Trước khi đi, Dương Vân An vỗ vỗ tay Hạ Niệm Văn, tận tình thấm thía nhắc nàng tốt nhất để tâm vào mặt công tác một chút, nàng lung tung tuỳ tiện ứng phó mấy câu. Trở lại nhà trọ, hết thảy trước mắt làm nàng có loại xúc động muốn xé nát hai cô gái đang đối đầu nhau kia.
Trên thảm, chồng chất đủ thứ lộn xộn, ly nước trên bàn trà, gối ôm trên sô pha, chăn đệm, gối đầu trên giường sô pha của Hạ Niệm Sanh, các loại hoa quả đồ ăn vặt, quần áo, khăn tắm, bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến đều bị ném xuống thảm, trong một góc còn có một con mèo con đang lạnh run. Hạ Niệm Sanh mặc áo T-shirt dài tay, mặt đỏ tai hồng đứng trên sô pha, Tịch Thận Chi một cước còn dẫm trong chậu giặt quần áo, ánh mắt nhìn Hạ Niệm Sanh chỉ hận không thể phun ra lửa.
Hạ Niệm Văn về nhà, nhìn thấy một đống hỗn độn này, thật không biết hai bà cô này lại làm trò gì. Chương trình của Hạ Niệm Sanh đến rạng sáng một giờ mới phát sóng, bình thường tầm giờ tối cô mới đến đài truyền hình, cho nên ban ngày có một đống thời gian rảnh rỗi. Mà Tịch Thận Chi, hôm nay không ra ngoài vẽ vời, khẳng định tâm tình không tốt. Hạ Niệm Văn đi qua đem con mèo nhỏ kia ôm lên, nó toàn thân ướt sũng, như vừa mới bị tắm qua.
"Hai người lại làm sao vậy? Thế nào lại gây gổ rồi?"
Người gặp người phải chú ý khí tràng, tựa như Hạ Niệm Sanh cùng Tịch Thận Chi, thật là, khí tràng như nước với lửa khó mà dung hoà, từ lần đầu gặp nhau đã xích mích, sau đó đến lần cường hôn kia liền trở thành mồi lửa để hai người chính thức tuyên chiến.
"Cô ta hành hạ mèo." Hạ Niệm Sanh tức giận bất bình phản bác.
"Hạ Niệm Sanh, nói chuyện cần có chứng cứ, cô nói thế, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng."
"Hai người có thể bớt nóng được không? Nóng giận đặc biệt không tốt với thân thể của phụ nữ đâu, thật đó, tăng nếp nhăn không nói, lại còn đặc biệt bất lợi cho việc điều hoà cảm xúc trong thời gian bị hành kinh. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, đừng cứ lúc nào cũng đối đầu với nhau được không? Nói thế nào cũng cùng ở dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp mà." Hạ Niệm Văn rất sợ tranh cãi, cố gắng đảm đương thân phận người giảng hoà.
Lại nguyên lai mỗi lần Tịch Thận Chi tâm tình không tốt có một tật xấu, thích giặt dũ này nọ, thấy cái gì là giặt cái đó, về phần nguyên nhân tâm tình không tốt, đối với nàng Công Chúa gặp rủi này mà nói thì có rất nhiều, cũng vừa là do tính tình đại tiểu thư, còn một phương diện khác là do hơi thở nghệ thuật gia. Hai khí thế ở cùng trên người một người, khí tràng của Tịch Thận Chi đại tiểu thư liền đặc biệt quỷ dị, thế cho nên ngay cả Hạ Niệm Sanh cái gì cũng khinh thường căn bản cũng không trấn áp được hiện trường.
Bắt đầu từ trưa Tịch Thận Chi đã bắt đầu giặt dũ lau chùi tẩy rửa tất cả mọi thứ có thể giặt trong phòng. Đầu tiên là bắt đầu từ phòng bếp, nào đồ ăn, bát đũa đến bệ bếp. Kỳ thật nàng căn bản không biết làm, chỉ là một cách để phát tiết cảm xúc. Bát đũa vốn sạch sẽ, bị nàng rửa qua lại đầy dầu mỡ. Rồi tới phòng ngủ, ga giường, quần áo, tới sau đó không ngờ lại tóm phải một đoàn lông xù gì đó, nàng căn bản không thèm nhìn liền ném vào chậu giặt. Ngay khoảnh khắc đó, có hai thanh âm đồng thời thét chói tai, một cái đến từ Hạ Niệm Sanh đang nằm trên sô pha xem ti vi, cái còn lại đến từ đoàn lông xù trong tay.
Tịch Thận Chi bị doạ kinh hách, lúc này mới nhìn rõ, không biết từ khi nào thì chú mèo nhỏ lưu lạc kia ngồi xổm bên người nàng. Chỉ một phút lơ đãng, nàng lại đem con mèo đó ném vào chậu chuẩn bị giặt. Chính là tại thời điểm đó Hạ Niệm Sanh nói nàng hành hạ mèo, sau đó mâu thuẫn cùng oán giận giữa hai người được tích luỹ từ xa xưa tới nay trong khoảng khắc bùng nổ, kết quả cuối cùng chính là cảnh tượng khi Hạ Niệm Văn mở cửa tiến vào nhìn thấy.
"Cô chính xác là có bệnh công chúa mà, cũng không biết bị ai chiều quen nữa. Người nào mà chẳng có lúc tâm tình không tốt, tôi còn thất tình đây này? Cũng đâu có lấy động vật ra để trút giận, tốt xấu gì đó cũng là một cái mạng, chẳng lẽ chỉ có mạng của những kẻ giàu sang các người mới được coi là mạng, mạng của người khác thì không là mạng à?" Hạ Niệm Sanh biết mình có chút cưỡng từ đoạt lí, phương thức mỗi người lựa chọn để phát tiết cảm xúc của mình không giống nhau, cô cũng tin Tịch Thật Chi thật sự không cẩn thận mới lỡ tay ném con mèo kia xuống nước, nhưng không hiểu sao, từ sau khi biết thân thế của nàng, cô sẽ không tự chủ được nghĩ đến một kẻ nhà có tiền khác. Nghĩ đến kẻ nhà giàu đó, sẽ không tự chủ nhớ tới người con gái làm cho tâm can tì phế thận của cô đều đau đến run rẩy.
Tịch Thận Chi từ nhỏ là con cái của nhà giàu có, bất cứ lúc nào cũng có người nuông chiều quen rồi, đã bao giờ từng gặp một người miệng nhọn, cưỡng từ đoạt lý như thế, huống chi, nàng rõ ràng đâu cố ý, nhưng miệng lưỡi nàng đâu có thể cãi lại nổi một cô dẫn chương trình tin tức không nổi không chìm như Hạ Niệm Sanh đây?
Vì thế, tung cửa mà đi.
Năm phút đồng hồ sau, Hạ Niệm Sanh lại một lần nữa hất tung cánh cửa phòng trộm kia cái rầm, bỏ lại cục diện rối rắm. Niệm Văn thở dài, ôm con mèo nhỏ kia vào phòng tắm, dùng nước ấm vừa phải tắm cho nó. Con mèo tựa hồ bị doạ sợ, cứ lạnh run. Niệm Văn lấy máy sấy một mực thổi lên lớp lông mềm mại của nó. Không bao lâu, nó dần an tĩnh lại, có lẽ do nước ấm áp, mắt nó dần nặng nề đóng lại, toàn bộ thân mình cuộn thành một đoàn, rúc ở sô pha.
Hạ Niệm Văn nhặt nhạnh mấy đồ rơi dưới đất lên. Đồ của Tịch Thận Chi rớt lại, thẻ trong ví, thậm chí ngay cả di động cũng không mang theo ra ngoài. Đúng lúc đó, di động bắt đồng rung, mặt trên báo là Tịch Hành Chi. Hạ Niệm Văn sửng sốt trong chốc lát, di động vẫn kiên trì vang lên. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nghe máy.
Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại thực dễ dàng có thể liên tưởng tới nữ nhân ở buổi hôn lễ ngày đó, dung nhan khá tương tự với Tịch Thận Chi, chỉ là nhiều hơn một phần lạnh nhạt. Đối phương vừa nghe thanh âm không đúng liền cảnh giác hỏi là ai.
"Chào chị, em là bạn cùng phòng của cô ấy, cô ấy có việc đi ra ngoài."
"Ừ, chào em, xin hỏi em có biết em chị đi đâu không?"
"Em cũng không rõ lắm, cô ấy cãi nhau với chị họ em rồi chạy ra ngoài.
"Cãi nhau?" Bên kia thở dài một hơi, cãi nhau với ba, lại cãi nhau với người ngoài, đến khi nào con bé này mới hiểu chuyện một chút đây: "Cám ơn em, phiền em làm ơn đợi khi nào con bé về thì nhắc nó gọi lại cho chị."
Người ở đầu bên kia từ đầu tới đuôi vẫn giữ vẻ khách sáo mà lễ phép, so sánh với nàng tam tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến mà ngạo mạn kia quả thực như không giống cùng chui ra từ một bụng mẹ. Người đang nói chuyện chính là vị quản sự chân chính của tập đoàn Gia Hoà hiện tại sao?
Niệm Văn mất hai tiếng đồng hồ mới thu dọn sạch sẽ hết mớ hỗn độn ở nhà. Mười giờ rưỡi tối rồi, hai cô gái giận dỗi nhau kia còn không trở về, Hạ Niệm Sanh hẳn đi đến đài truyền hình, nhưng Tịch Thận Chi thì sao? Cô ấy đi đâu? Cô ấy đi ra ngoài nhưng ngay cả di động lẫn ví đều không mang theo. Hạ Niệm Văn liền thay đồ đi ra cửa tìm Tịch Thận Chi.
Dưới lầu nhà trọ, trên mặt cỏ có hơi thở tươi mới của cỏ xanh vừa mới cắt, Hạ Niệm Văn tìm chung quanh, căn bản không có bóng dáng Tịch Thận chi, Nam Thành lớn như vậy, nàng biết đi đâu tìm đây, liền tuỳ tay vẫy một chiếc taxi.
"Cô muốn đi đâu?"
"Bác tài, cháu đang tìm người, phiền chú chạy chậm một chút, đi dọc theo con phố này tìm từng cái."
Chú tài xế hồi đầu nhìn nhìn nàng: "Tiểu thư, tỷ lệ này rất thấp, rất có khả năng khi chúng ta đang ở phố bên này, người ta đã đi qua phố khác rồi, thế thì tìm kiểu gì?"
"Cũng không còn cách nào khác, cứ như vậy đi, hiện tại cũng chỉ có thể làm thế thôi chú à." Hạ Niệm Văn có hơi bồn chồn lo lắng, đại tiểu thư kia đừng chịu không nổi kích thích mà làm chuyện gì ngu ngốc đó.
Vì thế trời tối mịt mờ, tìm từ đầu thành phố tới phía tây thành, cuối cùng ở bên bờ sông Mị tìm được Tịch Thận Chi. Một mình nàng ngồi bên bờ sông, vào đêm, bên bờ sông đã rất ít người, một cô gái như vậy ngồi đó cũng không hề giác ngộ bản thân không an toàn.
"Sao cô đi xa đến thế? Tới đây làm gì vậy?"
Thời điểm nhìn thấy Hạ Niệm Văn, Tịch Thận Chi có chút kinh ngạc.
"Sao cô biết tôi ở chỗ này?"
"Tôi cũng sắp sửa lật tung Nam Thành lên rồi, chị cô có gọi điện, nói cô nhất định phải gọi lại cho chị ấy."
Tịch Thận Chi tiếp nhận di động, nhìn cũng không thèm nhìn liền để lại vào túi tiền.
"Kỳ thật chị Niệm Sanh cũng không có ác ý gì đâu, ngày đó hôn lễ cô cũng thấy đấy, tuy bình thường chị ấy vẫn giả vờ tỏ vẻ không tim không phổi, nhưng tâm tình chị ấy căn bản không hề khá hơn. Cho nên, những lời cố tình gây sự ban nãy của chị ấy, cô đừng để trong lòng, nể tình tôi vất vả lo lắng cho cô, cô tha thứ cho chị ấy nhé."
"Cô lo lắng cho tôi? Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, cô lo lắng tôi làm gì?" Mặt nước sông đón gió thổi qua, Niệm Văn liền ngồi xuống bên bờ cùng nàng.
"Đúng vậy, chúng ta không có quan hệ gì, thậm chí cũng không phải người cùng một thế giới, tôi không thể tưởng tượng được thế giới của cô, hoàn cảnh sinh trưởng, cũng như cô cũng không thể nào tưởng tượng được hoàn cảnh sinh trưởng của tôi và Niệm Sanh thôi. Chẳng qua, chúng ta sống chung nhà thời gian dài thế rồi, thế nào cũng luôn có chút tình cảm chứ. Tôi chẳng qua thấy cô không mang di động lẫn ví tiền theo, sợ cô xảy ra chuyện gì, đến lúc đó người của tập đoàn Gia Hoà nhà cô tìm tới, tôi vừa không có quyền lại không có tiền, không muốn chọc phiền toái."
"Hạ Niệm Văn, cô biết không? Đôi khi tôi đặc biệt hâm mộ cô."
"Hâm mộ? Cô đang giỡn à, các cô muốn cái gì là có cái đó, người thường như chúng tôi vì một chén cơm mà phải ăn nói khép nép, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cô nói hâm mộ tôi, tôi sợ tôi tổn thọ mất."
"Tuy tôi không thích Hạ Niệm Sanh, nhưng tôi có thể nhìn ra được, cô ta thật sự đối xử với cô rất tốt. Hai người là chị em họ, lời tối hôm đó hai người nói với nhau rôi đều nghe được, có những thứ cho dù dùng tiền cũng không mua được. Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, đối với một gia đình lạnh lẽo như băng cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Thế giới của người giàu chúng tôi vĩnh viên không hiểu, tôi chỉ biết nếu cô muốn đối xử tốt với một người thì cứ làm đi, chỉ đơn giản vậy thôi. Cũng giống như tôi khi thấy thời gian dài mà hai người còn không về, tôi nghĩ Niệm Sanh hẳn đến đài truyền hình làm việc, mà cô, trên người không mang cái gì, có chút lo lắng nên đi ra tìm cô. Tịch Thận Chi, kỳ thật rất nhiều thứ cô nhìn nó đơn giản, nó cũng vốn không phức tạp như cô tưởng."
"Cám ơn cô, Niệm Văn." Đó là hai tiếng cám ơn mà nàng phát ra từ tận đáy lòng, từ trên người cô gái đơn giản nàng nàng thấy được rất nhiều thứ, có lẽ đôi khi thật sự là nàng quá mức tuỳ hứng.
"Đừng để cho người thực sự lo lắng cho cô mong ngóng, trở về đi, sau đó gọi lại cho người nhà."
Hết chương