Tống Minh Viễn như chết lặng, không phải vì Châu Mộc Vân không nấu cơm cho mình mà mấy cái mặt cười thường ngày cô hay vẽ bên dưới hôm nay lại không có.
Anh thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, cố gạt nỗi buồn trong lòng sang một bên rồi quay trở về chiếc phòng quen thuộc.
Cả ngày hôm ấy Tống Minh Viễn không ăn không uống, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại nhưng Châu Mộc Vân không gọi điện, không nhắn tin, cứ như là biến mất khỏi thế giới này luôn vậy.
“Giận rồi sao?”
“Hay tại mình trẻ con quá nhỉ?”
Tống Minh Viễn càng nghĩ càng sốt ruột, thử gọi điện nhưng đầu dây bên kia lại báo máy bận, nhắn tin thì đến cả xem Châu Mộc Vân cũng chẳng thèm.
Anh đi đi lại lại trong ngôi nhà rộng lớn, gọi không được lại về giường lướt điện thoại nhưng không biết vì cơ duyên gì mà chỉ thấy mấy bài về chuyện chia tay.
Cả ngày hôm ấy Tống Minh Viễn không còn tâm trạng làm việc nữa, chỉ nằm dài trên sofa chờ đợi rồi cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Châu Mộc Vân trở về đã là hơn tám giờ tối, cô xách đầy hai tay đồ ăn, sau khi mở cửa liền chậm rãi bước vào.
“Minh Viễn, em về rồi đây!”
Tống Minh Viễn đang nằm trên ghế nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngồi phắt dậy, dụi mắt vài cái rồi lao thẳng đến trước mặt Châu Mộc Vân: “Em đi đâu mà giờ này mới về vậy?”
“Á!”
“Ôi trời ơi, hù chết em rồi!”
Cô giật mình, tới khi phản ứng lại liền vuốt ngực, ném cho đối phương một ánh mắt sắc lẹm: “Em đã nói là em đi chơi với bạn rồi mà.”
Tống Minh Viễn ngẩn người, còn chưa kịp nói thêm câu nào thì đã bị cô lạnh nhạt hất tay ra.
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, nhìn theo bóng lưng quen thuộc kia bằng ánh mắt vô cùng lạ lẫm.
Mà Châu Mộc Vân lúc này vẫn chưa phát giác ra điều gì bất thường, đặt đống thức ăn vừa mua được lên bàn sau đó quay người, định kêu Tống Minh Viễn lại ăn cùng thì thấy anh chuẩn bị bước vào phòng.
“Anh lại sao nữa vậy? Vẫn chưa hết giận à?”
Cô thở dài, nói xong lại đi đến chắn trước mặt đối phương: “Em không biết anh cảm thấy khó chịu với chuyện đó nên mới vô tình làm vậy, nếu như hành động đó của em khiến anh cảm thấy bị xúc phạm tới thân thể thì lần sau em sẽ không làm nữa.
Nhưng đó cũng là lần đầu của em, anh tưởng trong chuyện này em không thiệt…”
“Em sẽ chia tay với anh sao?”
“Hả?”
Châu Mộc Vân đang còn thao thao bất tuyệt thì bỗng dưng bị cắt ngang, cô sững người, cứ tưởng mình nghe nhầm nên ngơ ngác hỏi lại: “Anh đang nói gì vậy?”
“Em định chia tay với anh đúng không?”
“…”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, còn chưa kịp hiểu tại sao người này lại có suy nghĩ ấu trĩ như thế thì lại thấy đối phương run rẩy nói tiếp: “Mộc Vân, anh biết em là một người phụ nữ độc lập mà những người như vậy thường sẽ có tính chinh phục rất cao, ngay từ đầu chuyện này đã có trong kế hoạch của em rồi đúng không? Em nằng nặc muốn tới ở chung với anh, tới khi ngủ được thì sẽ chia tay, thứ em nhắm tới ngay từ đầu chỉ là chuyện đó thôi chứ gì?”
Tống Minh Viễn mệt mỏi vuốt mặt, không biết vì lý do gì mà tự dưng lại nói hết lời trong lòng ra: “Không những vậy hành động của em ngày hôm nay cũng khiến anh rất bất an, em bỏ đi cả ngày trời, không những không xem tin nhắn mà đến một cuộc gọi cũng chẳng có.
Em thực sự đang…”
“Em cưới anh!”
Lần này người bị cắt ngang lại là Tống Minh Viễn, anh ngẩn người, còn chưa kịp tiêu hóa hết thì lại thấy cô nói tiếp: “Em sẽ cưới anh! Em sẽ chịu trách nhiệm cho việc hôm qua!”
Châu Mộc Vân tức đến mức đỏ bừng mặt, nói xong lại véo mạnh vào tay đối phương một cái: “Trong mắt anh em là loại con gái thích chơi qua đường như thế à? Vậy thì ngay từ đầu em đã chuốc rượu anh rồi đưa lên giường luôn chứ làm gì phải mất tới sáu bảy năm như vậy?”
Cô phồng má, nói xong lại lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra đưa đến trước mặt anh: “Điện thoại em đã hết pin rồi, không biết anh gọi điện nên mới không nghe.
Còn ngày hôm nay thực ra là em đi mua thứ này nè, vốn định sang tuần sau sẽ tạo bất ngờ nhưng nếu anh cảm thấy bất an như vậy thì bây giờ em sẽ nói luôn.”
Châu Mộc Vân cúi đầu, lấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đưa đến trước mặt Tống Minh Viễn rồi ngại ngùng lên tiếng, giọng nói cũng vì thế mà nhỏ nhẹ đi hẳn chứ không còn uy lực như khi nãy nữa: “Chúng ta… kết hôn nhé?”
Nhưng Tống Minh Viễn lúc này vẫn chưa hết bất ngờ, đứng đực ra đấy chứ chẳng còn động đậy gì nữa, mà Châu Mộc Vân thấy vậy lại càng gấp gáp hơn, trực tiếp đeo luôn nhẫn vào ngón áp út của anh rồi thao thao bất tuyệt.
“Thực ra em đã có ý định này từ lâu rồi nhưng học hành bận quá nên chẳng còn thời gian nữa, anh yên tâm, năm sau là em tốt nghiệp rồi, tới lúc đó em sẽ làm việc tại bệnh viện của cha rồi học tiếp lên thạc sĩ, chúng ta sẽ kết hôn, rồi khoảng ba bốn năm sau sẽ sinh con nhé, cỡ từ hai đến ba đứa thôi chứ nhiều quá em không chịu nổi.
Còn nhà cửa thì em cũng đã có tính toán hết rồi, bọn mình…”
Cô mỉm cười, đang vui vẻ nói về dự định tương lai thì cơ thể đã bất chợt bị đối phương ôm chặt lấy.
Tống Minh Viễn gục đầu vào bả vai Châu Mộc Vân, không biết từ lúc nào cảm giác hạnh phúc đã trào chiếm lấy toàn bộ tâm trí.
“Em nói thật chứ?”
Cô ngẩn người, một giây sau liền ôm chặt lấy người anh rồi cười khúc kha khúc khích: “Tất nhiên là thật rồi, nhìn mặt em uy tín vậy cơ mà!”
“Xin lỗi vì đã hiểu lầm em.”
“Không sao, mà em chuyển tới đây cũng có lý do, một phần là vì sợ xung quanh sẽ có người xấu rình rập, phần còn lại là vì…”
Tống Minh Viễn nhíu mày, thấy cô đang nói được một nửa bỗng im bặt liền không khỏi nghi ngờ: “Sao vậy? Vì gì nữa?”
Châu Mộc Vân gãi đầu, phân vân một hồi nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để nói ra: “Minh Viễn, em muốn biết anh có bị vô sinh hay không nên mới làm vậy.”
“…”
Anh sững người, hoàn toàn không ngờ tới được nên đứng hình mất vài giây: “Gì… gì cơ? Em nghĩ anh bị vô sinh à?”
Cô cười hì hì, không giấu giếm gì nữa mà cứ thế thổ lộ với giọng điệu đầy bất mãn: “Chứ còn sao nữa, bạn trai nhà người ta mới quen được một hai tháng là đã đòi đi khách sạn, còn anh thì sao, quen nhau từ hồi cấp ba mà mãi vẫn không có tiến triển gì, đến cả một cái hôn cũng tiết kiệm nữa chứ nói gì đến chuyện đó.
Em không phải là ham muốn quá mức nhưng cũng chỉ vì nghĩ đến tương lai sau này của mình thôi, lỡ anh không làm được thì phải…”
Ba chữ “đi bệnh viện” còn chưa kịp nói thì đã bị đôi môi của Tống Minh Viễn chặn lại, Châu Mộc Vân giật mình, nhưng rất nhanh liền nhắm mắt lại hưởng thụ, cô ôm chặt lấy người anh, quấn quýt một hồi lâu mới không nỡ buông ra.
“Mộc Vân, anh không phải không muốn… mà là sợ em có rồi sẽ bỏ anh mà đi…”
“Thật sao? Anh không gần gũi với em chỉ vì lý do đó thôi à?”
“Ừm, còn chuyện kết hôn… cho anh xin lỗi…”
“Xin lỗi, sao lại xin lỗi? Chẳng lẽ anh không muốn cưới em à?”
Tống Minh Viễn khựng người, sợ Châu Mộc Vân hiểu lầm nên vội vã xua tay: “Không… không phải.
Ý là… anh là con trai thì nên là người cầu hôn mới đúng.”
“Vậy là đồng ý rồi đúng không, anh sẽ cưới em chứ?”
“Ừ, chờ em tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn.”
Châu Mộc Vân vui đến mức bật cười thành tiếng, không nhịn nổi mà nhảy chầm lên người anh: “Minh Viễn, chúng ta dọn về một phòng nhé, đêm nào em cũng nhớ anh đến mức không ngủ được đấy.”
“Ừ, chúng ta dọn về một phòng…”
[…]
Những ký ức tươi đẹp lại lần nữa chạy dọc trong đầu Tống Minh Viễn, tháng ngày hạnh phúc bên cạnh người con gái ấy anh đều nhớ được hết, nhưng ngay sau đó khung cảnh lại lần nữa thay đổi, lần này chính là khoảng thời gian sau khi anh được chuyển vào bệnh viện.
Tống Minh Viễn tuy hôn mê nhưng ý thức vẫn còn, hết thảy âm thanh lẫn mùi hương anh đều cảm nhận được, có tiếng xe cứu thương, có mùi của thuốc sát trùng lẫn giọng nói của Trương Mộng Như và Tống Tử Lam nữa.
“Tình hình sao rồi? Cả hai đứa nó đều bị tai nạn cùng một lúc sao?”
“Minh Viễn chỉ bị thương ở phần đầu, đã qua cơn nguy kịch nên chắc sẽ tỉnh lại được thôi nhưng một tháng, hai tháng hay ba tháng thì bác sĩ bảo vẫn chưa rõ.
Còn Mộc Vân thì… đã rơi vào trạng thái thực vật rồi… Đứa bé trong bụng cũng không còn nữa…”
“Sao cơ? Mộc Vân có thai à?”
“Hức… em, em cũng chỉ vừa mới biết chuyện này thôi vì con bé không nói.
Bác sĩ bảo khả năng em ấy tỉnh lại chỉ có một phần trăm…”
Tống Minh Viễn nằm trên giường bệnh muốn động đậy nhưng sức lực đã chẳng còn, anh cố gắng gào thét trong vô vọng nhưng ngay lúc này tim bỗng nhói lên một cái, cơn đau từ đỉnh đầu liên tục truyền đến, chạy dọc khắp cả cơ thể.
“Bệ hạ, bệ hạ!”
“Nương nương, nương nương à! Bệ hạ bỗng sốt cao hơn rồi!”.