Nói đến bạn cũ, Nghiêm Khải Hoa và Joe Helen đúng là bạn cũ. Quen biết Nghiêm Khải Hoa nhiều năm rồi, Joe Helen dĩ nhiên nhận ra Nghiêm Khải Hoa đang nhịn đến cực hạn. “Có người giận mất rồi, Phương tiểu dũng, đề tài này dừng ở đây thôi.”
(tiểu dũng: tên gọi/nhóc can đảm. Joe gọi vui, đổi tên Phương Cẩn thành Phương Tiểu Dũng, ngoài ra còn có ý là: chàng thanh niên trẻ tuổi can đảm họ Phương)
“Tất cả theo lời chị đi.” Phương Cẩn mừng rỡ phối hợp. Chỉ cần không chứa lòng tà niệm ngấp nghé ‘người của hắn’, bất luận là ai cũng có thể trở thành hảo huynh đệ, hảo tỷ muội của Phương Cẩn.
Joe Helen vươn tay về phía Nghiêm Khải Hoa, “Khải Hoa, tôi nhờ anh mang quần áo đến mà?”
Nghiêm Khải Hoa thở dài, cúi xuống đất nhặt cái túi lên, lúc nãy bị Phương Cẩn doạ giật mình đến rơi xuống, đưa cho Joe. “Đây này.” (bị cưỡng hôn đến rơi rớt thì có)
“Cám ơn.” Joe Helen nhận cái túi rồi bước vào phòng tắm.
Nghiêm Khải Hoa hiển nhiên không định trò chuyện với Phương Cẩn, dời bước tới bàn làm việc trong phòng bên cạnh, sau khi ngồi xuống là bắt đầu chú tâm làm việc.
Không bao lâu sau, một đôi tay từ phía sau vây lại ôm lấy người hắn, hơi thở nóng hổi mạnh mẽ phả vào cổ.
“Tôi vừa rồi thật sự bị chọc tức nha.” Phát hiện trong phòng người yêu dấu có một phụ nữ khác, không cần nói sẽ có chuyện bé xé ra to, đối với bất luận kẻ nào, nhất định cũng sẽ phản ứng như hắn vậy.
Nếu trong phòng Nghiêm Khải Hoa mà nhìn thấy một nam nhân khác, hắn sẽ không quá kinh ngạc, chỉ cần người đó không phải Gavin ShibinSen là được.
Nhưng là nhìn thấy phụ nữ a, mỗi một giấy phút, Phương Cẩn vẫn đều không quên, người trong lòng hắn không phải là đồng tính, mà là một thẳng nam triệt để. Phương Cẩn hắn sẽ không bao giờ vì đang được kề cận bên Nghiêm Khải Hoa mà sẽ đắc ý quên mất vấn đề cơ bản này. (thẳng thì bẻ từ từ sẽ cong thoy =))))))
Cho nên, hắn tức giận là lẽ đương nhiên, trong lòng Phương Cẩn hạ quyết định sẽ tiếp tục bám chặt.
“Lấy tay cậu ra mau.”
“Trừ phi anh nói cho tôi biết vì sao Joe Helen lại ở trong phòng tắm của anh?”
“Không phải chuyện của cậu.”
“Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi.”
“Một khi đã như vậy, cậu mau đi một chuyến đến Hiệp hội thời trang đi, đem văn kiện này giao cho Gavin.”
“Đừng chuyển sang chuyện khác, anh còn chưa nói tôi biết vì sao cô ta lại ở trong này? Tại sao lại ở trong phòng tắm của anh?”
“Mấy chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”
“Cùng một chuyện tôi không muốn nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Khải Hoa.”
Phương Cẩn xoay mặt của Nghiêm Khải Hoa qua, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình. “Tôi cũng tin anh cũng không muốn phí thời gian đảo tới đảo lui ở cùng một đề tài nhỉ.”
“Buông tay.”
“Tôi sẽ không ‘buông tay’” Phương Cẩn thốt ra một câu nhất ngữ lưỡng nghĩa. (một lời, hai ý nghĩa)
“Cậu…”
“Khải Hoa, cám ơn anh.” Mặc quần áo xong, Joe Helen bước ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn Nghiêm Khải Hoa vừa nói: “May mà gặp anh, bằng không tôi phải chịu một thân quần áo bẩn mà về phòng làm việc, tôi sẽ phát điên mất.”
Nếu từ miệng hắn không có được đáp án, Phương Cẩn đành phải đổi mục tiêu: “Sao cô lại bị dơ quần áo vậy?”
Joe Helen không phải ngốc (nguyên văn: đồ đần =)))), đương nhiên nghe ra được ẩn ý bên trong và vấn đề này được quan tâm đến bao nhiêu.
“So với việc muốn biết nguyên nhân tôi bị dơ quần áo, cậu càng muốn biết mối quan hệ giữa tôi và Khải Hoa chứ gì, và cả việc vì sao tôi lại ở trong phòng tắm của anh ấy phải không?”
“Không được sao?” Phương Cẩn nói đến đương nhiên và hợp tình hợp lý.
“Yên tâm, Khải Hoa là người đàn ông quân tử đàng hoàng nhất mà tôi từng gặp, tôi và anh ấy là bạn bè.” Joe Helen đơn giản giải thích ta điểm chính trong mối quan hệ giữa hai người.
“Tôi ở trong phòng này là bởi vì đang cùng người thuê chung nhà trước kia hẹn bàn công việc tại khách sạn này, đáng tiếc đối phương là người không đứng đắn, đang bàn tới một nữa lại đột nhiên táy máy tay chân, trong lúc tránh né khiến tôi bị đổ cái ly, một thân nhiễu đầy nước, may mà gặp được Khải Hoa ở đại sảnh, con người tôi ghét nhất là bị bẩn…”
“Cho nên anh mới mời cô ấy lên đây tắm rửa, còn giúp mua quần áo?” Phương Cẩn nối tiếp lời của Joe, hỏi Nghiêm Khải Hoa đang hoàn toàn chú tâm vào công việc.
Nghiêm Khải Hoa không để ý tới hắn, nhưng Joe Helen lại vỗ đầu “woaa.”
Nguyên lai sự việc là như vậy a, “Được rồi, nếu sự tình đều hỏi rõ ràng, anh không phải muốn tôi mang văn kiện gì sao?”
Đề cập đến công việc, Nghiêm Khải Hoa mới có phản ứng, “Tôi tưởng cậu không muốn đi chứ.”
“Sau đó anh sẽ tự mình mang đến cho ShibinSen kia chứ gì?” Phương Cẩn cười tà khí dày đặc, “Tôi không ngốc vậy đâu, để cho anh một mình đi gặp tên sắc quỷ Gavin ShibinSen đó, tôi thà cho anh cùng Joe Helen ở chung một phòng.”
“Đối với tôi cậu liền yên tâm như vậy?” chàng trai này thật thú vị, Joe Helen nghĩ thầm. “Coi chừng tôi cướp Khải Hoa của anh đó.”
“Joe.”
“Sẽ không, nếu hai người thật sự sẽ có phát triển thì hiện tại cũng chỉ là quan hệ bạn bè thôi.” Nhận giấy tờ tài liệu, Phương Cẩn bước về phía cửa. “Mà cho dù có phát triển thêm cái gì cũng sẽ không phải ngay tại đây, vào lúc này mà có thể đột nhiên bước một bước xa được.”
Joe Helen khoanh tay trước ngực, ôm lấy khuỷu tay, trông bình thường nhưng trong lòng lại rất tò mò. “Cậu chắc chắn như vậy?”
“Cô, tôi không dám chắc; nhưng là anh ta…” Phương Cẩn dùng ngón trỏ chỉ vào người đang ngồi sau bàn làm việc, “anh ta không phải người như vậy, điểm này hẳn cô cũng biết rõ mà.”
“Hắc, Young man!” (chàng trai trẻ à) Joe Helen gọi người thanh niên đang xoay lưng về phía mình. “Cậu cũng biết là dưới ánh mặt trời không có chuyện gì không thể xảy ra cả, có lẽ tôi cùng Khải Hoa một giây sau sẽ biến thành tình nhân liền không chừng.”
Phương Cẩn nghe vậy, bước chân chợt dừng lại.
Bị doạ rồi? Joe Helen cong khoé môi, chọc người khác thật thích quá, mắc cười ghê.
Không ngờ Phương Cẩn phản ứng ngoài dự kiến của nàng.
--
Show diễn kế:
Khẩu khí cuồng ngạo của hắn lại khiến người ta kinh ngạc nói không ra lời chư đừng nói đến phản bác.