thân à, xin hãy thả con xuống đi nha.”
“Con nói gì thế? Lâu lắm rồi mới gặp lại nhau. Bây giờ chúng ta sẽ đi diện kiến Bệ hạ luôn.”
“Ehh…”
“Yurushia!!!!”
Nghe tên mình được gọi lên lần nữa, tôi quay đầu lại. Một ông lão to tướng xuất hiện, đằng sau ông là một loạt quan văn và hiệp sĩ hoàng gia bị kéo lê theo trong khi đang cố cản ông lại.
“Ông nội!?”
“ÔI, Yurushia đã trở nên xinh đẹp hơn nữa rồi! Đúng là cháu gái của ta!”
Ông nội ưỡn ngực lớn tiếng khoe khoang, trông ông tự mãn thấy rõ luôn á.
Cơ mà, tại sao Quốc vương Bệ hạ, người đáng lẽ phải ngồi yên trên ngai vang đợi chúng tôi đến, lại ra đến tận cổng đón thế này? Bằng cách nào đó, khi nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi cũng đã hiểu ra được phần nào.
“Ta cũng muốn ẵm con bé nữa. Folt, đưa Yurushia cho ta đi.”
“Con từ chối, thưa phụ vương.”
“Ta là Quốc vương! Ta có quyền được ẵm cháu gái của mình! Đưa đây nhanh lên!”
“Hạ thần từ chối, thưa Bệ hạ.”
“Eeee! Cái thằng này! Học đâu cái tính cứng đầu cứng cổ thế không biết?”
Từ ông đó, ông nội à.
“Dù sao thì, đưa đây nào, thằng ngốc này!”
“A!”
Ông nội dùng vũ lực giật tôi khỏi tay phụ thân rồi bế tôi lên cao.
“Ôi chao, con đã lớn quá chừng rồi này.”
“Ông nội…”
Ông nội xoa nắn má tôi với đôi mắt có hơi lim dim. Sau đó, ông vung vẩy tôi liên tục như con lắc. Cuối cùng, ông đặt tôi ngồi trên tay mặc kệ tôi có phản đối hay không.
“Được rồi, đi nào! .... Ựa!?”
“Ông nội!?”
Đang hứng chí bước đi, ông chợt khuỵu xuống và rên rỉ.
“Ôi… Cái lưng tôi…”
“Ông…”
“Phụ vương…”
Trước mắt, tôi tạm chữa cái lưng đau cho ông nội bằng thần thánh ma pháp. Cuối cùng, để phụ thân và ông nội được bình đẳng, tôi phải đi ở giữa hai người họ với mỗi người nắm một bên cánh tay.
Gì thế này? Tôi là tội nhân hay gì à? Tại sao lại có cả cơn ồn ào ngay khi tôi vừa đến vậy?
Vào trong lâu đài, tôi gặp bà nội và phu nhân Elea, cả hai đều ôm chầm tôi vào lòng. Bà nội khóc hết nước mắt còn phu nhân Elea thì hạnh phúc bảo rằng tôi càng lúc càng trở nên xinh đep giống mẹ.
Dù có hơi muộn, nhưng phu quân của phu nhân Elea, bác của tôi với anh Timotei, Đệ nhất Vương thái tôn và là anh trai của Rick cũng xuất hiện ngay sau đó. Hai người đều hạnh phúc trước việc tôi đã trở về.
Hình như ông nội với phụ thân đều bỏ bê công việc sau khi nghe tin tôi đã trở về. Thế nên bác với anh Timotei phải gánh hết phần việc của họ.
Không hiểu sao, tôi thấy mình cần phải xin lỗi.
Lúc bị cả tôi lẫn bà nội mắng vì chuyện này, ông với phụ thân đều trông buồn tủi thấy rõ.
“Có Yurushia cái, bầu không khí tươi sáng hơn hẳn ha.”
Anh Timotei, người anh trai ngọt ngào như kẹo bông, nói vậy và dịu dàng xoa đầu tôi. Mà chứ, lúc nghe Shelly bảo Betty đã trở thành vị hôn thê của anh Timotei tôi đã ngạc nhiên lắm luôn á. Tiếc là bây giờ, Betty lại không ở đây.
… Cô bé tóc đen ngốc xít trong sáng đó sẽ trở thành Vương phi tương lai… Cố lên Betty, mình sẽ cố hết sức để ủng hộ bạn đó nha.
“Ông nội ơi – À con nhầm, muôn tâu Quốc vương, về cuộc nổi loạn ấy.”
Tôi vừa dứt câu, Quốc vương liền nhăn mặt. Tình hình đã tệ lắm rồi ư? Tưởng đâu mọi chuyện sẽ khá hơn một khi tôi đến Vương đô chứ ta?
“Con mà không gọi “ông nội” thì ta không trả lời đâu.”
“Ha….”
Gì vậy trời? Ông nội dỗi chỉ vì thế thôi á!
“Trước đó, chúng ta có một việc phải hoàn thành đầu tiên. Các khanh, theo trẫm. Tể tướng đâu!”
“Vâng!”
Bất ngờ thay, nơi tập trung lại là phòng tiếp kiến chứ không phải phòng họp như tôi đã tưởng.
Phụ thân, Rick và những người khác xếp thành hàng ngay cạnh ông nội.
Trường hợp này thì tôi phải làm gì đây ta?
Đang băn khoan không biết biết phải làm gì giữa bầu không khí có phần hơi căng thẳng hơn bình thường thì ông Tể tướng đã dẫn tôi đến thẳng trước mặt ông nội.
Ơ, người này chẳng phải là,
“(Thần sẽ đưa người bản báo cáo ngân sách sau, xin hãy xem nó ạ.)”
“(…Được rồi.)”
một thành viên của Hội, tước Hầu.
Ngân sách à… nó là một con số quá đáng sợ để nhìn vào.
“Yurushia La von Verusenia. Bước lên trước.”
“Tu-Tuân lệnh.”
Đột nhiên ông nội gọi đầy đủ tên tôi và bảo tôi bước lên. Ủa? Cái chữ đó… Đương lúc nghĩ như vậy thì phụ thân nhắc tôi quỳ xuống.
Tôi nhẹ nhàng quỳ xuống.
“Khanh đã mười ba tuổi và có đủ tư tách. Thế nên bây giờ trẫm ban cho khanh họ ‘Von’, quyền kế vị đứng hạng năm. Khanh có thề sẽ cống hiến hết mình cho Thánh vương quốc không?”
“…Thần, Yurushia La Von Verusenia, xin thề sẽ cống hiến cả cuộc đời phục vụ Vương quốc.”
T-Thế này chắc là được rồi ha?
“Hừm. Vậy thì, trẫm ban cho khanh ấn tín Vương gia.”
Ông nội dứt lời, ông Tể tướng mang ra một cái bệ nhung với một chiếc nhẫn đặt trên đó.
Ồ, ra cái đó gọi là ấn tín à. Phụ thân mỗi khi viết thư xong đều dùng thứ này niêm phong chúng lại. Tôi nhớ phụ thân có tận hai cái, chắc là một cái là của riêng Công tước gia, cái còn lại là của Vương gia chăng?
Tôi nhận lấy chiếc nhẫn, khẽ liếc nhìn mọi người rồi đeo nó lên ngón áp út tay phải.
“Từ giờ trở đi, khanh chính thức là ‘Công chúa’… Gahahahahahaaha!”
Ông nội chợt bật cười. Bà nội với chú mắt tròn mắt dẹt nhìn ông.
Trước đây tôi đã được bảo rằng có thể sử dụng ‘Von’ tùy tình huống một khi đủ mười ba tuổi. Song bây giờ tôi có thể thoải mái xài nó lúc xưng tên như một cách để tuyên bố thân phận Vương gia.
Đẳng cấp cao nhất trong Thánh Vương quốc là Quốc vương Bệ hạ, ông nội của tôi đó.
Xếp thứ hai là Bà nội – Vương phi và phu nhân Elea – Vương thái nữ. Cả hai đều có quyền kế vị ngai vàng.
Công tước xếp thứ ba. Kế đến là Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, Bá tước danh dự, Nam tước danh dự và Hiệp sĩ. Tổng cộng có mười đẳng cấp trong Thánh Vương quốc.
Với các quý tộc kể từ Công tước trở đi, cấp bậc của vợ con họ sẽ thấp hơn một bậc. Nói cách khác, một Lệnh nương Công tước Gia như tôi đây sẽ có đẳng cấp ngang với Hầu tước xếp thứ năm. Nói thế chứ,
vị trí của tôi so với họ sẽ có phần cao hơn một chút.
Song, vì đã là một thành viên trong Vương gia, tôi bỗng trở thành “Công chúa” với đẳng cấp xếp thứ ba.
Ngoài Quốc vương, các Vương gia khác đều có chung đẳng cấp cho dù thứ tự kế vị khác nhau. Tuy nhiên, có chút khác biệt trong thứ tự chào mừng và xếp hàng do khi đó sẽ xét theo thứ tự kế vị, nhưng mà phần này không quan trọng lắm.
“Như thế này rồi thì em sẽ không cần phải câu nệ với Luderrick hoàng huynh nữa ha?”
“Yurushia có bao giờ câu nệ đâu…”
Bất lịch sự ghê.
….Ơ,…hình như có gì đó hơi là lạ à nha?
“Ông ơi, con tưởng quyền kế vị của mình là thứ sáu chứ ạ…”
Nếu tôi nhớ không nhầm bác đứng thứ nhất, anh Timotei thứ hai và Rick là thứ ba. Phụ thân ở vị trí thứ tư do mớ hỗn độn trong quá khứ. Ông chú vương đệ thứ năm….
“Thằng Christopher đúng là thằng ngốc!”
Ông nội tự nhiên la lối um lên. Bình thường tôi còn chẳng sợ một đòn tấn công toàn lực tù Dũng giả, thế mà không hiểu tại sao tiếng ông nội phát tiết lại khiến tôi thất kinh.
“Yurushia.”
“Dạ?”
Nghe tiếng người bác gọi, tôi liền quay mặt sang. Bác khẽ gật với phụ thân rồi bắt đầu cất lời.
“Bởi vì Christopher dám nổi loạn chống là Vương gia, thế nên tư cách Vương đệ và quyền kế vị ngai vàng của y đã bị tước bỏ. Y đã không còn là Vương gia nữa… Maa ~, phía bên kia sẽ không chấp nhận đâu, nhưng tất cả đều đã được thông đạt rồi nên quyền kế vị của
Yurushia được thăng lên vị trí thứ năm.”
“… Ra là vậy sao ha. Con đã hiểu rồi…. Vậy còn gì nữa không ạ?”
Sắc mặt của bác với phụ thân trông không tốt lắm. Khi được tôi hỏi thì phụ thân tiếp lời.
“Thông báo một khi đã tuyên bố thì không thể rút lại được. Song Vương gia không thể để trống vị trí thứ năm trong khi vẫn để Yurushia ở thứ sáu… Phụ thân thực sự xin lỗi con…”
“…Tại sao vậy ạ?”
“Vì Yurushia được thăng lên vị thứ năm, rất có thể Christopher và những người hậu thuẫn y sẽ hướng sự thù địch tới Yurushia…”
“À ~”
Tốt quá chừng luôn á~
Tim đập thình thịch, tôi tự hỏi liệu hành vi của mình có vấn đề gì không.
“Rồi sao em lại ra chiều nhẹ nhõm vậy…?”
“Hơ? Bởi vì vấn đề đó có đáng để quan tâm đâu ha?”
Nghe câu trả lời vô tư lự đó, Rick chọc chọc lên trán tôi.
Không chỉ Rick và Noel, những người biết rõ về tôi tỏ ra ngạc nhiên, cả phụ thân lẫn các hiệp sĩ hộ vệ khác cũng có đôi chút chết lặng
Ừ ha~ …Nếu nhìn theo cách khác thì sẽ thấy tôi chẳng mấy bận tâm tới Quân đội Miền nam ha? Mồ, giờ có giả đò sợ hãi thì cũng đã quá muộn mất rồi.
“Vậy thì, Luderick Hoàng huynh, Bá tước Barnabas, chúng ta đi chứ?”
“….Hả sao cơ?”
“Hở?”
“Ơ, này. Từ từ đã nào. Con định đi đâu đó, Yurushia?”
Tôi nhoẻn miệng cười, hai tay nắm lấy gấu váy đầy thanh nhã trong khi phụ thân cùng những người khác vội vã gọi lại.
“Không phải ông bác của con đang đến sao? Con sẽ nói chuyện trực tiếp ông ta bằng tư cách Công chúa giữ quyền kế vị thứ năm.”
.................................
T/N: Mình muốn hỏi cách bạn thích kiểu dịch mọi hậu tố tiếng nhật ra thuần việt hết như chương này, hay là giữ nguyên như những chương trước và người dịch trước?
Các bạn cho mình xin ý kiến nhé!