Mặt trời lên đến đỉnh Tô Hiểu Dị mới thức giấc, Tần Đại Bằng cũng không làm phiền cậu, chờ đến trưa mới lay cậu rời giường.
“Tiểu Dị, tôi đã liên lạc với anh họ rồi, cũng nói với hắn chuyện của cậu… Hắn nói trước mắt cậu cứ tới ở tạm, qua một thời gian tìm được nơi mới tốt hơn thì chuyển đi cũng được.”
Tô Hiểu Dị còn có chút mơ mơ màng màng, ngồi dậy dụi dụi mắt, phát hiện đây là nhà Tần Đại Bằng, nhớ tới sự kiện phát sinh đêm qua, giật mình hiểu ra, khóe mắt lại đỏ.
“Tốt lắm tốt lắm, nam nhi là phải mạnh mẽ, từ ngày hôm nay phải bắt đầu cuộc sống mới.” Tần Đại Bằng tới gần an ủi người bạn: “Một tương lai tươi sáng đang đợi chúng ta!”
“Chính là như vậy, meo meo…” Tô Hiểu Dị không hề nghĩ ngợi, tự nhiên tiếp lời, sau liền ngẩn người, nhịn không được ha ha cười rộ lên, lớn tướng rồi mà còn xem Pokemon hóa ra không phải chỉ có mình.
“Ngẫm lại cảnh ngộ của đội Rockets, bọn họ vẫn luôn tiếp tục chiến đấu, chúng ta phải học theo tinh thần bất khuất như vậy, xung phong, xung phong!” Tần Đại Bằng khoa tay múa chân thật khoa trương.
Tô Hiểu Dị không phải người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, rất nhanh liền xốc lại tinh thần, sau đó hỏi: “Cậu đem chuyện của tôi nói cho anh họ cậu?”
“Tôi cảm thấy nên cho hắn biết rõ ràng chuyện của cậu thì tốt hơn, cậu yên tâm đi, anh họ tôi là người có thể thổ lộ tình cảm, chỉ cần hắn xem cậu thuận mắt, có việc nhờ hắn giúp đỡ, hắn sẽ vì cậu không tiếc cả mạng sống.”
Tô Hiểu Dị vui vẻ: “Oa, nói vậy làm tôi tiếc không quen biết hắn sớm hơn một chút… Có phải là rất rất đẹp trai không?”
Thấy biểu tình khó xử của Tần Đại Bằng, có thể nhìn ra được, anh họ hắn không mấy anh tuấn.
“… Đại Đồng ca không được khôi ngô lắm… Hắn là, ách, thực có cá tính nam nhân…” Đầu đầy mồ hôi, Tần Đại Bằng thực nỗ lực thay anh họ mình nói tốt: “Hàng xóm đều nói hắn là người đàn ông tuyệt vời, cậu sẽ thích hắn.”
“Diện mạo bên ngoài không cần quá hoàn mỹ, loại người đó chỉ biết đến bản thân, đem tôn nghiêm của người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân.” Tô Hiểu Dị đã trải qua bài học sương máu, thật lòng nói.
“Cuối cùng cậu cũng khôn ra a!” Tần Đại Bằng vui mừng gật đầu, cậu bạn đã trưởng thành rồi.
Mượn phòng tắm của Tần Đại Bằng rửa qua loa cái mặt, hai người cùng ra ngoài ăn tiệm, tiếp theo cùng cưỡi xe phóng qua phân nửa khu nội thành, một trước một sau đến nhà trọ của anh họ Tần Đại Bằng.
Dừng xe, Tô Hiểu Dị ngửa đầu nhìn, what, Đại Đồng ở khách sạn?
“Anh họ tôi Tần Đại Đồng là chủ quán rượu với thuốc lá này, mặt tiền lầu một là cửa hàng, lầu hai mới là nhà ở, gần đây chủ nhà tăng tiền thuê nhà, anh ấy mới muốn tìm người ở cùng, chia sẻ tiền thuê nhà.”
Tô Hiểu Dị gật đầu ý hiểu được, trước nhìn chung quanh một chút, ân, không sai, xung quanh rất náo nhiệt, các loại cửa hàng đều có, đối mặt với đường lớn náo nhiệt, giao thông cũng tiện lợi.
Đối diện… Ha ha, quá tuyệt vời, có một siêu thị ở phía đối diện, sau này có thể qua mua vật dụng hàng ngày hay đồ ăn tươi đều thuận tiện, chỉ cần đi bộ qua đường, ngay cả xe đều không cần dắt ra, quá tiện lợi!
“Uy uy, đừng lộ ra bộ dạng chảy nước miếng ngu ngốc như thế, tôi đã nói với Đại Đồng ca cậu rất ngây thơ, cậu cố gắng ít nhất ba tháng đừng lộ ra bộ mặt thật được không?” Tần Đại Bằng khẩn trương nhỏ giọng nhắc nhở cậu bạn mình.
Phất phất nắm tay, Tô Hiểu Dị tính toán đánh người: “Đáng giận, cậu cũng quá coi thường tôi đi, hình tượng tốt đẹp của tôi ít nhất có thể duy trì quá nửa năm!”
Tần Đại Bằng nhún nhún vai, đa phần mỗi người đều có hai bộ mặt, sau khi tan việc Tô Hiểu Dị kỳ thật rất đáng yêu, hồn nhiên không hề phù hợp với tuổi thật, nhưng, cậu thực thích mỹ thực, nhất là mỹ thực do chính mình làm ra. Hừ, vừa thấy hai mắt liền sáng rực, nhìn chằm chằm như một đứa trẻ.
Cười hì hì hỏi: “Ngươi thích nơi này đúng không?”
Tô Hiểu Dị chỉa chỉa siêu thị đối diện nhà, vui vẻ nói: “Ta thích nhất điểm này! A, nếu Đại Đồng ca của cậu chịu để cho tôi dùng nhà bếp, vậy càng tuyệt, mình tự nấu ăn vừa rẻ lại vừa ngon.”
Tần Đại Bằng vừa nghe nước miếng liền chảy ra, còn mặt dày nhắc nhở: “Ai ai, phải bàn bạc qua một chút, nhưng nếu cậu làm cơm nhớ phải gọi tôi… Sách, từ sau khi nếm qua sườn xào chua ngọt với salad thịt bò của cậu, tôi ngày đêm mong nhớ, nửa đêm nghĩ đến đều không ngủ được…”
“Hừ, nói sau đi.” Nhắc tới trù nghệ, Tô Hiểu Dị đã có thể đoạt giải, kế thừa tay nghề của cha, để cho cậu một tay nghề vững chắc, ngay cả khi kinh tế suy thoái bị sa thải, cậu vẫn có thể về nhà cùng cha kinh doanh nhà hàng.
“Keo kiệt.” Tần Đại Bằng lầu bầu, lôi kéo người đi vào trong tiệm: “… Di, Đại Đồng ca có phải đã ra ngoài giao hàng rồi không? Tiểu Trình như thế nào cũng không ở đây?”
Tô Hiểu Dị tò mò ngắm nghía, hai bên cửa sổ đặt tủ rượu bằng thủy tinh đẹp lung linh, tường đối diện đặt một cái kệ bày một hàng thuốc lá các loại, thậm chí cả xì gà cũng có đủ, ông chủ đi vắng, không sợ có người chôm mấy chai rượu đắt tiền sao?
“Tiểu Dị tạm chờ một chút, Đại Đồng ca có thể ở trên lầu, tôi đi gọi anh ấy.” Nói xong liền để cho Tô Hiểu Dị ở lại làm nhân viên tạm thời, Tần Đại Bằng nhanh chóng đi qua mặt tiền cửa hàng, nhanh chóng leo cầu thang đi lên tìm người.
“Đại Bằng! Đại Bằng!” Cản không kịp, Tô Hiểu Dị mặt ủ mày ê, nếu lúc này có người tới hiểu lầm mình là tên trộm thì làm sao bây giờ?
Xui xẻo mới có ba mươi giây sau liền có người đi vào, người nọ cắt đầu đinh, thân thể cường tráng, quả thực giống như huấn luyện viên thể thao vậy… Có điều, tại sao lại trợn mắt nhìn mình chằm chằm vậy?
Chột dạ, lui ra phía sau từng bước.
Người nọ cũng theo đó tới gần, khí thế bức người, làm hại Tô Hiểu Dị lại càng sợ hãi, lại lui ra phía sau từng bước.
Đối phương cuối cùng mở miệng, khẩu khí lại dị thường tàn bạo: “Uy, tiểu quỷ, cửa hàng không bán rượu với thuốc lá cho trẻ dưới tuổi, nếu như ba ba hay ca ca nhóc cần, kêu bọn họ tự đến mua.”
Thật sự là bị biểu tình đáng sợ của đối phương hù chết, Tô Hiểu Dị nhất thời không kịp phản ứng, hô: “Em…”
“Tuổi còn trẻ không nên học người lớn hút thuốc uống rượu, đi về nhà đọc sách đi, học hành chăm chỉ mới có tương lai, biết không?” Khẩu khí càng thêm ác liệt, không khác gì lưu manh.
Tô Hiểu Dị hiểu ra đối phương hiểu lầm mình cái gì, vấn đề này chỉ cần xuất ra chứng minh thư liền có thể giải quyết hiểu lầm, nhưng bởi vì thái độ đối phương ác bá, hơn nữa tối hôm qua đã bị ủy khuất, tâm tình đang không ổn định Tô Hiểu Dị không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí, ánh mắt cậu đỏ lên, nhịn không được lại oa oa khóc.
Tiếng khóc rung trời động, ngửa mặt lên trời mà gào, làm đối phương hoảng hốt, vội vàng nói: “Đừng khóc, van nhóc… Anh không là người xấu…”
Tiểu Dị không để ý tới hắn, vòi nước đã mở, nào có thể nói dừng là dừng? Tiếp tục để nước mắt rơi xuống.
“Ô ô ô… Tôi, tôi đã hơn mười tám tuổi rồi… Tôi không có làm chuyện gì sai, vì cái gì, vì cái gì tất cả mọi người khi dễ tôi chứ? Oa…”
Không có thiên lý, thật sự không có thiên lý! Tất cả mọi người coi thường mặt con nít của cậu!
Người nọ hoàn toàn không dự đoán được cậu bé đáng yêu trước mắt lại khóc thành như vậy, cái dạng đau khổ đến tột cùng đến mức này, khiến hắn cuống cuồng, dưới diện mạo hung ác, là biểu tình áy náy tới cực điểm.
“Đừng, đừng khóc a, anh không phải cố ý dọa nhóc… Thật đấy, nào, lau nước mắt…” Người nọ luống cuống tay chân kéo Tô Hiểu Dị ngồi xuống, rút khăn tay giúp cậu lau mặt.
Tô Hiểu Dị không khách khí, lau hết nước mắt nước mũi vào khăn tay của hắn.
Đối phương không để ý, cố gắng giải thích: “… Nhóc phải biết bán rượu cho trẻ vị thành niên là phạm pháp, cho nên anh mới cố ý dọa nạt mấy đứa nhóc ngỗ nghịch… Anh không biết nhóc…”
Thấy thái độ hắn độ thành khẩn, bộ mặt cũng không còn đáng ghét, Tô Hiểu Dị bình tĩnh lại, xụt xịt cái mũi, ai oán nói: “Tôi… Tôi thật sự đã hơn mười tám tuổi… Anh có thể xem giấy tờ của tôi.”
Vì để đối phương tin tưởng, Tô Hiểu Dị lấy bóp da chìa ra bằng lái xe, mặt trên còn có ngày sinh, còn có ảnh chụp chứng minh đó là cậu.
Người nọ thấy rõ ràng, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
“Nhóc đã hai mươi sáu tuổi? Khuôn mặt trẻ con vậy rõ là lừa người mà, anh còn tưởng rằng là học sinh trung học! Chờ đã, Tô Hiểu Dị…nhó..à cậu chính là đồng sự của Đại Bằng?” Hắn kìm lòng không đậu kêu lên.
Huh, anh ta biết mình? Xét lại câu anh ta vừa nói, hay là, hay là anh ta chính là anh họ Đại Bằng – Tần Đại Đồng?