Nàng trầm mặc, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ gắt gao giữ chặt cổ tay cô, không muốn buông ra. Bởi vì khoảng cách gần, Mộc Chỉ lại cúi đầu, đập vào mắt là cần cổ trắng nõn của cô, đường thêu chìm hình hoa mai màu tím ám hương phù động (). Nàng uống cạn rượu trong chén, thở dài một tiếng.
"Mộc Chỉ." Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên cô, bỏ đi xưng hô trước kia, thật ra Mộc Chỉ cũng không quá kinh ngạc, chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Nàng nói: "Em kể cho chị một chuyện xưa, được không?"
Mộc Chỉ hơi sửng sốt, thân mình hơi nghiêng tới trước, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Đêm tháng chín, cả sảnh đường y hương tấn ảnh (), Liễu Đinh Huy ở trong đám đông chu toàn mọi bề, giúp cô chuẩn bị hết thảy, bức rèm bị gió thổi phấp phới bay, ánh trăng rọi xuống, phương xa không biết là ai đang đàn dương cầm, chẳng bao lâu sau, có người cầm sáo ở bên phụ hoạ, không thành một bản nhạc hoàn chỉnh, nghe vào tai không nhận ra được là bài gì, trên bàn phím đen trắng là một đôi bàn tay thon dài, đang đàn tấu vì chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật. Hạ Niệm Văn liền cứ thế nắm chặt tay Mộc Chỉ.
Chuyện xưa xảy ra ở một trường tư thục, tiên sinh ở trường tư thục đó rất nổi tiếng. Có một ngày, một học trò mộ danh mà đến. Từ ánh mắt đầu tiên gặp gỡ, học trò đó đã cảm thấy tiên sinh chẳng phải người phàm trần, tựa như trong thiên địa cũng chỉ có mình người ấy. Sau đó lại có một ngày, tiên sinh giao cho bài tập nói mỗi một học trò đều phải viết tâm nguyện của mình, nhưng mà người học trò đó từ nhỏ đến lớn, cũng suy nghĩ thật lâu thật lâu cũng không biết tâm nguyện của mình là gì, vì thế người đó liền nộp giấy trắng. Đương nhiên, tiên sinh nhìn thấy giấy trắng liền giận dữ, trừng phạt người học trò đó đứng trong gió tháng mười hai.
Ngày ấy, khoảng giữa buổi chiều, bầu trời đột nhiên hạ xuống một trận tuyết rất lớn rất lớn. Đối với vị tiên sinh cùng người học trò hàng năm sinh hoạt ở phía Nam mà nói, nhìn thấy tuyết trắng như lông ngỗng thế, luôn vui sướng. Tiên sinh đứng trước cửa sổ, xoay người lại, gọi học trò tới nhìn tuyết. Thời điểm ấy người học trò cảm thấy tiên sinh đẹp siết bao, đất trời rộng lớn, mênh mông, trong mắt học trò cũng chỉ có thân ảnh của tiên sinh. Từ đấy về sau, người học trò đó giống như nhập ma, chỉ thích ở cùng với tiên sinh. Nơi nào có tiên sinh, học trò đấy sẽ cảm thấy tâm an. Mọi chuyện ở trường tư thục học trò đều ôm đồm vào người, chỉ vì cảm thấy làm như vậy cơ hội được tiếp xúc với tiên sinh sẽ nhiều hơn một chút.
Có một ngày, trời mưa to, học trò không mang theo dù, rất tình cờ, tiên sinh đi ngang qua trường tư thục, thấy không có người đi cùng học trò đó, liền đưa người đó một đoạn đường. Cho tới giờ tiên sinh cũng không biết, ngày đó học trò hồi hộp tới mức nào, lại vui sướng biết bao. Học trò đi từng bước một trong mưa với tiên sinh, gần gũi ở cạnh tiên sinh đến thế, chỉ hận không thể một cái chớp mắt dừng lại hình ảnh cho đến thiên hoang địa lão. Một đầu trên tán dù chẳng may làm bị thương mắt tiên sinh, học trò đau lòng muốn chết, lại không ngờ tiên sinh thì ra chỉ trêu chọc học trò, học trò vừa vui vừa cuống.
Cứ như thế, không biết từ khi nào học trò càng ngày càng muốn nhìn thấy tiên sinh. Sáng sớm mỗi ngày không cần mẹ gọi rời giường, sẽ ở lúc trời còn tờ mờ sáng học trò đã đến trường cầm sách đợi trước cửa. Tiên sinh luôn là người đầu tiên xuất hiện. Trong một khoảng thời gian rất dài rất dài, học trò đều vui sướng hưởng thụ phần quyến luyến ấy, mãi cho đến ba năm sau, học trò bởi vì chuyện cá nhân mà không thể lại đến trường. Nhưng đến khi học trò trở về, đã không còn thấy tiên sinh nữa rồi. Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm rồi năm trôi qua, học trò cảm thấy có lẽ cả đời này cũng không gặp được tiên sinh nữa, lại không ngờ còn có thể có một ngày gặp lại.
Ngày gặp lại, học trò mừng rỡ, cả kinh đến nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì mới tốt. Tiên sinh lại vẫn mỉm cười thản nhiên. Từ sau khi gặp lại tiên sinh, cuộc sống của học trò trở nên rối bời. Ngày nào học trò cũng nghĩ đến tiên sinh, nhưng rất nhiều rất nhiều sự ràng buộc của thế tục làm cho học trò không dám mở miệng. Học trò sợ mình vừa nói ra lời, tiên sinh sẽ quay đầu bước đi, như vậy ngay cả liên hệ tầm thường nhất cũng sẽ không còn. Cho nên, học trò vẫn giấu kín trong lòng. Tiên sinh cũng chỉ nghĩ học trò đó giống biết bao học trò bình thường khác của mình, không có gì khác biệt. Thẳng đến có một ngày tiên sinh gặp cướp, học trò cứu tiên sinh. Ngày đó học trò thổ lộ với tiên sinh rất nhiều rất nhiều điều, đáng tiếc, tiên sinh lại ngủ mất.
Hạ Niệm Văn một hơi nói xong, khẩn trương nhìn Mộc Chỉ, đã thấy Mộc Chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế dài. Cô vẫn dáng vẻ ấy, lặng im không nói, chỉ không hề cười yếu ớt với nàng nữa, mà cánh tay đang bị nàng giữ chặt cũng tự nhiên rút về, rồi tự nhiên cầm chén rượu lên uống một ngụm. Trái tim Hạ Niệm Văn cũng theo đó chìm xuống. Nàng thu hồi tay, trên bàn gỗ lim như phảng phất còn dấu vết cổ tay cô. Trong lòng bàn tay còn vương vấn hơi thở của cô, hương thơm nhàn nhạt, lây dính mùi rượu, phần mềm mại kia cũng vẫn y nguyên như cũ, từng tấc từng tấc xông vào.
"Vị tiên sinh kia nhất định là một tiên sinh tốt, đối với mọi học trò đều tốt như vậy. Người học trò kia cũng là học trò tốt, nhớ kỹ lòng tốt của tiên sinh."
Trong mắt cô như vụt loé ánh sáng, cô hơi co người lại. Tư thái kia, rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ với Hạ Niệm Văn. Hạ Niệm Văn cảm thấy xấu hổ, khoé miệng nàng hơi co rúm, miệng há ra lại ngậm vào, một bộ muốn nói lại thôi.
Có người tiến đến kính rượu với Mộc Chỉ, cô nghiêng người, nhợt nhạt cười đáp, rồi sau đó một hơi uống cạn. Gió ngoài phòng tựa hồ lớn hơn một chút, thổi cánh cửa sổ kẽo kẹt rung động. Hạ Niệm Văn chỉ nhìn ánh mắt Mộc Chỉ. Ánh mắt cô, ở dưới ngọn đèn giống như thứ mực nước nồng đậm, không nhìn rõ dù một điểm. Nàng chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, nàng chắc hẳn mình bị hơi cồn xông choáng váng đầu óc rồi, giờ xem đi, mất mặt muốn chết, sau này còn ở chung với Mộc Chỉ thế nào? Mộc Chỉ liệu có tuyệt giao với nàng không?
Sắc mặt Hạ Niệm Văn ảm đạm xuống, cô ấy thông minh đến thế, khẳng định nghe hiểu chuyện xưa đó. Cô ấy nói tiên sinh là một vị tiên sinh tốt, đối xử với học trò nào cũng đều tốt như vậy. Đúng thế, mỗi một đứa học trò giống nhau. Bản thân nàng không được tính là đặc biệt. Người ta đã từ chối hàm súc đến thế rồi, chẳng qua không muốn làm mất mặt một đứa con gái như mình thôi. Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng thư sướng rất nhiều, nhiều năm qua như vậy, tâm sự đặt dưới đáy lòng rốt cục nói ra lời, như thế, cho dù đến lúc chết, nàng cuối cùng cũng sẽ không hối hận. Chị họ Niệm Sanh nói có một số việc, có những người phải cố gắng mới có thể đạt được. Lần này hẳn chị ta sẽ không lại cười nhạo nàng nhỉ? Rõ ràng là một chuyện thoải mái, rõ ràng trong lòng cảm giác rất thư sướng, vì cái gì trên mặt lại thấy ngưa ngứa, giống như có gì đó. Nàng lấy mu bàn tay chạm lên mặt, ươn ướt, trong suốt sáng ngời. Nàng cuống quýt quay mặt qua chỗ khác, sao mình có thể khóc được chứ, hôm nay là sinh nhật của Mộc Chỉ mà, sao mình lại khóc? Rất thể hiện điềm xấu, sẽ ảnh hưởng không tốt tới người ta. Nàng ngửa đầu, nước mắt lại không ngừng được, càng rơi nhiều hơn, trong mắt mơ hồ sương mù lại thấy thân ảnh kia tựa hồ ngày càng gần. Hạ Niệm Văn cuống quýt xoay người đi toilet, nàng không muốn khóc trước mặt người khác, rất doạ người.
Nàng trốn trong toilet, hít một hơi thật sâu thật sâu, vòi nước chảy ào ào xuống bồn, nàng vốc một vốc đầy trong tay, rồi sau đó hất lên mặt, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Nàng cười cười nhìn mình trong gương, vỗ vỗ khuôn mặt nhợt nhạt như giấy Tuyên Thành. Cứ vậy đi, qua một thời gian nữa sẽ đi tìm Mộc Chỉ, khẳng định cô ấy sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này, mà cho dù có nhắc tới, mình cũng có thể nói uống nhiều quá nên đã quên bản thân nói linh tinh gì đó rồi. Nếu không được thì cứ kiên trì nói chuyện xưa là do mình đọc được đi, là tự Mộc Chỉ nhạy cảm suy nghĩ quá nhiều.
Hạ Niệm Văn ra khỏi buồng vệ sinh, đi dọc theo hành lang chuồn ra bằng cửa sau của nhà hàng. Nàng đi rất vội vàng, sợ là không muốn bị Mộc Chỉ hoặc Liễu Đinh Huy nhìn thấy. Tên một đám phòng trên hành lang dài của nhà hàng đều tràn ngập hơi thở dân tộc. Lúc đi ngang qua một phòng tên "Nhất Phẩm Đường", bên trong có tiếng ồn ào truyền ra, toàn bộ tâm tư Hạ Niệm Văn đều đặt vào việc cấp tốc đào tẩu, không có tinh thần cũng không có tinh lực dừng bước lưu ý, lại ở khoảnh khắc đẩy ra cánh cửa hàng hiên nghe được thanh âm kia, thanh âm kia cao hơn bình thường, thế cho nên xuyên thấu qua cánh cửa sổ chạm rỗng của căn phòng riêng biệt kia truyền vào màng tai Hạ Niệm Văn. Dưới chân nàng hơi khựng lại một chút, còn chưa kịp nghe rõ nội dung của tiếng hô đó, cánh cửa căn phòng ấy lạch cạch một tiếng liền mở ra, người đi ra chính là chủ nhân của âm thanh vừa rồi. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Niệm Văn, rồi sau đó đi lướt qua người nàng, thậm chí không kịp chào một tiếng. Niệm Văn đi theo, đôi mắt cô hơi phiếm hồng, tựa hồ vừa nổi giận một trận, giày cao gót dẫm trên hàng hiên phát ra tiếng "lộc cộc", tốc độ thực vội vàng. Hạ Niệm Văn cởi đôi giày cao gót bảy phân đuổi theo.
Mộc Chỉ đi rất nhanh, cô xuyên qua hàng hiên bốn tầng lầu, đi ra từ cửa sau nhà hàng, vượt qua ngã tư đường, qua phố. Hạ Niệm Văn vượt qua đuổi kịp cô khi đuổi theo đến một cái đèn xanh đèn đỏ, bởi vì đi quá mau, lồng ngực nàng phập phồng. Vừa rồi theo bản năng đi theo cô, ngăn cản cô, lại không biết nên nói gì, nghĩ lại chuyện xưa vừa mới kể ban nãy, càng nghĩ lại càng loạn, trong lòng như có vạn con ngựa chạy chồm qua, hỗn loạn nhảy nhót không ngừng. Mộc Chỉ vẻ mặt ngưng trọng nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Em đi theo tôi làm gì?"
Nàng để chân trần chạy vội theo phía sau, Mộc Chỉ thấy nàng mặt đầy mồ hôi, một tay cầm giày nhìn rất buồn cười, khoé môi hơi giương lên, lại liều mạng nhịn cười.
"Em, em mặc kệ, chỉ là, chỉ là thấy chị như không vui, em sợ, sợ chị có chuyện gì." Nàng vừa nới vừa thở hổn hển, tay còn run nhè nhẹ, mồ hôi trên trán theo chóp mũi nhỏ giọt xuống, hai tay cầm giày cao gót của mình, đành phải lấy mu bàn tay lung tung quệt lên chóp mũi, chỉ hận mình không thể mọc ra một đôi tay nữa.
Mộc Chỉ gục đầu xuống, mày nhíu nhíu, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn ướt, lau đi mồ hôi trên mũi giúp nàng: "Nhìn em kìa, đuổi theo vất vả như vậy, em không biết gọi một tiếng à? Đi giày vào đi, đi trên đường thế còn thành bộ dáng gì nữa."
Giọng cô dịu xuống, mà Hạ Niệm Văn chỉ si ngốc nhìn cô, hương khí nơi tay áo ở một đêm đầu thu hỗn hợp với hương hoa quế rơi đầy đất. Hương cỏ cây đầu thu đầy tràn, lành lạnh, cổ tay thanh mảnh của cô ở ngay trên trán nàng, có ánh trăng rọi xuống mặt cô. Nàng hoảng hốt cúi đầu, tay áo dài trống rỗng phất phơ trong gió đêm, trong lúc vô tình cuốn lên góc áo cô. Cô giật tay về, không quan tâm đến Hạ Niệm Văn nữa, tự mình đi tới trước. Trong bóng đêm, bóng của cô được kéo dài dưới ngọn đèn ấm áp, nhợt nhạt, giống một cơn gió. Hạ Niệm Văn lẳng lặng đi theo phía sau cô, di động cô vang liên hồi, cô cắt đứt vài lần, rồi sao đó tựa hồ trực tiếp tắt máy, hẳn là Liễu Đinh Huy bọn họ đang tìm.
Hết chương
------------------------------
Chú thích
() Ám hương phù động: Trích trong bài thơ "Sơn viên tiểu mai" của Lâm Bô thời Bắc Tống, nhà Liêu.
Nguyên văn:
Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên,
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên.
Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển,
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.
Sương cầm dục há tiên thâu nhãn,
Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn.
Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp,
Bất tu đàn bản cộng kim tôn.
Dịch nghĩa:
Khi tất cả các loài hoa thơm khác đều rụng cả thì riêng hoa mai vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy,
Trong khu vườn nhỏ, hoa mai độc chiếm tất cả vẻ xinh tươi của cảnh vật.
Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn,
Mùi hương thoang thoảng lan toả trong bóng hoàng hôn.
Cánh chim bay trong sương chiều muốn hạ cánh nhưng còn e ngại,
Cánh bướm như hay biết, làm hồn người thêm say đắm ngẩn ngơ.
Thật may sao, ta cứ khẽ ngâm thơ để tự vui,
Đâu cần đến tiếng đàn ca cùng chén rượu nồng.
(nguồn: thivien.net)
() Y hương tấn ảnh: một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
(nguồn: )
----------------------------
Bách Linh: Trong nguyên tác, tác giả ko nói rõ giới tính của tiên sinh và học trò trong câu chuyện mà Niệm Văn kể, nên mình đành giữ nguyên cách gọi "tiên sinh" và "học trò"