Trong đêm, bên cạnh giường truyền đến một lực nhè nhẹ báo cho hắn biết trên giường không chỉ có một mình hắn.
Không kinh hoảng, cũng không cần phải bật đèn, nửa đêm xông vào phòng hắn, lại có thể ‘hồn nhiên như ruồi’ mà nằm lên giường, trên đời này chỉ có một người.
Mà người đó, cũng chính là cái tên gây ra ác mộng vô tận cho hắn.
“Phương Cẩn!”
“Hả? uhm…..” Trên giường, một người khác lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa.
Trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy một bóng đen nằm trên giường, hơi cử động, cánh tay khoát lên phần eo Nghiêm Khải Hoa cũng di động theo.
Đến lúc bàn tay đó sờ xuống gần tới ‘vị trí dưới lớp quần, Nghiêm Khải Hoa đúng lúc chặn đứng lại được, đẩy ra và bước xuống giường, đem nguyên cái giường tặng cho kẻ xâm nhập kia.
Bốp một tiếng, tiếng vang thanh thuý vang lên, tiếng đó là do tay ai đó bị đánh thật mạnh vào (lần thứ n).
“Nga…… cưng thực thô lỗ…..”
“So với cưu chiếm thước sào thì đâu bằng”
(chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước -> những kẻ dùng vũ lực để chiếm nhà hay địa vị người khác)
“Tôi không có chiếm…… Aaa..” kêu lên, sau đó phương Cẩn tiếp tục nói:
“Quan hệ của chúng ta là gì chứ, không nên nói cưu chiếm thước sào gì a? hô….”
Tiếng ngáy rất nhỏ lại vang lên, phòng ngủ lần thứ hai lại trở về yên tĩnh.
Nghiêm Khải Hoa nhìn tên Phương Cẩn đang nằm trên giường.
Còn tưởng hắn đã tỉnh tới có thể đáp lại lưu loát như vậy, không ngờ ban nãy chỉ là nửa mê nửa tỉnh, người này –
“Nè” Đã đi vào giấc ngủ, Phương Cẩn đột nhiên phát ra tiếng, duỗi thẳng cánh tay sờ soạng lên phần giường của Nghiêm Khải Hoa, tìm không thấy người, hắn lập tức bất mãn, yêu cầu: “Ngủ cùng tôi”
“Hỗn trướng” Lạnh lùng quăng lại những lời này, Nghiêm Khải Hoa xoay người rời phòng ngủ.
“Thật sự là ‘quan hệ gì với hắn chứ’! Đến cả lúc ngủ cũng phát huy cái quy-luật-lưu-manh như vậy, thiệt mặt dày tới cực điểm mà. Bị Phương Cẩn đánh bại, Nghiêm Khải Hoa đến phòng khách châm điếu thuốc hút một mình, cố gắng bình ổn tâm tình của bản thân.
Quan hệ của bọn họ là gì?
Trừ bỏ tội phạm cường bạo (cưỡng hiếp) cùng với người bị hại thì còn gì nữa chứ, ngoài người cưỡng và người bị cưỡng, thật không thể tưởng tượng cả hai còn có thể gọi là mối quan hệ gì.
Đêm hôm đó — nếu không phải liên tiếp trùng hợp mà gặp nhau, bản thân sẽ không biết nam nhân tên Phương Cẩn này, lại càng không thể trở thành người bị tên này cưỡng bức, còn bị hắn dùng chuyện này uy hiếp, bắt mình thuê hắn làm vệ sĩ — mấy chuyện vô lại đến cực điểm thế này, cũng chỉ có tên mặt dày như Phương Cẩn mới làm được!
vừa nghĩ vừa hút tốc độ thật nhanh, đến khi hút vào một hơi mùi khét, ho khụ một tiếng, Nghiêm Khải Hoa mới phát hiện điếu thuốc đã bị hút hết, hơi thuốc vừa rồi chính là hút trúng phần đầu lọc.
“Kẻ ngốc đến tột cùng là ai đây” Nghiêm Khải Hoa tự hỏi, đốt thêm một điếu mới, lại rít một hơi, chậm rãi nhã khói ra, vị ni-cô-tin đọng lại trong miệng giống như tâm tình lúc này – buồn bực không chịu nỗi.
Đây là vận mệnh, anh không cho rằng như vậy sao……
Lời của Phương Cẩn trong đêm hôm đó đột nhiên nảy lên trong óc, cắt ngang dòng tự hỏi.
Vận mệnh? Phương Cẩn – hai mươi lăm tuổi cùng bản thân mình – ba mươi bảy tuổi sao???
Không, không thể như vậy, một chút cũng không!
--
Show kế tiếp:
Đừng nói giỡn! Đừng nói với tôi, anh không phát hiện vừa cô gái vừa rôi dùng ánh mắt gì nhìn anh? giống như muốn dùng bộ ngực nặng chịch đó ép chết anh vậy, nếu để anh ở đây một mình là quá hơp ý cô ta rồi, tôi mà có thể ngốc vậy sao? Hứ, muôn đụng đến nguời của Phương Cẩn này sao, đừng có mơ!!!”