Chỉ thấy Lăng Tiêu Tiêu đã thay đổi một thân quần áo mới, chiếc áo màu đen thêu hoa văn chìm che đi vết thương, nàng trang điểm, trên khoé mắt đuôi mày chỉ vương thần sắc nhàn nhạt, nhè nhẹ cười yếu ớt từ trên cầu thang đi xuống. Nàng thay một đôi giày cao gót màu đỏ tinh xảo, gót giày dẫm lên thảm, phát ra thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bách Thanh Quân. Nàng nhìn quanh bốn phía, đông nghìn nghịt chừng hai ba mươi người, đứng chật ních phòng khách của Bách gia.
"Mời mọi người ngồi." Thanh âm nàng khàn khàn, trong thoáng giây đó, Bách Thanh Quân vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn lại cô, trong lòng trào dâng một tia chia xót, ở thời khắc này, cũng chỉ có nữ nhân của Bách gia này đứng chung một chỗ với nàng.
Phần đông phóng viên chưa từng gặp trường hợp như thế, phần lớn thời điểm những tin tức bát quái như vậy đều là phóng đại, trong nhất thời, hai cô gái này lại thẳng thắn thành khẩn đứng đó, chờ mọi người hỏi, trong lòng đám phóng viên đột nhiên căng thẳng, không biết nên hỏi cái gì mới tốt.
Vẫn là phóng viên của tuần san Tân Triều kia lớn gan hỏi: "Bách thái thái, xin hỏi đêm nay cụ thể đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải phí hoài bản thân mình như thế?"
Hắn hỏi xong, một thời gian rất dài, Bách Thanh Quân cùng Lăng Tiêu Tiêu đều không nói gì, toàn bộ căn biệt thự của Bách gia cực kỳ im lặng. Bách Thanh Quân nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nàng, không khỏi dâng lên một tia lo lắng: "Em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ để tôi xử lý."
Ánh mắt như nước của Lăng Tiêu Tiêu lẳng lặng dừng trên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ tay cô: "Em biết mà."
"Các người, đời này từng có một người mình yêu nhất chưa?" Nàng đột nhiên quay đầu, hỏi đám phóng viên kia.
Đám phóng viên sửng sốt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cảm thấy kinh ngạc, trong lòng mỗi người tựa hồ đều đang tìm kiếm mạt bóng dáng kia, không ai trả lời Lăng Tiêu Tiêu.
Lăng Tiêu Tiêu lại như lẩm bẩm chậm rãi nói tiếp: "Chúng tôi yêu nhau tám năm, gặp gỡ nhau năm mười tám tuổi, khi đó, còn rất trẻ, đặc biệt ít tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, thật ra chẳng qua chỉ là chuyện xưa về một quãng thời gian hỗn loạn trước kia mà thôi." Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, cười cười với phóng viên, miệng nàng khẽ nhếch, tuy cực lực khắc chế, cũng không dấu được sự chua xót cùng không nỡ nơi đáy mắt.
"Cho nên lần này cô tự phí hoài bản thân là có liên quan với bạn trai cũ sao?" Có phóng viên hỏi.
"Bạn trai cũ, bạn trai cũ....." Lăng Tiêu Tiêu nhẹ giọng cười rộ lên.
"Đúng vậy, tôi đã gả làm vợ người ta, Văn Sơ đối xử với tôi lại tốt, lại yêu tôi, anh ta đến dây dưa với tôi, tôi giận quá, chỉ là giận quá mất khôn nhất thời làm chuyện ngu ngốc thôi, nghĩ lại thấy mình cũng khờ thật, vì một người không đáng giá như thế, cuộc sống sau này không biết sẽ còn tốt hơn bao nhiêu đâu." Nàng nói hai ba câu xong chuyện, mở to đôi mắt nhìn những người đó, ý đồ từ trong mắt bọn họ tìm được bóng dáng người kia. Nắm tay nàng siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng cố gắng khiến cho những lời mình nói nghe có vẻ thật sự. Nàng giả vờ vô tội ngây thơ, ý đồ lừa gạt bọn họ, lừa gạt Bách Thanh Quân, thậm chí lừa gạt chính mình. Nàng thậm chí thật sự tự nhủ với bản thân, Văn Sơ thật sự đối xử với nàng tốt lắm, những ngày sau này cũng sẽ trôi qua tốt hơn, áo cơm không lo này, vinh hoa phú quý này, đều là cuộc sống mà nàng muốn, không phải sao? Biệt thự hào trạch, xe thể thao, tất cả những thứ này rất nhiều người cố gắng đến chết cũng không thể có được, nàng lại không uổng phí bao nhiêu sức lực đã đạt tới dễ như trở bàn tay.
Nàng chỉ hai ba câu nói xong, phần đông phóng viên còn chờ nàng nói tiếp, nàng lại cứ vậy bình đạm nói vài câu, trở về phải viết thế nào? Phải báo cáo kết quả công tác kiểu gì? Ít nhất một sự kiện như vậy cũng có thể làm một chuyên đề đặc biệt mà.
"Cứ thế thôi?" Có phóng viên hỏi.
"Vậy các người còn cho rằng có thể thế nào chứ?" Tiêu Tiêu cười đứng lên, lúc đứng dậy lại túm túm ống tay áo.
"Vậy bạn trai cũ của cô là nhân sĩ phương nào? Cô làm thế sẽ không sợ Bách thiếu gia ghen à? Đây chính là cắm sừng mà?" Câu hỏi của phóng viên càng ngày càng bén nhọn.
"Các người muốn nói anh ta là ai thì chính là người đó, Trương Tam Lý Tứ cũng được, Vương Tiền Tôn Lí cũng tốt, lại nói dựa vào khả năng của các người, cũng có thể tra được ra anh ta là ai mà? Về Văn Sơ, lúc tôi gả cho anh ấy thì đã không còn quan hệ gì với người khác nữa rồi, tôi đã nói xong, các người cũng nên trở về thôi." Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên lạnh mặt, đám phóng viên còn không chịu từ bỏ ý đồ, Bách Thanh Quân hạ lệnh đuổi khách, mọi người đành phải cầm mấy câu kia nghĩ hết biện pháp, dùng hết tài văn chương.
Ngày hôm sau, mọi tạp chí lá cải hoặc đem chuyện này làm đầu đề trang bìa, hoặc là chuyên mục đặc biệt, dáng vẻ của Lăng Tiêu Tiêu ở quán bar bị chụp được, tiêu đề trên bìa có người viết [Nhị thiếu gia của Bách thị quốc tế gặp phải tiểu tam], còn có người viết [Lăng Tiêu Tiêu bắt cá hai tay, không biết cầm hay bỏ, mua say phí hoài bản thân mình].
Các đài truyền thông xôn xao mọi giả thuyết, Niệm Sanh là ở ngày hôm sau trên đường đi làm, lúc ngang qua quầy bán tạp chí tình cờ thấy. Lúc ấy cô đang từ KFC mua một cái hamburger cùng một ly coca, đó là bữa cơm đầu điên của cô ngày đó, đêm qua quá hao tổn tinh thần, cho nên cô ngủ thẳng đến ba giờ chiều, vốn đói tỉnh, từ khi Hạ Niệm Văn dọn ra ngoài trộn lẫn với Mộc Chỉ rồi, việc ăn uống của cô cùng cô tiểu thư nhà giàu kia liền trở thành vấn đề, thường thường bữa đói bữa no, trong nhà trường tồn dự trữ mì ăn liền.
Ban đầu Tịch Thận Chi không chịu ăn, nàng đã bao giờ nếm qua thứ thực phẩm rác rưởi đó đâu, nhưng chung quy không chịu nổi cái bụng kháng nghị, bắt đầu cùng Niệm Sanh ăn thứ thực phẩm rác rưởi này.
Hôm nay, sáu giờ chiều, Niệm Sanh đi xe bus, đến KFC mua bữa tối, lúc đi quang qua sạp báo, tình cờ liếc thấy trong một góc có một quyển tạp chí Tân Triều với hình Lăng Tiêu Tiêu nổi bật trên bìa mặt, ông chủ sạp báo thấy cô nhìn chằm chằm quyển tạp chí kia: "Tính cô vận khí tốt, hôm nay chỗ tôi chỉ còn thừa một quyển, lúc mười một giờ đã bán hết sạch rồi."
Niệm Sanh cắn một miếng hamburger có kẹp lẫn rau xà lách, lục tiền lẻ trong túi quần đưa cho ông chủ, hút một hơi coca, lật lật tạp chí, khi nhìn đến tin Lăng Tiêu Tiêu vì người bạn trai cũ quen tám năm mà cắt cổ tay phí hoài bản thân, coca ướp lạnh từ thực quản lại trào ngược lên, làm cho cô ớn lạnh, cắt cổ tay! Cô ném tờ báo đi, vội vàng chạy tới ven đường, cô đứng dưới đèn đường, nhìn dòng xe cùng người đi đường ngược xuôi, ly coca trong tay có một lớp hơi nước bám bên ngoài, cô gấp đến độ mấy lần lấy di động ra rồi lại nhét vào, thật vất vả gọi được một chiếc tắc xi: "Lái xe, đi Nam Sơn." Cô ngồi ở ghế phụ, nói với tài xế, tài xế vừa định lái xe, trong khoảnh khắc cô lại thất thần: "Quên đi quên đi, mình không đi thì hơn." Nói xong, lại lắc lắc đầu, đưa tay mở cửa, xuống xe.
Tài xế mắng một câu bệnh thần kinh, rồi lái đi mất.
Chỉ là cô vẫn đứng tại chỗ, lầm bầm làu bàu: "Không thể nào, em ấy nhát gan như vậy, còn sợ đau đến thế, sao có thể sẽ cắt cổ tay chứ, cho dù có chết thì cũng sẽ chọn một cách không đau. Sẽ không, sao có thể, thật vất vả em ấy mới có được mọi thứ, sao có thể cứ vậy buông tay chứ, nhất định là phóng viên đó nói bừa, viết vớ vẩn."
Cô lại đi đến thùng rác, nhặt quyển tạp chí mình vừa vứt vào ra, không có ảnh chụp cắt cổ tay, hẳn lại là do bọn họ nói vô căn cứ, truyền thông hiện tại thích nhất chế tạo đề tài, cô vừa tự cợt nhả, vừa đọc bài báo phóng viên kia viết về Lăng Tiêu Tiêu. Hắn viết Lăng Tiêu Tiêu mới gả vào Bách gia bị bạn trai cũ dây dưa, bạn trai cũ? Đúng là nói bừa mà, chỉ là dáng vẻ Lăng Tiêu Tiêu ở trong quán bar ngợp vàng son ấy lại đâm đôi mắt cô đau đớn. Cô vốn tưởng tối qua mười giờ em ấy sẽ trở về Bách gia, em ấy đã nói phải về nhà, nhưng sao lại tới quán bar?
Cô đi một đường tới đài truyền hình, gục đầu, ly coca trong tay đã uống xong, lại vẫn không nỡ vứt, chỉ là cắn ống hút nát tươm. Cô đột nhiên nhớ tới khi đó còn cùng Lăng Tiêu Tiêu ở bên nhau, mỗi lần hai người uống xong đồ uống, cô đều thích cắn ống hút, Lăng Tiêu Tiêu nằm trong lòng cô, ở bên tai cô thì thầm, người thích cắn ống hút thì ham muốn tình dục rất mạnh mẽ. Lúc ấy cô sẽ cười đi cù nàng, rõ ràng chính là em ấy quyết rũ cô mà. Khi cô nhớ khoảnh khắc em ấy hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ thon dài, đầu lại đột nhiên va trúng một đoàn mềm nhũn gì đó, đến lúc phục hồi lại tinh thần, trước mắt là biểu tình hung ác của Dương Khiết, lại đột nhiên thấy ghê tởm. Cô không cẩn thận va phải cặp ngực D của nàng ta, cô ả kia bị đau, muốn chửi lộn với cô, lại thấy Trưởng đài ở cách không xa phía sau Niệm Sanh đã đi về hướng này.
Buổi tối hôm đó Hạ Niệm Sanh đọc sai ba chữ, bị phạt, Dương Khiết thông tri tuần sau sẽ đồng loạt trình lên trên để bắt cô kiểm điểm. Bình thường cô chắc chắn sẽ tranh luận với Dương Khiết một phen, chỉ là hôm đấy, cô đột nhiên không có tâm tình, không có hứng trí, tràn đầy đều óc đều là vẻ đau xót trong mắt Lăng Tiêu Tiêu lúc gần đi, còn cả việc báo chí đưa tin em ấy cắt cổ tay có thật hay không, hiện tại rốt cuộc thế nào, chuyện lớn như vậy, Bách gia có thể làm khó em ấy không? Bách Văn Sơ sẽ không bắt nạt em ấy chứ?
Đầu óc cô có chút loạn, cho nên lúc ghi hình cũng không biết mình làm gì, thẳng đến rạng sáng, lúc xong xuôi, cô vẫn mất hồn mất vía, ra khỏi đài truyền hình, đi ngang qua mấy hàng quán, cô hơi đói, lại không muốn ăn gì.
Làm ca đêm đợi xe đợi thật lâu cũng không được, cô liền cứ thế đi một đường, càng chạy lòng càng loạn.
Tối hôm qua cô không có tiết mục, một mình nằm ở nhà nhàm chán xem tivi, Tịch Thận Chi tuần này đi Thượng Hải tham gia triển lãm tranh gì đó, vì thế căn nhà trọ kia cũng chỉ có mình cô.
Hơn tám giờ, có người gõ cửa, rất nhẹ, cô xê dịch thân mình, tiếng đập cửa kia lại biến mất, cô có chút cảnh giác nhìn cửa, thấy hồi lâu không có động tĩnh, cô cho là mình nghe lầm, không thèm để ý, tiếp tục lấy điều khiển đổi kênh, đại khái cách khoảng mười phút, tiếng đập cửa lại vang lên, xong lại ngừng. Lần này Niệm Sanh nghe được thực rõ ràng, đứng trước cửa, theo mắt mèo nhìn ra ngoài, nữ nhân đội mũ mặt mộc đứng trong một góc. Niệm Sanh ngẩn người, không rõ nàng làm cách nào tìm được nơi này.
Cô đứng sau cánh cửa, lùi lại một bước. Em ấy còn tìm mình làm gì?
Trong phòng ấm áp, người ngoài cửa đứng trên hành lang, căn phòng Niệm Văn thuê ở một tiểu khu bình thường, hàng hiên kia chẳng bao lâu sẽ tối đèn, khi có ai đó về nhà đi ngang qua, dậm dậm chân, ngọn đèn ngoài đó sẽ lại sáng lên, không bao lâu lại tối đen.
Lăng Tiêu Tiêu đứng ở hàng hiên nửa giờ, Hạ Niệm Sanh đứng sau cánh cửa cũng nửa giờ, ánh mắt cô ngẫu nhiên nhìn chằm chằm TV, chỉ là không lại nhìn qua mắt mèo nữa. Mau đến chín giờ, bên ngoài không có động tĩnh, cô nghĩ thầm phải chăng em ấy đi rồi, đẩy cửa ra, hàng hiên tối đen, đột nhiên có người đi ngang qua, chân dẫm dẫm, toàn bộ hành lang đột nhiên sáng ngời, ngọn đèn mỏng manh chiếu lên gương mặt có chút chấn kinh của Lăng Tiêu Tiêu, trong mắt nàng vụt hiện một tia hoảng sợ, một tay giữ chặt góc áo, thấy Niệm Sanh đi ra, đột nhiên có phần hoảng hốt, mắt cụp xuống, hàng mi dưới ánh đèn cong như đôi cánh bướm. Nàng ăn mặc mỏng manh, đứng ở hành lang hồi lâu, chân có chút tê dại.
Hạ Niệm Sanh thấy nàng chỉ đi một mình, nghiêng người, để nàng vào nhà.
"Chỉ có mình chị thôi?" Nàng chậm rãi mở miệng.
"Ừ." Hạ Niệm Sanh nói xong, đi vào phòng tắm, lấy ra một cái bồn, xả chút nước ấm vào, đem nó đặt trước người Lăng Tiêu Tiêu. Cô thật ra cái gì cũng chưa nói, Tiêu Tiêu đã vươn mắt cá chân trơn bóng từ giày ra, nhìn nhìn cô, chậm rãi bỏ chân vào, nước ấm vẫn là nước ấm trước kia, hơi nóng, lại đủ ấm áp.
Như lên dây cung, ánh trăng cong như hàng mi từ trên ngọn cây chuyển qua giữa trời, chiếu sáng căn nhà trọ thanh tĩnh, dưới màn trời lại là phế tích ngủ say, hết thảy tựa hồ đình chỉ. Niệm Sanh nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một luồng hơi ấm, hai tay người kia từ phía sau quấn lên, thanh âm của nàng ở bên vành tai khẽ nỉ non: "Niệm Sanh....."
Hết chương