Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là lần đầu tiên Hạ Niệm Văn nhìn thấy trên mặt Bách Thanh Quân có biểu tình, dưới sườn mặt của cô, bắp thịt giống như run rẩy, sự ẩn nhẫn rất rõ ràng của cô làm cho Hạ Niệm Văn đoán người tiến đến chắc chắn có quan hệ không bình thường với Bách tổng. Gần vua như gần cọp, Hạ Niệm Văn lén lút thối lui qua một bên. Đại sảnh của sân bay người qua kẻ lại lướt qua bên người các nàng, có người lòng vui mừng cầm vé máy bay, là vì niềm vui sướng được đi đến một thành phố khác, có người lại ôm chặt nhau thổ lộ nỗi ly biệt. Chính là hai người họ, đứng gần nhau đến vậy, lại giống như xa cách muôn trùng. Tay nàng trắng nõn non mịn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, toàn thân Bách Thanh Quân căng cứng, chính cô cũng không biết mình ở trong lòng Tịch Cẩn Chi đến tột cùng có bộ dáng thế nào. Cô cả kinh, lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với Tịch Cẩn Chi.
"Thanh Quân, nhiều năm không gặp rồi, chị vẫn bảo dưỡng tốt như thế." Người nọ thu hồi hai tay, thả lại vào túi quần, rồi nói.
Bề ngoài nàng khen cô, nhưng lại dùng hai chữ "bảo dưỡng", như thể ngụ ý nếu cô không bảo dưỡng thì nhan sắc phai tàn. Cô thu hồi niềm kinh ngạc khi gặp lại nàng, lúc này mới cẩn thận nhìn dáng vẻ Tịch Cẩn Chi. Vài năm không gặp, nàng lại không khác gì ngày trước, chỉ là tựa hồ càng gầy hơn.
Tịch Cẩn Chi, không phải nàng vẫn còn lưu luyến ở các nước, ngay cả Tịch gia bọn họ cũng không biết hành tung cụ thể của nàng ấy sao, sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Thành? Bốn năm, từ tối cái ngày bốn năm trước sau khi nàng rời đi, từ đấy về sau không còn tin tức. Là chính bản thân Bách Thanh Quân cô cố tình hay thật sự duyên đã tận? Cô không muốn có liên quan hay dây dưa gì với người trước mắt, hờ hững đi lướt qua người nàng, thời điểm đi sát qua vai nàng, lại bị nàng một phen giữ chặt.
Cô cố gắng giãy dụa, Tịch Cẩn Chi lại gắt gao tóm chặt cổ tay cô: "Nhanh như vậy đã muốn đi? Không muốn ôn chuyện với em sao? Em vốn định đêm nay hẹn chị một bữa tối tình yêu, không ngờ nhanh như vậy vừa xuống máy bay đã gặp được chị."
Bách Thanh Quân vung khuỷu tay thúc về phía sau, đột nhiên đụng vào chỗ ngực bên trái của nàng, người nọ bị đau, đột nhiên buông lỏng tay, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Bách Thanh Quân nghi hoặc nhìn nàng.
"Thật đúng là nữ nhân độc ác như rắn rết, hoạ vô đơn chí hẳn chính là để miêu tả một người như chị."
"Cô cũng vậy." Bách Thanh Quân nói xong, đang muốn đi lại đột nhiên nhìn thấy nàng nhẹ nhàng vén góc áo lên, một đạo vết thương nhìn mà ghê người đập vào mắt.
Bốn năm, vết thương kia vẫn còn như mới. Bách Thanh Quân giống như ở giữa ngày đầu hạ đột ngột bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống. Khoé miệng Tịch Cẩn Chi yếu ớt nhếch lên: "Làm sao thế? Xấu lắm phải không? Tay nghề của Bách tổng năm đó vẫn hơi kém một chút, ít nhất hẳn nên khắc trên người tôi hình hoa hợp hoan mới phải, chị biết tôi thích hoa đó mà." Nói xong, sắc mặt nàng cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn Bách Thanh Quân.
Bốn năm trôi qua, nhưng có những người, có một số việc mà cả đời này đều đã khắc sâu trong sinh mệnh. Em ấy vẫn thích nói giỡn như vậy, vết sẹo đó sao có thể nào khắc thành hình hoa hợp hoan được?
Vấn đề này cô từng hỏi Tịch Cẩn Chi, em ấy nói hợp hoan, hợp hoan, ban ngày nở đêm khép lại, mãi không chia lìa.
Hạ Niệm Văn xuất hiện trong tầm mắt hai người, bởi vì nếu không đi thì hai người sẽ lỡ máy bay mất. Bách Thanh Quân mặt không chút thay đổi đi lướt qua Tịch Cẩn Chi. Cô đi qua cửa hải quan cũng không quay đầu lại, lúc đăng ký, cô ngồi dựa vào một bên cửa sổ, dọc đường đi cũng không hề nói một lời. Hạ Niệm Văn ngồi bên cạnh cô, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiếp viên hàng không bắt đầu hướng dẫn các quy tắc cơ bản, cài dây an toàn thế nào. Hạ Niệm Văn cúi đầu thắt dây của mình xong xuôi, lại thấy Bách Thanh Quân vẫn ngồi nhìn ngoài cửa sổ, không hề có động tác.
"Bách tổng, Bách tổng."
Bách Thanh Quân đón nhận ánh mắt nàng, nàng đành chỉ chỉ dây an toàn.
Máy bay cất cánh, sau giây phút không trọng lượng ngắn ngủi, dần dần rời xa mặt đất, trong đầu Bách Thanh Quân thế những vẫn ngập tràn hình bóng người kia. Tịch Cẩn Chi, cái tên đã từng quanh quẩn nơi đầu quả tim cô. Nhiều năm trôi qua đến thế, cô vẫn cảm thấy như không thở nổi, ngay cả không khí quanh mình cũng đều như loãng ra. Bốn năm qua, cô đem mọi kí ức về người kia đều thu lại, cô nghĩ cứ như vậy, mình không đi hỏi thăm tin tức về Tịch Cẩn Chi, bên cạnh không có chút dấu vết của em ấy, cứ thế, con người đó liền có thể giống như phấn viết trên bảng, lau chùi sạch sẽ. Cô cứ tưởng mình sẽ không nhớ rõ bộ dáng của nàng, lại vẫn ở trong đám đông hỗn loạn liếc một cái nhận ra người đó, dù cho nàng đeo kính và khẩu trang che khuất nửa bên mặt.
Cô nghiêng mặt, nhìn tầng mây ngày càng hiển hiện rõ ràng trước mắt, bầu trời phơi bày sắc xanh thăm thẳm, máy bay tiến vào giai đoạn ổn định, trong lòng cô lại vẫn giống như có một tảng đá đè nặng ở đó.
Cô còn nhớ rõ buổi tối cái ngày bốn năm trước, một đêm gió tuyết mịt mờ, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện, báo ba của cô, Tổng giám đốc của Bách Thị Quốc Tế vì cấp cứu không qua được cơn nguy kịch nên đã từ trần. Cô chỉ cảm thấy trời đất nhất thời đều biến sắc, cô liều lĩnh lao trở về.
Tịch Cẩn Chi vừa tắm rửa xong đi ra, thấy cô về liền ôm cô từ phía sau, trên người nàng còn quanh quẩn mùi hương sữa tắm mới mẻ. Bách Thanh Quân chỉ hy vọng những gì mà Bách Văn Sơ nói trong điện thoại không phải sự thật, cô thầm mong nghe chính miệng Tịch Cẩn Chi phủ nhận, mặc kệ là thật hay giả cô cũng tình nguyện tin nàng. Nhưng đến khi cô hỏi Tịch Cẩn Chi có gặp ba mình lúc giờ chiều hôm đó không, nàng lại chính miệng thừa nhận. Khi cô run rẩy hỏi nàng đã nói gì với ba mình, cánh tay của Tịch Cẩn Chi đang vòng lấy eo cô lại nhẹ nhàng buông ra. Dưới áo choàng tắm trắng thuần vẫn là thân hình mạn diệu ấy, nàng ngồi trên sô pha, thần sắc ngưng trọng, lấy một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra. Hộp thuốc lá màu xanh xoay vần trong tay nàng. Thanh âm hơi khàn khàn của nàng vang vọng trong căn phòng trống trải.
Nàng nói, em đã nhận được tin, em rất xin lỗi chuyện ba chị qua đời.
Bách Ninh chết vì bị tắc nghẽn cơ tim, trước khi chết từng chịu kích thích nghiêm trọng, mà người cuối cùng tiếp xúc với Bách Ninh lại chính là Tịch Cẩn Chi. Như thế sao có thể làm cho Bách Thanh Quân có thể tin cái chết của ba mình không có quan hệ gì với Tịch Cẩn Chi?
Hiện tại đã không thể nào nhớ nổi cảnh tượng đêm đó hỗn loạn đến mức nào, chỉ nhớ cô bị Tịch Cận Chi chọc giận đến mờ mắt, rút con dao gọt hoa quả trên bàn lao về phía nàng đâm tới. Cô thoáng nhớ rõ ánh mắt hoảng sợ của Tịch Cẩn Chi, nàng ôm vết thương nhìn cô, nàng hỏi, Bách Thanh Quân, thì ra trong lòng chị, chị chưa bao giờ từng tin tưởng em. Nhiều năm qua như vậy, có một khắc nào chị từng thật lòng yêu em không.
Cô cắn chặt môi, nói, dù một lần cũng chưa từng.
Đêm đó gió lớn kì lạ, trong gió hỗn loạn tuyết rơi, không biết vì sao trước đó Tịch Cẩn Chi ở nhà lại không đóng cửa sổ, cơn gió lạnh thấu xương mùa đông tràn vào từ cửa sổ, lùa vào cổ áo hai người.
Nàng cái gì cũng không nói, đẩy cửa ra, cứ thế đi rồi, để lại trên nền tuyết một đường máu đỏ tươi.
Khi đó Bách Thanh Quân chỉ cảm thấy toàn bộ tinh thần và thể xác của mình đều bị vét sạch, ngã ngồi trên mặt đất. Nàng cứ thế, mặc áo tắm đi vào giữa trời gió tuyết, đợi đến khi Bách Thanh Quân tỉnh táo lại, đi ra ngoài tìm nàng thì trong thiên địa nào còn bóng dáng nàng. Dưới ánh đèn đường là từng mảng tuyết trắng, trời đổ tuyết lớn như thế là chuyện hiếm gặp ở phía Nam. Cô lại quên mất chuyện lái xe, chỉ dọc theo dấu chân trên tuyết đi từng bước kiếm tìm, lại hoàn toàn không còn bóng dáng Tịch Cẩn Chi. Cô thầm nghĩ mình nên về nhà, hoặc là báo cảnh sát, cô đã không đủ bình tĩnh suy nghĩ rạch ròi hết thảy những việc hỗn loạn này, cô còn phải mau chóng quay về Bách gia xử lý hậu sự cho ba mình.
Chuyện cũ từng mảnh từng mảnh hội hợp cùng một chỗ, Bách Thanh Quân chỉ cảm thấy mệt, thân mình hơi dịch về phía sau một chút. Cô hít sâu một hơi, lại phát hiện trong xoang mũi tràn đầy hương vị của khoang máy bay. Cô khẽ nhíu mày, Hạ Niệm Văn ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần. Cô dường như có lời muốn nói, môi mấp máy rồi lại nuốt trở về. Gặp lại Tịch Cẩn Chi quá đột ngột, làm cho cô không kịp chuẩn bị gì cả, lại hoặc là qua một thời gian dài, trong lòng cô chưa bao giờ từng nghĩ đến cảnh tượng trùng phùng với Tịch Cẩn Chi.
Cô nằm đó, toàn thân vô lực như bị đánh tan, khoang hành khách máy bay thực yên tĩnh, qua giờ trưa, mọi người dùng cơm xong liền dần dần tiến vào giai đoạn ngủ say, cô chỉ cảm thấy mình đặc biệt mệt mỏi. Từ ngày ba mình mất, rồi Tịch Cẩn Chi đột nhiên biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian, cô tiếp nhận toàn bộ Bách Thị Quốc Tế, cũng may Bách Văn Sơ và Bách Văn Trọng lúc nhỏ nghe lời, mọi chuyện đều để cô làm chủ, sai đâu đánh đó, cho nên cô mới có thể dồn toàn thân toàn tâm xử lý đủ loại sự vụ ở công ty. Ngày ngày đêm đêm công tác làm cho cô không rảnh nghĩ đến Tịch Cẩn Chi, cũng không muốn nghĩ tới, có những lúc nhàn rỗi, cô thà suy nghĩ đến Gia Hoà tập đoàn lại có hướng phát triển gì mới còn hơn. Năm qua tháng lại, thật sự có chút mệt mỏi, mí mắt cô có phần không nâng dậy nổi.
Ngày đó ở trên máy bay, cô mơ một giấc mơ thật dài, dáng vẻ người trong mộng vẫn như ngày đầu gặp gỡ, nàng mặc bộ lễ phục màu đen ngồi nơi đó, ánh sáng toàn trường như hội tụ trên thân nàng. Những ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng lướt trên phím đàn đen trắng, tấu lên một khúc lại một khúc nhạc tuyệt vời. Bách Thanh Quân đã quên mục đích ban đầu của tràng vũ hội đêm đó, chỉ nhớ ngày ấy nàng tấu lên từng khúc lại từng khúc, nghiễm nhiên trở thành buổi diễn tấu của mình nàng. Đến cuối cùng, nàng thật sự có phần mệt mỏi, đứng dậy, tiếng vỗ tay toàn trường như sấm dậy. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng gần đến thế, đại tiểu thư của Tịch gia, chưởng môn nhân tương lai của tập đoàn Gia Hoà. Ai cũng không ngờ đến cuối cùng, người đó lại rời xa quê hương, tập đoàn Gia Hoà nay giao cho Tịch Hành Chi xử lý. Ai từng nghĩ một cái thoáng nhìn năm ấy thế nhưng lại thành kinh hồng (chỉ một cái thoáng nhìn để lại ấn tượng sâu sắc). Ai lại ngờ từ đó về sau đường số mệnh của cô và Tịch Cẩn Chi lại quấn quýt giao triền, đến cuối cùng cũng chưa từng đứt đoạn.
Lúc đến sân bay ở Thành Đô, Thành Đô đang đổ mưa, cơn mưa đầu thu ướt sũng. Hạ Niệm Văn kéo theo hành lý, người đến đón là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc áo khoác màu rám nắng, tóc trên đỉnh đầu có phần thưa thớt, ông ta nhận lấy hành lý trong tay Hạ Niệm Văn, nói một tràng tiếng phổ thông. Dọc đường đi, Bách Thanh Quân cũng không nói gì, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, thoạt nhìn cảm xúc tương đối thấp.
Hạ Niệm Văn đối với lần đi công tác lần này vẫn coi như hoang mang nhiều hơn, lại ngại có người ngoài ở đây, cũng không tiện tiếp tục hỏi Bách Thanh Quân. Người đàn ông trung niên bị hói tên là Vương Quân, đón các nàng đến nhận phòng khách sạn xong liền tự động biến mất, nhìn dáng vẻ Vương Quân bận trước bận sau, hẳn là một nhà đại lý của Bách Thị Quốc Tế.
Phòng của Bách Thanh Quân đóng chặt cửa.
Hết chương
-----------------------------------
Bách Linh: Đột nhiên hứng lên nên edit thêm chap nữa :))
Nói về cây hợp hoan thì có nhiều văn hoá khá thú vị, bạn nào muốn đọc thì có thể vào đây nhé
Cây hợp hoan (hay cây bồ kết tây) là một lại cây thân gỗ rụng lá, hình dạng lá giống lông chim, lá lớn do nhiều lá nhỏ hợp thành, lá nhỏ trông rất nhỏ, đêm đến các phiến lá sẽ khép lại thành từng cặp. Vì lá cây hợp hoan có đặc tính tự nhiên khép lại vào ban đêm, nên sinh ra rất nhiều tên gọi riêng như: hợp hôn, dạ hợp,.. đồng thời cũng vì đó mà còn chứa dựng những hàm nghĩa văn hóa nhất định.....