Noel chỉ quan tâm đến người con gái đột nhiên biến mất mà cậu đang hằng tìm kiếm thôi, còn mấy vụ xung đột giữa các quý tộc chẳng là gì cả. Nhưng vì người cha nuôi, người bạn quý giá - hoàng tử của Thánh Vương Quốc, địa vị quý tộc và danh hiệu [Dũng Giả], Noel buộc phải thể hiện bản thân ít nhất không có thái độ chống đối với Vương Quốc.
Noel không thể để mất địa vị hiện tại, kể cả khi phải đối đầu với mấy tên quý tộc phiền phức. Cậu phải chứng minh bản thân xứng đáng với người con gái được mệnh danh là [Công chúa của Thánh Vương Quốc] và [Thánh Nữ Huyền Thoại].
Bạn của cậu, Hoàng Tử, đã chỉ huy đoàn Thánh Hiệp Sĩ ra chiến trường với tư cách [Thánh Chiến Sĩ]. Còn Noel thì lại chọn cách tự thân đột phá căn cứ địch thay vì lãnh đạo quân đội như là [Dũng Giả của Thánh Vương Quốc].
Khả năng lãnh đạo là thứ cần phải có đối với [Dũng Giả] cũng như với quý tộc. Chỉ huy một đội tinh anh của tinh anh và tấn công kẻ địch. Cơ mà, Noel lại chẳng quan tâm đến mấy điều như vậy, cậu cứ thể đơn thương độc mã hạ gục chỉ huy địch và kết thúc trận chiến thật nhanh.
Song....
“Noel lại định đi đâu đấy? Đừng mơ nghĩ tới chuyện bỏ mình lại, nghe chưa!”
“Hôm nay không có đi tìm đâu!”
Shelly cứ bám lấy cậu như sam.
Như thể đang sở hữu một loại khứu giác đặc biệt nào đó, cô có thể phát hiện ra Noel mọi lúc mọi nơi. Mỗi lúc định chuồn đi, Shelly sẽ luôn tìm thấy Noel và ép cậu phải cho đi cùng. Từ chối cũng không xong, bởi vì cô sẽ ngoan cố bấu víu lấy quần áo cậu để rồi dịch chuyển theo cùng.
“Bản năng hoang dã của mình đang nói rằng chắc chắn sẽ là ngày hôm nay!”
“.....một quý cô sẽ không có thứ gọi là bản năng hoang dã đâu.”
Số lượng lời vặt lại trong đầu cậu chắc có lẽ đủ xây nguyên một ngọn núi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười vô lo của Shelly, chúng lại chỉ ứ nghẹn ở cổ cậu.
“.... Hiện tại, Shellynn-san cứ trốn ở đây. Để tôi đi thám thính xung quanh.”
“Vâng, Noel-sama. Nhân tiện, Shelly là được rồi.”
“.......”
Vì đã dùng [Quang Chi Chuyển Di] vài lần trước đó, thế nên số lần sử dụng trong ngày của cậu đã hết.
Khoảng tầm 3 giờ nữa, nó sẽ hồi lại. Tuy vậy, cậu không chắc lắm về vị trí hiện tại. Dấu hiệu duy nhất mà cậu có thể nhận ra là phần mái nón cao cao của dinh thự Bá Tước Allen giờ chỉ như dấu chấm bé tẻo teo.
Nhưng quang cảnh khu rừng đã cho Noel biết sơ sơ về địa điểm hiện tại.
“...Tận Thule luôn ư?”
Nước da của Noel chuyển xanh khi nhận ra mình đã đi xa đến mức nào, thậm chí đây còn là kỷ lục xa nhất của cậu. Nhớ lại số lần cả hai di chuyển cùng nhau, Noel thở phào nhẹ nhõm vì chưa lần nào gặp phải tai nạn.
Noel có thể không sao nếu đâm sầm vào cây, nhưng Shelly chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Vừa lúc cậu bước đi, trong khi thầm nghĩ sẽ đón Shelly ngay khi xác nhận chính xác vị trí hiện tại thì....
“...!?”
Trực giác của Dũng Giả réo lên. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Dường như có thứ tồn tại tà ác nào đó đang tiếp cận lại gần.
[Dũng Giả của Thánh Vương Quốc] được Quang Tinh Linh chọn để chống lại cái ác xuất hiện trên mảnh đất này.
Dạo gần đây, Noel luôn cảm thấy có gì đó thật ngột ngạt. Đồng thời số lần trái tim cậu quặn thắt lại cứ tăng lên không ngừng.
Tựa như lần gặp thiếu nữ hoàng kim đó khi còn nhỏ và khoảnh khắc nhận ra tình cảm bản thân dành cho cô ấy. Nhớ lại điều đó, chút bồi hồi nổi lên trong tim cậu.
Nhưng cảm giác vừa nãy không hề giống cảm xúc nhớ nhung người con gái đó chút nào.
“...Shelly!”
Linh tính không lành, Noel lập tức quay đầu lại và chạy về nơi Shelly đang trốn. Và cậu đụng độ một nhóm lính phiến loạn cũng đang đi về hướng đó.
“Ngươi là ai?! Có kẻ khả nghi!”
“Đâu!?”
Nhận thấy nguồn cơn của cảm giác ớn lạnh vẫn chưa đến gần, Noel bắt đầu tấn công mà không thèm báo trước. Cậu giải phóng sức mạnh của mình, ngăn không cho những tên lính này tới được chỗ Shelly.
“....[μυα]...!”
“Guaa!?”
Ánh sáng và sóng xung kích đánh gục những tên lính. Nhìn thấy thứ ánh sáng này, tất cả bọn chúng đều thất kinh.
“D-Dũng Giả!?”
“Đừng lùi bước!"
Nhiều tên trong số chúng đã gục ngay tại chỗ, trong khi số còn lại chỉ suýt soát đứng vững. Vài tên ý thức được sức mạnh của Dũng Giả, người có thể đương đầu với cả quân đội của Quỷ Vương. Chúng vô thức lùi lại một bước trong sợ hãi.
“Đầu hàng đi! Bằng không....”
“Gau Gau.”
“Ể?”
“Cá!?”
Đột nhiên, có thứ gì nhỏ nhỏ màu nâu thổi bay những tên lính.
Chắc chắn kích cỡ của nó rất nhỏ, nhưng cậu lại không thể xác định được nó là gì bởi tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, cộng thêm những tên lính đang chắn tầm nhìn.
“Ku.”
Noel ngay lập tức hiểu ra đây không phải kẻ địch bình thường. Cậu rút thanh ma kiếm được người con gái kia tặng ra thay cho cho con dao găm sắt dùng để che giấu thân phận.
Cậu lao đi như một mũi tên cùng với toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm thẳng về sinh vật màu nâu, hiện đang đứng yên trong giây lát.
“Daaaaaah!”
“..........”
“Hả?!”
Ngay khoảnh khắc sắp chạm đến nó, thanh kiếm bị một vật thể màu trắng làm chệch hướng và rơi xuống đất.
“Gau Gau”
“....(ko-kun)”
“Gấu và thỏ...nhồi bông..!?”
“Uwaaakk!?”
“Hả?”
Lần này, một cỗ chiến xa không biết từ đâu lao đến và thổi bay những tên lính phiến loạn.
Họ đang tấn công quân nổi loạn. Đồng minh chăng?
Đang chĩa kiếm vào hai con thú bông cực kỳ khả nghi kia, thì bỗng cánh cửa của chiếc chiến xa bật mở.
Mái tóc vàng óng ả bồng bềnh đầy hoài niệm.
Đôi mắt hoàng kim kiên định biểu lộ ý chí mạnh mẽ.
Hơn cả những gì cậu nhớ...Người con gái đó đã trưởng thành hôn một chút....Khuôn mặt kiều diễm đó, như thể tạo vật của thánh thần, nay lại càng thêm phần hoàn mĩ, tựa như một bông hoa xinh xắn bắt đầu chớm nở....Đó là thiếu nữ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm suốt thời gian qua...
“Rushia...!?”