Ngoài có thêm Noel với Shelly, những người cùng tôi tới vương đô vẫn y nguyên.
Cơ mà, một vấn đề khác lại nổi lên. Những hiệp sĩ thuộc Công Tước Gia Verusenia cứ nằng nặc đòi tôi cho theo cùng. Phải thuyết phục đến gãy lưỡi thì họ mới chịu thôi.
Làm sao tôi có thể đem hết những hiệp sĩ đang bảo vệ nơi này khi mà quân nổi loạn có thể tấn công bất cứ khi nào chứ.
Tôi đưa từ lý do này đến lý do nọ, gồm cả việc tốc độ di chuyển sẽ giảm xuống nếu có quá nhiều người. Chỉ đến khi tôi nói có Noel, Dũng giả, đi cùng thì chuyện mới dừng lại.
.....Cơ mà, để đề phòng, tôi đã sắp xếp khoảng 100 Thượng Cấp Ác Ma bảo vệ nơi này, nhưng....
“....Rushia, mình cảm nhận được khí tức tà ác quanh đây. Cẩn thận.”
“N-Noel cứ khéo tưởng tượng mà. Có gì đâu ta.”
Mấy người, nếu đã thành nhân viên chính thức rồi, thì học cách giấu hiện diện bản thân đi chứ. Bị Dũng giả tiêu diệt bây giờ.
Lúc khởi hành, có cả một đoàn diễu hành tiễn chúng tôi trên con phố chính vẫn huyên náo như hôm đầu cả nhóm tiến vào.
Chúng tôi di chuyển bằng cỗ xe 16 ngựa kéo có ma pháp trợ lực xa hoa của Công Tước Gia Verusenia. Nguyên phần thân của nó thôi cũng ngang với một dinh thự cỡ nhỏ rồi. Suốt cả quãng đường, tôi cứ phải vẫy tay đáp lại dân chúng
Hình như sau khi tôi được công nhận là Thánh Nữ, otou-sama đã đặt làm nó ngay lập tức. Nghe đâu giá tận 400 đồng vàng lớn luôn.
....Otou-sama đúng là cưng chiều con cái thái quá mà. Maa, từ lúc ông nội cho tôi nguyên cả một đội hiệp sĩ hộ tống, tôi đã nghĩ cái tính cách này là di truyền rồi.
Đúng là tiền nào của nấy, cỗ xe ngựa này chạy nhanh thiệt sự. Bình thường phải cần tới ba ngày hai đêm mới đến được vương đô, nhưng nhờ có cỗ xe này mà ngay tối mai bọn tôi sẽ đến nơi rồi.
Mà thực tế làm gì có chuyện ngon ăn như thế.
Hết phải cảnh giác với quân nổi loạn, rồi còn phải đền bù cho những người bị Dũng giả và Thánh Nữ giả mạo lừa tiền. Tôi định để cho người khác làm hộ....nhưng rồi lại nghĩ ít nhất mình cũng phải ra mặt một chút để giải quyết hiểu nhầm. Phiền phức ghê.
Thánh Nữ giả mạo....ta quyết không tha cho ngươi.
***
“Chậc,
Ở thị trấn trọ nọ, trong tư phòng thuộc nhà nghỉ hạng sang duy nhất trong thị trấn, có bốn người ngồi xếp vòng và đếm tiền.
Những lời nói giận dữ đó phát ra từ miệng cậu thiếu niên tóc nâu độ đôi mươi nhìn phát đã thấy là loại trai lông bông. Thấy vậy, cô gái tóc vàng tầm tuổi cậu trai kia, người đang ngồi giũa móng tay bằng đồng vàng, khúc khích.
“Chẳng cần làm gì mà vẫn hốt được cả đống tiền như này rõ sướng mà. Chỉ cần nói tên Thánh Nữ ra thôi là người người kéo đến cống tiền rồi.”
“Cô lo mà học cách giấu bản tính bần cùng của mình đi. Cứ thấy đá quý là tơm tớm tơm tớm lên.”
“Araa~, xin lỗi nhé.”
Gã đàn ông to bự có mái tóc vàng sẫm chán chường vặn lại. Nhưng cô gái kia chỉ giả ngu đáp lại.
Cạnh cô ta, một người phụ nữ tóc nâu với đôi mắt đen đang cười nom vô cùng kỳ lạ khi đếm tiền đồng và tiền bạc do dân chúng thị trấn này quyên góp.
Họ là nhóm mạo danh tổ đội Dũng giả do Clement cử đi.
Vốn dĩ họ thuộc về một nhóm dong binh đoàn nhỏ ở phía nam. Cả đám từng có tiền án phải vào tù vì tội lừa đảo, nhờ vào ngoại hình hao hao Dũng giả của Thánh Vương Quốc nên họ mới được thả ra. Vấn đề là, họ còn không biết người thuê mình là ai.
Yêu cầu rất đơn giản: Giả làm tổ đội Dũng giả và cưỡng ép người dân cống tiền. Ban đầu, họ chỉ làm theo lệnh được giao, với phần thưởng là tiền thu về được. Còn giờ, dù chẳng được ra lệnh, họ vẫn đi khắp nơi lừa đảo.
Họ đã làm chuyện này được hai tuần rồi. Rõ ràng còn trước cả khi tin tức Yurushia trở về bắt đầu lan rộng.
Đây là một trong nhiều kế hoạch nhằm lôi kéo những quý tộc trung thành với Dũng giả và Thánh Nữ của Thánh Vương Quốc về phe Miền Nam. Tuy nghe có phần trẻ con đó, nhưng hiệu quả cũng không thể đùa được do vô tình gần như trùng khớp với thời gian Yurushia quay về.
Vấn đề duy nhất là do bên yêu cầu vô cùng kín tiếng để tránh bị điều tra ra có móc nối. Thế là bọn họ chỉ chăm chăm đi thu thật nhiều tiền và chẳng góp được bao nhiêu vào kế hoạch hủy hoại uy tín của Dũng giả với Thánh Nữ do Clement sắp đặt.
Và cũng vì phải di chuyển liên tục để tránh bại lộ, họ đã nhầm tưởng sự hân hoan của những thành phố với tin đồn Công Chúa Yurushia trở về là từ họ mà ra.
“Sao cứ phải ở lại cái chốn nhỏ bé như này thế, đến những thành phố lớn không phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn à?”
“Đồ đần, ra mấy chỗ đó lỡ gặp phải người biết mặt Thánh Nữ hàng thật thì sao?”
“Kiếm được tiền rồi thì đừng có quá tham lam. Biết khi nào phải dừng mới là khôn ngoan. Với cả, ở mấy thị trấn nhỏ như này thì dễ hành sự hơn.”
“.....Tiền ít bỏ xừ. Chán chết.”
“Rồi rồi. Hiểu mà.”
“Mày cũng đâu ham gì mấy đồng bạc lẻ, đúng không...Nghĩ đi, ngồi trên cái xe ngựa tồi tàn kia không phải ê mông lắm sao.”
“Cũng đúng. Có xe ngựa ngon thì đi lừa cũng dễ hơn, nhưng chúng ta có phải quý tộc đâu mà đào ra được xe ngựa xa hoa.”
“....Trưng dụng từ một tay quý tộc nào đó là được mà. Dù gì đây cũng là thị trấn nhà trọ. Kiểu gì chả có quý tộc đi qua.”
“”” Hợp lý”””
Vì xuất thân là thường dân, họ chẳng biết gì về tầng lớp quý tộc. Kể cả về phân cấp và tước vị của quý tộc.
Và hôm sau, một cỗ xe ngựa vô cùng lớn sẽ đi ngang qua thị trấn này.