“Yurushia - sama, đã xong rồi ạ.”
Noa báo cáo lại trong khi phủi phủi hạt bụi thậm chí còn không tồn tại trên người mình.
Ma~a...tôi chẳng cần phải bắt giữ hay tra khảo mấy tên lính chi cả. Họ vừa thấy tôi cái đã mất sạch ý chí chiến đấu với tốc độ nhanh không tưởng. Tôi còn chưa kịp đụng tay đụng chân thì họ đã tự động đầu hàng hết luôn.
.....Tôi thực sự tò mò về mức độ phóng đại của mấy tin đồn nhảm đó rồi đấy, nhưng thế không có nghĩa là tôi muốn nghe chúng đâu nha.
“...Yuru - sama!”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay đầu lại. Ở đó là một Fir với đôi mắt đẫm nước và Min.... với cả Sara đang khóc rất to nữa.
“Ta về rồi đây....”
Tôi biết nói gì đây, xúc động quá. Cảm giác bồi hồi này....Cuối cùng...tôi cũng đã trở về quê nhà....nơi tất cả vẫn đang chờ đợi.
Tôi mở rộng vòng tay rồi ôm chầm lấy Fir ngay lúc cô ấy nhảy về chỗ tôi.
“Fuuuuuuuuuu”
“Ể...?”
Hể? Gì thế? Cô ấy tính ẵm tôi à?
Trong khi tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì, Fir chấm chấm khăn tay lên mắt rồi cố tình khóc thật to.
“Mình không thể ẵm Yuru - sama được nữa rồi, mới hai năm thôi mà sao người lớn nhanh thế ...”
“Ể eeeee...”
Đúng là tôi đã lớn hơn trước rất nhiều. Giờ tôi cao tầm 1m60, gần bằng Fir.
Tôi không chắc Fir đang nghĩ đến thứ gì khi tự so sánh bản thân với hai hầu gái riêng của tôi. Chặc lưỡi một tiếng, cô ấy ôm Tina rồi xoa đầu con bé.
“Thực vui khi thấy em.”
“...........là sao ạ?”
Hưm,... Ma ~ a, chắc không phải vấn đề gì lớn đâu ha. Ngoài ra, nếu so sánh thì Fanny “lớn” hơn Tina.
Dù sao, đây không phải là lúc quan tâm đến chuyện này.
“Mà này, tại sao ba người lại ở chốn này vậy? Mẹ ta đâu rồi?”
Nhận thấy khuôn mặt nghiêm túc của tôi, họ đột nhiên tỏ vẻ khó xử. Min bước lên thay lời cả ba nói.
“Yuru - sama, thưa....thực ra Vương Quốc đang có cuộc nội chiến ạ.”
Tóm lại là gần giống như những gì mấy tên lính kia đã khai.
Một vài quý tộc, cả Quân đội Miền nam và một Công tước gia bỗng dưng nổi loạn chống lại hoàng tộc mà không rõ lý do.
Cho đến đó thì chuyện vẫn không sao, nhưng vấn đề lại nằm ở mẹ.
Theo lời nhóm Min thì ngọn lửa chiến tranh đã lan đến lãnh địa gia đình tôi, vì vậy tất cả đã phải trốn sang lãnh địa của tử tước Carrow.
Ủa, nếu đã thế sao không đi ẩn náu ở chỗ nào xa hơn ấy - như đất nước láng giềng nơi dì tôi kết hôn với hoàng tộc Sigiless chẳng hạn. Không phải
ở đó sẽ an toàn hơn sao? Đã thế, tôi càng không hiểu tại sao ba người kia lại dám lẻn đi.
Với suy nghĩ đó, tôi nhìn họ, và cả ba đồng loạt né tránh ánh mắt của tôi.
........Mấy cô đã gây nên chuyện gì vậy?
“Tiện đây, Yuru - sama, liệu người có thể giới thiệu ba quý ông kia được không ạ?”
“Sao?”
Hình như họ đang cố gắng đánh trống lảng thì phải, nhưng tôi cũng chả để tâm lắm. Và khi tôi quay đầu lại theo hướng Fir đang nhìn....
“....A.”
Tôi thấy Rinne hiện đang trong dạng người, cả Onza với Geass nữa.
Vận trên mình một bộ phục trang kì lạ, đó là một thanh niên tầm 20 tuổi với làn da nâu nhạt và mái tóc đen. Màu mắt anh ta bạc tựa ánh trăng.
Đó là một tên đàn ông có vẻ ngoài hoang dã với râu ria xồm xoàm, đâu đó 30 tuổi, hắn mặc quần áo hiệp sĩ.
Cuối cùng là một ông lão lịch lãm tóc bạch kim mặc đồng phục quản gia và đeo kính một tròng.
..........đáng ngờ. Thoạt nhìn họ chỉ giống như một quý tộc kỳ lạ đang đi với những tùy tùng của mình, nhưng sự hiện diện của họ quá sức khác thường đến nỗi cực đáng ngờ!
Ủa chuyển sang dạng người chi vậy?!...À, tôi đoán thế này sẽ dễ giải thích hơn việc tý nữa tự dưng có ba người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ hư không...
“À, thì, họ là,..ưm...quý tộc từ nơi khác chăng? Lãnh chúa...chắc thế? Đúng rồi đó, họ đến từ một nơi rất xa! Đại loại như vậy....”
“........”
Tôi đã cố giải thích sao cho nuột lắm rồi, thế nhưng không hiểu sao lại làm cho chuyện thêm đáng ngờ.
Ánh mắt của ba người họ đau quá. Tôi thậm chí còn không thể tin được mặt Rinne đang nghệch ra sau khi nghe câu trả lời đó.
“......(Thì thầm)”
Fir cùng với hai người kia bắt đầu lén lút thảo luận chuyện gì đó với nhau, lâu lâu cũng quay sang lén liếc nhìn tôi và Rinne.
“......(thì thầm)”
Thỏa luận xong, Fir quay qua Rinne rồi cúi chào anh ta thật điệu nghệ. Mặc dù đã ở bên tôi hơn 10 năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Fir như vậy.
“Rất vui được gặp ngài. Chúng tôi là những người chăm sóc cho Yurushia - sama từ Công Tước gia Verusenia. Chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với ngài vì đã chăm sóc cho cô chủ.”
“Hiện tại ta chưa thể tiết lộ danh tính vì một số lý do, nhưng cứ gọi ta là Rinne. Ta được tiểu thư Yurushia mời nên mới quyết định đi cùng thôi”
“Chà, chắc hẳn khó khắn đối với ngài lắm nhỉ? Rinne - sama, toàn thể gia tộc công tước Verusenia xin được chào đón ngài.”
C-Cái chuyện quỷ quái gì thế kia? Một con quái vật lang thang như anh ta, mà cũng có thể làm được mấy thứ như thế ư....
Nhưng sao nhóm Fir lại có thể tin vào mấy điều bịa đặt
đáng ngờ nhanh đến thế
cơ chứ....
Chẳng nhẽ....Do giọng của Rinne quyến rũ quá chăng ~
“Yuru - sama! Thần có một yêu cầu!”
“Hả?”
Đột nhiên Sara giơ tay rồi thốt lên.
Ừ thì được thôi, nhưng từ lúc thấy tôi đến giờ cô ấy cứ khóc hoài ta....? Nước mắt hạnh phúc chăng?
“Thực ra....”
Sara kể rằng cả ba đến đây để tìm kiếm một thứ rất quý giá có tên Kogyoku.
....Là gì vậy ta? Phải chăng nó là món đồ được vị vua trên bầu trời nào đó cất giữ? Một kho báu bí mật có thể tóm gọn một mẻ quân nổi loạn? ( Mình cũng không biết tác giả nhại từ cái gì nên chịu nhé)
Họ đang đi tìm nó thì gặp quân nổi loạn, và bây giờ cô ấy muốn nhờ tôi giúp đỡ. Maa, dù sao tôi cũng là Lệnh nương công tước gia Verusenia. Chắc chắn tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ rồi.
“Được thôi.”
“Cảm ơn người!”. Cả ba vui sướng cảm ơn tôi.
Sử dụng xe ngựa của nhóm Fir, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Song, bởi vì nó chỉ có 4 chỗ, thế nên chỉ có tôi và Rinne thoải mái ngồi bên trong. Fir với Min ngồi trên ghế đánh lái, những người còn lại phải đi bộ.
Đây là vấn đề lớn rồi đây. Được gặp lại mọi người ừ thì vui đó, nhưng chậm quá. Với tốc độ di chuyển của tôi và mấy tùy tùng thì chỉ cần vài phút là đủ. Còn nếu cứ đi bộ thế này, chẳng biết mấy ngày mới tới nơi đây.
Bỗng nhiên, tôi chẳng thấy Noa và Geass đâu nữa. Hừm, chắc hai người đó đi kiếm thêm một chiếc xe ngựa rồi. ...Tôi không dám đoán xem chúng lấy từ chỗ nào đâu. Thôi thì, cầu chúc cho may mắn sẽ luôn ở bên quân nổi loạn đi.
“Anh học các ứng xử kiểu quý tộc ở đâu vậy?”
“....bộ cô nghĩ hàng ngàn năm qua ta chỉ có ăn không ngồi rồi thôi à?”
Tôi đã quen béng mất chuyện đó. Bởi vì ấn tượng thường ngày của tôi về anh ta là một con mèo chỉ thích cuộn tròn lại rồi ngủ trong lòng tôi. Mà nếu suy xét kỹ, thì anh ta nói đúng. Cho dù có là Ma Thú hay Chúa Quỷ, nếu đã sống quá lâu đến mức đó thì cũng đâu thể lấy thường thức bình thường ra đánh giá họ nếu như có sở hữu khả năng hoặc tri thức kỳ lạ nào đó.
Trong khi cuộc trò chuyện của chúng tôi dần đi đến ngõ cụt, thì có tiếng gõ gõ nơi chiếc cửa sổ nhỏ phía trước. Cánh cửa sổ bật mở và Min ló đầu vào.
“Yuru - sama, đến nơi rồi ạ”
Đích đến của chúng tôi là một khu rừng rộng lớn kỳ quái.
Nếu đây là một ngày đẹp trời thì nơi này sẽ là một chỗ cắm trại tuyệt vời. Nhưng nếu thời tiết trở xấu thì đột nhiên khu rừng này sẽ trở nên rùng rợn kinh khủng.
“Yurushia - sama! Đây ạ.”
Fanny gọi tôi rồi chìa ra một chiếc đầu lâu của con gì đó giống trâu đang thối rữa. Vẻ mặt con bé đầy tự hào....Xa kia, Onza trong dạng người đang đánh nhau với một con cá sấu màu trắng khổng lồ dài độ 8 mét.
Cá sấu mà cũng xấu hiện ở chốn như này? Như thường lệ, hệ sinh thái của thế giới này đúng phức tạp và khó có thể hiểu hết được.
“....ah.”
Ở hướng mà bằng cách nào đó tôi chẳng hề để ý, có một cái cây to sừng sững.
Và giữa chiếc lá xanh tươi đó là một thứ trái cây căng mọng.
“Đây rồi!”
Từ gốc cây, Fir và ba người kia nhanh chóng chạy lại rồi tự hào cho tôi xem thứ họ đã phải vượt qua một hành trình gian khổ chỉ để có được.
“Đây là Kogyoku à? Không phải nó chỉ là táo thôi sao?”
Có vẻ như thứ táo này rất giàu dinh dưỡng và được coi là một loại bùa may mắn.
Ở Thánh Vương Quốc....Ý tôi là, ở vùng này, người ta thường sẽ đưa chúng cho phụ nữ mang thai hoặc mới sinh con và cả trẻ sơ sinh bắt đầu ăn dặm nữa.
“Ta hiểu nó là một loại bùa may mắn và cũng rất tốt. Nhưng tại sao Fir lại mạo hiểm tới vậy chỉ để có được nó?”
“.....”
Tôi tò mò hỏi. Cả ba trông có vẻ bối rối, rồi chầm chậm mở miệng trong khi quay sang liếc nhìn những người còn lại để dò xét xem nên trả lời như nào.
“....Thực ra, chúng thần đi mà không báo trước cho Ria - sama.
“Hửm? Tại sao?”
“Do...”
“Chỉ là thần không biết có nên nói với Yuru - sama không, dù sao hai người họ cũng muốn tự mình nói mà, nếu có thể...”
“.....Cứ nói đi nào.”
Vài vài lý do nào đó, cả ba đột nhiên dùng toàn lực nghiêm người. Ủa, tôi vẫn nói bằng giọng điệu rất chi là bình thường, không có tý đe dọa nào. Thậm chí cả nụ cười cũng cực kỳ bình thường luôn.
“Vi. Vio có thai rồi ạ!”
“Cái gì cơ?”
Vio có con ư...? Không, thực ra đây cũng chẳng phải điều kỳ lạ hay gì, nhưng khi nghĩ tới đó lại là
người đã ở bên tôi từ khi tôi mới sinh...
“Phải chúc mừng Vio ngay thôi nào! Chỗ nào?! Chỉ đường cho ta nào?!”
“Bình tĩnh.”
Rinne trấn tĩnh tôi bằng một cú chặt ngay giữa đỉnh đầu. Fir thấy thế chỉ biết thầm thở dài.
“Yuru - sama, bởi vì biết người thể nào cũng bất ngờ và hạnh phúc khi nghe thấy điều này, nên cả hai mới muốn tự mình nói với người.”
“Cả hai bọn họ đã thảo luận rất nhiều.”
“....??Cả hai?”
Ủa....còn người nào khác cũng có em bé nữa ư?!
“Vâng, thực ra....Ria - sama cũng...”
“....Ể?”
“Cậu chủ đã được hạ sinh an toàn năm ngoái, sắp tới cậu chủ cũng sẽ tròn 1 tuổi. Là em trai của người đó ạ, Yuru - sama!”
“Em trai!!!”
Tôi mới có rời khỏi thế giới này có hai năm mà đã thành chị gái rồi.
===========================================================
Vì lý do nào đó mà trong mùa dịch thế này mình vẫn phải về quê ;-;. Đã thế còn không cầm theo được laptop ;-;. Nên hẹn 2 tuần sau gặp lại vậy.