“Thế rồi lần đầu cháu gặp con bé nhà cô như nào vậy? Mà, nếu là cô thì có khi cũng không dễ dàng mà chia sẻ đâu. Ư phu phư, trông như đám tùy tùng của con bé chấp nhận cháu rồi đấy. Tiện đây, con bé thế nào giữa chuyến đi? Không triệu tập cả một đoàn hộ tống mà chỉ dắt theo vài tùy tùng, ắt hẳn hai đứa đã có nhiều dịp tuyệt vời để trải lòng với nhau rồi nhỉ? “
“Du hành cùng tiểu thư tận hai năm ròng như thế hẳn cả hai đã có nhiều cơ hội ở riêng cùng nhau, tiểu thư mới chỉ là một bé gái mười ba tuổi với cơ thể thuần khiết như vậy nên tôi nghĩ chẳng có gì đáng ngờ xảy ra cả, tuy nhiên, tôi mạn phép tự hỏi chẳng biết giữa cả hai có mối quan hệ thầm kín nào không. Dĩ nhiên một người hào hoa phong nhã như ngài hẳn sẽ biết tôi đang nói đến cái gì…”
“.…Ừm, hiểu.”
Trước những lời tra hỏi dồn dập mãi không dừng của hai người phụ nữ, chàng thanh niên với làn da màu nâu nhạt, Rinne - đáp lại cụt lủn với vẻ chán chường.
Hai người phụ nữ kia là Riastea, mẹ của Yurushia và Vio, hầu gái đầu tiên và cũng là người chăm sóc cho Yurushia kể từ lúc cô bé chào đời.
Rinne tự nguyện nhận trách nhiệm bảo vệ gia đình của Yurushia để cô có thể an lòng mà thực hiện công việc, nhưng Rinne liền hối hận ngay từ ngày đầu tiên.
Cả hai người họ, một người là mẹ đẻ, người còn lại là bảo mẫu chăm sóc, đều vô cùng quan tâm đến Yurushia rất nhiều. Ngày qua ngày, họ liên tục mời Rinne, người vừa trở về từ chuyến du hành đến thế giới khác cùng Yurushia, đến dự tiệc trà và ăn tối, cố dò hỏi suy nghĩ của anh về đứa con gái yêu quý hoặc chủ đề cô bé và Rinne thường hay dùng để nói chuyện. Không may thay, hai người họ dường như đang vẽ câu truyện theo một hướng nào đó xa tới tận chân trời.
Là một ác ma chính hiệu và một [Ma Thú], Rinne không cần thiết phải thấu hiểu cảm xúc của con người hay chịu đựng những đòi hỏi đơn phương như vậy.
Những ác ma như [Ma Thần] hay [Ác Ma Công] sử dụng lời ngon chữ ngọt để nuôi dưỡng linh hồn con người rồi khiến chúng sa ngã với nụ cười méo mó. Nhưng [Ma Thú] thì lại khác hẳn, chúng chỉ biết gieo rắc nỗi sợ hãi và tận hưởng niềm vui khi ngấu nghiến và nuốt chửng con mồi. Có điều…
‘...Lạ quá’
Từ lúc gặp con Ác ma kỳ lạ đó, số phận của Rinne đã thay đổi hoàn toàn.
Một bông hoa đơn độc nở trong Ma Giới lạnh lẽo, tối tăm và hoang vu…. Bằng cách nào đó nó đã biến thành một thứ như mặt trời giữa màn đêm đen, mê hoặc những con ác ma khác hệt như thiêu thân đâm đầu vào lửa. Kể cả năm trụ cột [Ác Ma Công] đã cai trị Ma Giới trong hàng ngàn năm cũng phải cảnh giác với cô gái ấy.
[Ác Ma Công Nương] Yurushia. Một chủng loại ác ma mới sở hữu sức mạnh của cả [Ma Thần] lẫn [Ma Thú]. Không chỉ vậy nó còn mang trong mình một trái tim con người.
Ác ma, kể cả có là đấng sinh thành, chúng vẫn luôn cảnh giác với nhau, vẫn luôn mài sắc nanh vuốt, chờ thời cơ để cắn nuốt nhau. Không hề có sự tin tưởng hay lòng trung thành giữa những ác ma.
Đó là lý do tại sao nhóm [Đại Ác Ma] kia, những con ác ma chính cống, lại vô cùng tôn trọng cô từ đáy lòng, sẵn sàng nguyện ý làm việc cho cô. Kể cả những con ác ma dưới trướng khác cũng vậy, chúng sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống vì cô, như thể linh hồn
‘Có lẽ nào ta cũng như vậy sao…”
Thực sự lạ lùng khi Rinne sẵn sàng giúp đỡ cô mà không hề tính toán gì cả.
Nhưng… Mặc dù vướng vào cái tình huống rắc rối như này, Rinne không hề khó chịu chút nào.
Rinne, con ác ma đã tồn tại hàng ngàn năm, giờ đây lại đang bối rối trước thực tế lần đầu tiên cảm nhận được ‘tình cảm sâu đậm’ từ con người phàm tục.
Có phải những thay đổi này đều bắt đầu từ cái tên “Rinne” và ‘liên kết linh hồn’ kia chăng? Nếu là Rinne trước đây, cho dù có cố bắt chước một con người thế nào, chỉ cần là sinh vật sống thì nó sẽ bị đe dọa và sợ hãi anh ta theo bản năng.
Điều này cũng đúng với những con ác ma khác. Ví dụ, cô hầu gái quỷ Fanny đó, vui vẻ ăn kẹo do con người tặng, rồi cách con người hạnh phúc khi xoa đầu cô dù trong lòng họ sợ chết khiếp đi được.
Nhưng… không hề khó chịu chút nào cả.
“Aaa aaa.”
“Chà chà, hình như Cyril quý Rinne lắm này.”
Có một em bé loài người trong lòng Rinne. Đến lúc để ý thì đứa bé đã yên vị trong lòng anh ta rồi. Không chỉ vậy, thay vì khóc, nó lại nhìn anh bằng đôi mắt long lanh hệt như chị gái Yurushia của nó vậy.
Cyril không hề sợ Rinne, người lúc nào cũng đeo lên bộ mặt khó chịu. Ngược lại, thằng bé nhìn anh với ánh mắt đầy yêu mến và nụ cười tươi rói. Cả hai người phụ nữ cũng vậy. Rinne đã dừng sử dụng cách nói chuyện lịch sự như lúc đầu vì khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng không hiểu sao những người đó lại cực kỳ hài lòng với quyết định này.
Bọn ta quyết định ở lại bảo vệ những con người trong ngôi nhà này để khiến Yurushia an lòng, nhưng giờ đây có lẽ ta sẵn lòng nguyện ý bảo vệ bằng bất cứ giá nào.
Rinne nghĩ rằng anh ta có lẽ sẽ trao cho đứa trẻ tên Cyril và đứa bé trong bụng cô hầu kia sự ‘che chở’ tối thiểu nhất.
Cảm xúc này là sao….Ta không hiểu. Nhưng… không khó chịu chút nào.
“Phải rồi. Liệu chúng tôi có thể nhờ Rinne một chuyện được không?”
“...Nhờ?”
“Phải. Vio, mang nó ra đây.”
Vio mang ra một thứ gì đó theo lời của Riastea.