Aizawa Shuri là chị gái của tôi.
Chị được trời ban, tài hoa và học thức. Chị gái dễ dàng chiếm được sự tin tưởng của mọi người xung quanh ngay từ hồi học tiểu học. Sáng nay tôi vừa biết được chị ấy là thành viên của Hội Học Sinh, à nhưng mà, nó không làm tôi thấy bất ngờ đâu.
Tôi thấy tự hào vì chị là chị gái tôi, nhưng mà tôi vẫn tránh mặt chị ấy.
Tại sao ư? Vì chị gái không ưa gì tôi. Đó là lý do vì sao, nhằm mục đích để không khiến chị gái khó chịu và chất chứa thêm căm ghét, tôi cố gắng tránh nói chuyện với chị tôi nhiều hơn. Điều đó có chút quá đáng, nhưng nó là giải pháp an toàn nhất có thể làm rồi.
Ngày xưa, chúng tôi vốn dĩ là bạn tốt của nhau, nhưng rồi mối quan hệ đó sớm suy thoái thành ra như hiện tại. Tất cả đều khởi đầu với cái gì đó vụn vặt, thế nên tôi chỉ không biết được đầu nguồn cơn lũ [note45268] ở đâu.
Lời xin lỗi của tôi vì tới muộn chỉ làm chị thêm lo nghĩ.
"A..không phải vậy đâu Tatsumi, chị chỉ lo lắng nhỡ có chuyện gì xảy đến làm em muộn thôi, chị không có giận…"
"Em chỉ xin lỗi đi muộn thôi mà. Dù sao thì, còn một ít thời gian, chị có định làm gì không?"
Chị đã chờ em đến khi hai má đỏ bừng lên vì lạnh. Hay là có lẽ chị có việc nên mới đến sớm sao?
Sau khi chị ấy làm một chút ngẫm nghĩ, chị tôi đã nở nụ cười.
"Chúng mình không thể đi hết được, nhưng mà chị sẽ cho em một chuyến tham quan quanh trường."
"Không cần đâu, em sẽ làm chuyện đó khi đi cùng với giáo vụ–"
"Kh-ông, không, không. Ý kiến của một học sinh đã ở đây lâu rồi là rất quan trọng chứ, phải không em?"
"...Thì đúng, nhưng mà chẳng phải các giáo vụ đã ở trong trường từ năm này qua năm khác hay sao? Ờ thì, tôi đoán là nhiều thứ chỉ có thể nhìn ra qua góc độ của các học sinh thôi. Chị cũng mất công chờ tôi lâu như vậy rồi, từ chối thì thật sự quá là làm tổn thương tình cảm. Tôi sẽ nghe lời chị chuyện này vậy.
"Dạ dạ. Vậy chị giúp em chuyến này nhé, Chị!!! [note45269]"
"--Được luôn!"
"...Ấy, bây giờ cho em đi tra tên lớp của em nhé."
"Chị vừa mới tra rồi, đó là lớp 1-B."
Bảng thông báo ở ngay sau cổng trường. Xếp lớp của tất cả các cấp học đều ở đó, thế nên tôi cũng đã xem nó rồi.
Lớp 1-B, học viên số 1, Aizawa Tatsumi. Khi mà tên của tôi nằm trên cùng của cột danh sách lớp, nó rất dễ tìm ra.
Dòng họ trở nên thật sự tiện lợi trong những lúc thế này.
"Ừm, chị thường xuyên ở vị trí đầu tiên. Mà quan trọng hơn, hãy chắc chắn biết được chỗ ngồi của em ở đâu, nhé. Đã được vài năm kể từ khi bọn họ bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi ngẫu nhiên thay vì theo tên họ."
"Tại sao thế?"
"Hừ, không phải là như thế kích thích hơn nhiều hay sao ạ?"
"Ừ thì đúng, em chắc là nó sẽ tạo hồi hộp hơn."
"Phải, nhìn đi. Thành tích đầu vào của học sinh cũng quan trọng lắm nữa."
Tôi tuyệt đối là nghĩ khác với vài lý do. Ngoài ra, tôi là một tân sinh, vậy thì sắp xếp ngẫu nhiên có khác biệt gì đâu cơ chứ? Khai thật nhé, sẽ rất rắc rối nếu nói thật, nên tôi im thôi.
Ai chà, sao cũng được, tôi có chút phấn khích. Người ngồi cạnh tôi sẽ là loại người gì đây? Sẽ là một người thú vị chứ? Tôi tự hỏi xem mình có kết được một vài người bạn hay không.
…Ờ mà tôi khoái vị trí phía cuối lớp, được sự ưu ái của khung cửa sổ. Như vậy thì có thể xả hơi [note45270] dễ dàng hơn.
"...Em vừa nghĩ chuyện vẩn vơ gì có phải không?"
"--Không không đâu, chỉ là chút hoài niệm bình thường thôi, rất là bình thường."
"Ô-kê, vậy còn được."
Mặc dù nói như vậy, thì chị tôi vẫn cứ săm soi tôi một cách nghi ngờ. Cứ như thể chị ấy nhìn thấu tôi như nhìn xuyên qua một tấm kính. Bạn biết gì không, tôi sẽ chấm dứt nghĩ đến những thứ không hay trước mặt chị gái.
Nhưng mà tôi không có nói dối đâu, bất cứ học sinh khỏe mạnh bình thường nào đều sẽ chính xác nghĩ đến những điều như vậy… Ý tôi là không phải học sinh nghiêm túc.
Mặc dù cuộc đối thoại này vốn có bản chất nhàm chán, thì với chúng tôi nó kỳ diệu lạ thường. Đó có thể là cuộc nói chuyện vụn vặt thường ngày đầu tiên giữa chúng tôi sau rất nhiều năm. Khi chúng tôi đối đáp chị cười tươi rạng rỡ như thể chị quay về thời thơ ấu của chúng tôi, và giọng của chị cũng từ tận đáy lòng.
Em mừng quá. Có vẻ em nói chuyện bình thường được…
Sự bình thường [note45271] vốn đã rời khỏi gia đình tôi từ lâu, và tôi đã thực sự nghĩ rằng mình đã chẳng còn có thể nói chuyện với chị như vậy nữa. Tuy vậy, chẳng biết tại sao, chị lại đến với tôi và hai chị em trò chuyện…
Tôi với chị gái có thể làm hòa không. Và nếu được như thế, thì mối quan hệ của chúng tôi có trở lại như xưa được không.
"Tatsumi, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, em chỉ đáng ngẫm nghĩ mà thôi, chị biết đấy…"
"Ừm, ổn mà… Dù sao thì hãy đi thôi. Nếu chị em mình không nhanh lên, chúng ta sẽ không kịp đi một vòng đâu."
Chị kéo cánh tay tôi, cố thúc giục tôi đi mau. Để làm vậy, chị quay mặt về phía tôi, tuy nhiên, tôi cảm thấy khuôn mặt chị từng rất hạnh phúc trở nên lạnh cóng, và nụ cười của chị hóa thành cau có – Shuri nhìn chằm chằm vào phía sau lưng của tôi.
…Chuyện gì thế?
Tôi đã cố quay đầu theo ánh nhìn của chị, nhưng mà–
"...Đi nào em!" tiếng của chị gái tôi không chút kiên nhẫn.
"Nè…chờ em đã…"
—Chị gái tôi kéo cánh tay tôi với lực còn lớn hơn trước, cùng lúc chặn cái đầu của tôi khỏi quay lại.
'Cái gì vậy. Quan trọng hơn, có phải là "chuyện đó"...'
Ngoài rìa góc nhìn của mắt tôi, ngay trước khi tôi bị kéo đi, tôi chỉ có thể liếc nhìn thoáng qua một chút xíu. Chỉ một khoảnh khắc đó thôi, nhưng mà tôi thề rằng mình đã nhìn thấy ai đó với mái tóc màu hạt dẻ quen thuộc [note45272], đứng trước cổng trường, giữa những cánh hoa anh đào đang bay múa.