Vậy cứ ‘làm’ cho anh xem! ‘Làm’ đến khi trong mắt Nghiêm Khải Hoa ngoại trừ Phương Cẩn này, ai cũng không đặt vào mắt! ‘Làm’ đến toàn thân trên dưới đều chỉ nhớ rõ hắn, chỉ-nhớ-rõ-hắn.
“Phương…ư!” Lời nói đều bị chặn lại không thể nói nữa.
Tên tiểu tử hỗn trướng này chuyên môn lấy việc cưỡng hôn người khác làm thú vui sao?
Hôn…… trong óc Nghiêm Khải Hoa đột nhiên hiện lên hình ảnh buổi sáng Phương Cẩn cùng Joe Helen ôm hôn.
Sau đó là thở dốc dồn dập, Nghiêm Khải Hoa ngửi được một tia mùi hương không thuộc về Phương Cẩn – ‘Cuồng Lưu’ (chảy xiết), một trong những mùi nước hoa Joe yêu tha thiết.
Ở trên người Phương Cẩn có hương vị của nàng!
“Shit!” Phương Cẩn bạo rống (thét cuồng nộ), rút lại cái lưỡi đang điên cuồng công phá trong miệng Nghiêm Khải Hoa, trợn mắt nhìn. “Anh muốn cắn chết tôi sao?”
“Không được đụng vào tôi.” trên người hắn có hương vị của Joe—ý niệm này ở trong lòng Nghiêm Khải Hoa đảo qua, mơ hồ ngưng kết thành một trận bực bội khó giải trừ.
“Không được đụng vào anh?” Mình có nghe lộn không! “Anh hiện tại nói lời này không phải là quá trễ? Anh toàn thân trên dưới có chỗ nào mà tôi chưa chạm qua…… Ô!”
Chết tiệt! Trên mặt hứng trọn bạt tay của người kia, Phương Cẩn giật lui ra phía sau.
Anh ta thế nhưng đánh mình!
Hảo! Tốt lắm! Sắc mặt Phương Cẩn trầm xuống, vươn lưỡi liếm tơ máu tràn ra khóe môi.
Mùi máu tanh nồng giống như chất xúc tác khiến xu hướng điên cuồng càng tăng vọt, phẫn nộ, khó chịu ăn mòn tự chủ của Phương Cẩn, hắn lần thứ hai cúi người áp chế Nghiêm Khải Hoa, đem huyết vị tinh ngọt trên miệng mãnh liệt cường hôn tiến vào trong miệng Nghiêm Khải Hoa.
Đừng! Ý niệm cự tuyệt trong đầu Nghiêm Khải Hoa lần đầu tiên mãnh liệt như thế, động tác kháng cự càng thêm kịch liệt hơn trước, khí lực to lớn, có nhiều lần thậm chí thành công giãy ra khỏi sự kiềm chế của Phương Cẩn, làm cho Phương Cẩn không thể không tăng lực đạo kềm chặt lại người đang kịch liệt chống cự.
“Buông, Phương Cẩn!” Nghiêm Khải Hoa buồn bực, từ cự tuyệt chuyển thành tức giận.
Trên người hắn thế nhưng có hương vị của Joe! Nhận thức này lần thứ hai hiện lên trong óc Nghiêm Khải Hoa.
“Anh không thể thành thật một chút, thừa nhận bản thân cũng thật thích sao?” Phương Cẩn rống lại:
“Thẳng thắn thừa nhận thật mất mặt sao? Thừa nhận bản thân đối với nam nhân có cảm giác sẽ thật mất mặt sao? Anh không phải tự nhận bản thân ăn muối còn nhiều hơn tôi ăn cơm sao? Việc gì cũng đã nhìn thấu mà, Còn việc có thể khiến a nh ngạc nhiên sao? Chẳng lẽ đối với việc bản thân nằ trong lòng một nam nhân khác hưởng thụ khoái cảm, đạt tới cực khoái thì cực độ kháng cự, không chịu nhìn nhận sao?” (ta bó chi toàn tập với cách ăn nói của bạn Cẩn, trần trụi thấy sợ =__=)
Có thể đem mấy lời này nói như giảng đạo lý, còn nói đến đúng lý hợp tình, trâng tráo như vậy, toàn thế giới đại khái cũng chỉ có Phương Cẩn là có thể.
Là phẫn nộ đến mức lý trí không kịp phát huy tác dụng? Hay là đã vượt qua cực hạn chịu đựng? Hay là mùi nước hoa kia tràn ngập xoang mũi đã khiến Nghiêm Khải Hoa hoàn toàn đánh mất tự chủ kiêng cố của bản thân?
Nghiêm Khải Hoa không biết, không hiểu rõ, cũng không thể phân tích!
“Không được dùng đôi tay dính hương vị của kẻ khác đến chạm vào ta!” Đây là thanh âm của bản thân, Nghiêm Khải Hoa nghe rõ rành mạch; Chỉ là khi lý trí quay trở lại, hắn không thể tin bản thân đã nói ra câu vừa rồi.
--
Show diễn kế:
Ai đó nghe được câu trên thì…mừng như điên (=__=)
Bonus:
“ư…a… Đủ, đủ rồi…… a……” Hai tay Nghiêm Khải Hoa đặt trước ngực Phương Cẩn…
--
À, cho hỏi, có nàng ym ta đề nghị bỏ vụ xì-poi trước này, kêu là lộ hàng mất hay. Sori nha các tềnh iu, ta không biết như thế sẽ khiến các nàng đọc mất hay.
Vậy các nàng cho ta ý kiến đi, nên tiếp tục giữ xì-poi nhảm của ta hay giữ lại? Nảo nề, ta cứ tưởng… T_T, ta theo ý kiến số đông, ta không đau lòng đâu, cứ thẳng thắn đi bộ dạng kiên cường ta nói thật, ta hoàn toàn không cảm thấy bị shock đâu cười…