Aizawa-kun không thể yêu.

chương 06: dấu hiệu báo trước của rắc rối.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Phù…"

Tôi ngồi xuống chỗ của mình, buông lỏng hai vai, thư giãn. Sau khi chúng tôi tập hợp ở trong lớp học, chúng tôi cùng nhau tiến đến nhà hội trường và tham dự buổi khai giảng của chúng tôi, thứ đã diễn ra rất ngắn gọn. Tất cả chúng tôi cuối cùng cũng chờ được giờ giải lao trước khi tiết chủ nhiệm ban đầu.

Một vài hội nhóm đã được thành lập xong, và bọn họ tán chuyện vui vẻ các thành viên với nhau tiếng cười đùa vang lên khắp nơi trong lớp học.

"Chị Hội Trưởng lúc nãy quá là đẹp đi~"

"Tớ thì thích thư ký hội đồng hơn."

"Dù hội phó thì trông cứng nhắc và đáng sợ…"

"Ồ, cậu biết con của hiệu trưởng sao? Tôi cùng với bọn họ đã học chung nhau trường luyện thi đấy."

"Này, đó có phải là đúng là hiệu trưởng không? Trông anh ấy quá quá là trẻ đi."

Tôi đã nghe được những câu tám chuyện linh tinh như vậy trong những cuộc bàn tán. Sakurai, cô gái mà tôi đã từng làm bạn trong quá khứ, đang lẫn vào trong bọn họ. Đôi khi tôi để ý thấy cô ấy làm những cái đánh mắt liếc ngang tôi như thể muốn gửi đi thông điệp nào đó.

"..."

Bất kể thế nào, tôi cũng cố tỏ ra là mình không để ý đến những ánh nhìn đó, nhất là, tôi sẽ chỉ mở miệng nói khi cần phải nói, sao cho bản thân không bị cuốn vào.

Hừm, nếu như tất cả hội học sinh đều ở đây vậy thì hẳn là chị mình cũng đang ở chỗ này, nhỉ…

Khi mà cái ý nghĩ này hiện ra, tôi lại nghe thấy một tiếng thông báo tin nhắn mới đến từ điện thoại của mình. Đó là chị gái… Tôi có dự cảm xấu về chuyện này.

Tôi kiểm tra tin nhắn của chị ấy.

"Em đã ngủ gật."

Nó chỉ dài có một câu này.

Thực tình thì tôi đã ngủ suốt cả buổi lễ, chỉ trừ có nghi thức khai mạc và kết thúc. Ý tôi là tôi đang thiếu ngủ và tôi lập tức hứng lấy một cơn sóng buồn tẻ đến từ hội trường rộng lớn này.

Lễ khai giảng nào thì cũng đều giống như nhau cả, và với rất nhiều người như này tôi đã nghĩ là chị ấy chẳng thể phát hiện được mình đâu. Không cần phải nói, chị tôi đã làm được.

Làm thế nào mà chị ấy lại có thể tìm thấy tôi ở giữa 1 đám đông người như vậy? Và như thế rồi đi nữa, thì làm sao chị tôi lại có thể dễ dàng nhận ra biểu cảm tôi hiện ra trên mặt, để có thể nhận ra được là tôi buồn ngủ?

Công tâm mà nói, tôi thực sự đã ngủ gật, cho nên tôi chẳng thể nói được gì. Tôi ghét cái phần nông cạn này của mình lắm…

Thế rồi tiếng chuông báo vang lên một lần nữa trên chiếc điện thoại, cho thấy thêm một tin nhắn nữa.

"Hửm?"

Từ chị nữa sao? Có chuyện gì giờ?

Tôi mở ứng dụng tin nhắn ra thêm một lần nữa và thấy:

"Hôm nay em có về nhà không? Mẹ bảo chị định làm một bữa tiệc mừng đặc biệt, và đều rất thích nếu em có thể ăn cùng bữa đó."

Đó là những câu chữ khá dè dặt, ít nhất là so với những gì tôi đã từng được thông báo trước đó.

"..."

Tôi nên làm gì bây giờ?

Đó đó sẽ là lần đầu tiên sau khoảng thời gian rất lâu rồi, mà chúng tôi mới ngồi chung bàn và ăn tối cùng nhau như 1 gia đình. Thật lòng, tôi muốn được nếm trải qua điều đó. Dù cho, vẫn có một cảm giác day dứt rằng mọi chuyện có thể sẽ rất khó xử.

Bên cạnh đó, tôi có kế hoạch đi ra ngoài vào tối nay… Tôi cũng không thích đi làm phiền buổi tiệc mừng của hai người họ.

Dẫu vậy cuộc nói chuyện giờ tôi phải chị gái lại hiện hữu trong tâm trí của tôi. Chẳng phải nó giống như những ngày xưa cũ sao…? Không, tôi không dám nói chắc điều đó.

Song, tôi đã có thể nói chuyện bình thường với chị gái, điều ấy là một bước tiến to lớn so với tình hình chỉ vài ngày trước đây của mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Liệu tôi có thể làm được điều tương tự như thế với mẹ không.

Với những hy vọng đó ở trong tâm trí mình, tôi quyết định gửi cho chị tôi lời đồng ý.

"Đến đêm em sẽ rời đi, nhưng mà trước đó thì, chắc chắn em sẽ tới!"

Tôi lưỡng lự một chút trước khi bấm phím gửi. Liệu cái câu sơ sài này có đủ chuẩn không?

Được rồi, cái gì xảy ra, nó xảy ra!

Lo lắng chẳng giúp được gì cho mình cả. F**k [note45752] nó đi!-- Và với một cú vỗ nhẹ, tôi đã nhấn nút Reply. Gửi tin nhắn đi vài giây, điện thoại của tôi đã thấy "ping" phản hồi.

Quào, nhanh làm sao.

Cứ như thể là chị đã chờ sẵn ở khung chat, nhìn chằm chằm vào màn hình chờ cho đến khi tôi cuối cùng phải trả lời vậy…

Ư ư, tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm…

Lắc lắc não của chính mình, tôi cố ngừng việc suy nghĩ những thứ dở hơi này. Không để ý nữa, chị ấy trả lời cái gì vậy. Nhìn vào điện thoại của mình, tôi thấy:

"Thật sao? Chị vui quá! Chị định sẽ thử thách khả năng nấu nướng của mình, vậy nên hãy trông chờ đi nhé. Em có món gì muốn ăn không, Tatsumi? Chị sẽ nấu bất cứ món gì mà em muốn, ngay cả một cái bánh ngọt. Em từng rất thích bánh ngọt sô cô la, em bây giờ có thích nó nữa không? Ồ, chị nên tặng em một món quà mừng vào cửa—"

—Piiii!

Tôi không thể làm gì khác hơn tắt khẩn cấp điện thoại của mình… Chuyện quái quỷ gì vậy? Tin nhắn trả lời của chị gái dài ít nhất 5 lần so với phần tôi đọc được, quá là dài đến mức trong hiện thực thì chị ấy không thể nào có thể viết được nó nhanh đến vậy. Đó là vượt ra khỏi giới hạn của con người.

Lướt qua khóe mắt mình, tôi nghĩ rằng mình đã đọc được thứ lời gì đó khùng điên kiểu như "Chị chính là món quà đó" hoặc tương tự. Tôi hy vọng là mình đã nhìn nhầm, từ tận đáy lòng đấy.

"...Phù!" tôi ngước lên trần nhà với đôi mắt nhắm nghiền, thở dài.

Tôi sẽ quên hết những thứ biến thái mà mình vừa nghĩ đi… Bằng không, tôi sẽ chẳng thể nào nhìn vào mắt của Shuri-nee được nữa. Bữa tối nay có thể trở nên cực kì ngượng ngùng theo bởi một lý do hoàn toàn mới.

Khi tôi đã nhét cú sốc của mình vào trong túi quần cùng với chiếc điện thoại, tôi nghe thấy âm điệu của tiếng chuông vang vọng khắp cả trường, báo hiệu giờ chủ nhiệm ngay sau đó, trong khi tôi còn chưa kịp làm gì khác nữa.

Rất sớm các học sinh phân tán nhanh chóng tập hợp trở lại chỗ ngồi, Sakurai cũng ở trong số đó.

"..."

Tôi đã có một vấn đề to bự ở ngay trong lớp học của mình rồi…

Con đường phía trước mặt thật là gian nan mà.

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Lời người dịch: trở lại sau trận ốm, mình gửi lời xin lỗi vì gián đoạn quá lâu.

(⊃。•́‿•̀。)⊃

Truyện Chữ Hay