Không gian mới khi nãy còn sôi động trong phút chốc đã lặng như tờ, tất cả mọi người đều đứng bất động tại chỗ, một số người thậm chí còn sợ đến mức ngã phịch xuống đất, vẻ mặt như chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Trương Mộng Như cũng kinh ngạc không kém nhưng thân là người đứng đầu nên rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đứng dậy đi đến trước mặt Châu Mộc Vân.
“Bốn chữ tôn ti trật tự này bổn cung mới là người nên nói chứ nhỉ? Hôm nay là ngày vui của Khả Yên, ngươi không những không tới góp vui mà còn dám hiên ngang quấy phá à?”
Lam Khả Yên thấy có người chống lưng cho mình nỗi sợ mới bắt đầu vơi đi đôi chút, ả cắn chặt răng, lấy hết can đảm đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đúng đấy, vả lại Mộc quý phi mất tích đã lâu, ta làm sao biết được khi nào cô được tìm về mà mời cơ chứ?”
Nói xong lại không ngừng nháy mắt với ca ca mình, Lam Thiên Vỹ gật đầu, nghĩ rằng nàng đã không còn Tống Minh Viễn làm chỗ dựa liền nhân cơ hội hét lớn: “Người đâu, mau giải Chu Thanh Vân ra ngoài ngay cho ta!”
Châu Mộc Vân nhếch mép, nghe thấy những lời này không những không có chút gấp gáp mà còn trở nên vô cùng bình thản, nàng rung đùi, cất thanh âm vừa có chút ngọt ngào vừa có chút đáng sợ lên: “Ngày ba tháng bốn, Lam phi lấy của Họa Nguyệt cung tổng cộng hai mươi người, ngày năm tháng bốn, Lam công tử bắt hai cung nữ của ta vào kỹ viện khi chưa có sự cho phép, ngày sáu tháng bốn, thị vệ của Lam Sơn phủ các ngươi tới tẩm cung ta đập phá, lấy hết toàn bộ đồ đạc bao gồm bình gốm sứ, mười lăm vò rượu và toàn bộ trang sức, đá quý.”
Nàng vân vê chén rượu trong tay, như có như không mà nở một nụ cười quỷ dị: “Nghe nói hai ngày trước đám phi tần các người còn tổ chức tiệc rượu nhưng không phải vì cái gì mà chúc mừng ta bị “thích khách” bắt đi đúng không?”
Lũ người bên dưới đã có một số bắt đầu chột dạ, liên tục lau mồ hôi tay rồi lảng tránh ánh mắt của nàng.
Châu Mộc Vân nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi đến trước mặt Lam Khả Yên: “Bổn cung gặp nguy hiểm, các ngươi không những không lo lắng mà còn tổ chức tiệc để ăn mừng, tội này so với hành động của ta ngày hôm nay… có phải là đáng chết hơn không, hoàng hậu nương nương?”
Nói đến bốn chữ cuối, nàng lại “vô tình” đảo mắt sang hướng vị tỷ tỷ thân thiết nhất khi xưa, ánh mắt như có chút mong chờ nhưng Trương Mộng Như lại bị nói đến á khẩu, ả ta siết chặt tay, mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng nhớ tới sự xuất hiện của Lưu Ngạn Tuyền lại không khỏi nghi hoặc về thân phận của nàng, cuối cùng vẫn không thốt được lời nào.
Lam Khả Yên thấy vậy thì lại càng sợ hãi hơn, đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Châu Mộc Vân hoàn toàn không phản bác được, may mắn thay lúc này ở đằng xa chợt xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc.
“Cô… cô vu khống! Bệ hạ và phụ thân ta đang tới rồi, cứ chờ đi!”
Ả ta cố vênh mặt, nói xong liền run rẩy chạy phắt đi.
Châu Mộc Vân nhíu mày, tò mò quay lại nhìn thì phát hiện Lam Thái Tuấn đang cùng với Tống Minh Viễn tiến lại.
“À, hóa ra là mượn danh bệ hạ à…”
Nàng gật gù, nhớ tới câu nói của y tối hôm qua lại càng cảm thấy buồn cười.
Tống Minh Viễn trước đó đã từng bảo với nàng rằng hôm nay có muốn đi ăn tiệc chút không, là do Lam thừa tướng mời chứ chưa biết tiệc gì nhưng xem ra lại là do Lam Khả Yên nghe cha mình nói rồi ảo tưởng đây mà.
Quả nhiên giống với suy nghĩ của nàng, ả ta thấy y hệt như vớ được cọng cỏ cứu mạng, ngay lập tức chạy lại rồi bày ra vẻ mặt vui mừng xen lẫn chút buồn bã: “Bệ hạ, phụ thân, hai người cuối cùng cũng tới rồi!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lam Thái Tuấn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt cũng không khỏi tò mò, đang định bước đến tra hỏi thì đập vào mắt lại là nụ cười chế giễu của Châu Mộc Vân.
Lão thấy nàng vẻ mặt còn sợ hơn thấy được quỷ, không dám nói thêm câu nào nữa mà âm thầm lui về sau.
Lam Khả Yên chửi thầm trong lòng, chỉ đành nhìn qua Tống Minh Viễn bằng ánh mắt bất lực: “Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của thiếp nhưng Mộc quý phi không biết từ đâu đến đây đập phá…”
Những người xung quanh đó cũng thở phào một hơi, cảm giác như thời của Châu Mộc Vân đã sắp hết rồi.
Chỉ thấy Tống Minh Viễn hơi cau mày tỏ vẻ tức giận, chầm chầm bước đến trước mặt nàng rồi không ngừng quan sát khung cảnh xung quanh.
“Tiêu rồi, cứ thế này thì Mộc quý phi sẽ bị đuổi khỏi đây thôi, bệ hạ đâu còn sủng ái cô ta nữa.”
“Đúng đấy, lúc ả mất tích người còn chẳng quan tâm nói chi bây giờ, đã thế tình cảm của người và Lam phi đang không ngừng tiến triển nữa chứ?”
Mọi người cười thầm, nhưng ngay lúc tưởng y sẽ sai người tới tống cổ nàng ra thì chỉ thấy Tống Minh Viễn chầm chậm cởi chiếc áo khoác bên ngoài long bào, khoác lên người nàng với ánh mắt dịu dàng rồi gằn giọng: “Tại sao ra ngoài mà lại mặc ít như vậy?”
“!!!”
Đám người đứng ngay đó kể cả Trương Mộng Như đều đồng loạt trố tròn mắt, đang còn nghĩ mình nghe nhầm thì lại thấy y nói tiếp: “Trời đang trở lạnh, nhớ mặc ấm một chút kẻo sinh bệnh.”
“…”
Châu Mộc Vân cười tủm tỉm, thân mật khoác tay y ngay trước mặt bàn dân thiên hạ rồi e thẹn gật đầu: “Dạ.”
Tống Minh Viễn mỉm cười, không những không ngăn cản mà còn ôm eo nàng như một lời khẳng định rằng những lời đồn trước đây đều là giả.
Tin xấu về nàng do mọi người đồn đoán y cũng vừa mới nghe Cao Lãng và Dục Khang thuật lại, đang định tự mình xử lý nhưng nếu Châu Mộc Vân đã ra mặt thì y sẽ ở phía sau để hỗ trợ nàng.
“Bệ hạ, những người này mấy ngày trước đã mạo phạm tới Họa Nguyệt cung nên thần thiếp tới đây dạy dỗ một chút, nhưng cũng “vô tình” phá hỏng sinh thần của Khả Yên rồi, người sẽ không để bụng chứ?”
Châu Mộc Vân cụp mắt, vẻ mặt nũng nịu khiến những phi tần xung quanh cảm thấy ganh ghét rơi vào mắt Tống Minh Viễn lại không còn gì ngoài hai chữ “đáng yêu”: “Ừ, cứ làm những gì nàng thích, chuyện còn lại trẫm sẽ lo.”
Một lời này nói ra uy lực còn hơn hẳn hai câu trước, trực tiếp khiến những người kia im bặt.
Châu Mộc Vân cười tủm tỉm, ôm được chiếc đùi to nhất Tống Tịnh nên hoàn toàn chẳng sợ hãi gì, ra lệnh cho Lưu Ngạn Tuyền và những thị vệ khi nãy đưa các tỷ muội an toàn trở về sau đó quay sang nói với y: “Bệ hạ, nơi này có hơi chán nên chúng ta tới Hồng Hoa viên đi dạo nhé.”
“Được.”
Châu Mộc Vân kiêu ngạo nháy mắt với lũ người đáng ghét kia một cái, cứ thế rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả những người xung quanh, và tất nhiên sinh thần của Lam Khả Yên cũng kết thúc trong không khí bực tức như vậy.
Nàng và Tống Minh Viễn vừa đi vừa trò chuyện nhưng Châu Mộc Vân cũng không vì thế mà bỏ qua, tới nơi vắng người liền nghiêng đầu sang hỏi: “Minh Viễn, ta nghe nói khoảng thời gian này tình cảm của chàng và Khả Yên rất tốt, đã thế mấy ngày trước còn cùng nhau đi dạo nữa, chuyện đó là thật sao?”
Y nhếch mép, đáp lại nàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Mấy ngày trước trẫm ở cùng với người nào, nàng không phải là rõ nhất sao?”
“…”
Châu Mộc Vân bĩu môi, tuy biết những tin đồn đó không có thật nhưng vẫn có hơi bực bội: “Xì, nhưng lỡ người khác tưởng thật thì làm thế nào?”
Vừa dứt lời thì cơ thể đã bị một bàn tay to lớn kéo lại, Tống Minh Viễn mỉm cười đầy thích thú, ghé sát vào tai nàng rồi hỏi nhỏ: “Ghen à? Nàng ghen đúng không?”
Châu Mộc Vân ngẩng cao cổ, không những không phản bác mà còn thẳng thừng thừa nhận: “Chứ còn sao nữa, ta là người chứ có phải khúc gỗ đâu mà không biết ghen!”
Tuy thời này không phải là “một vợ, một chồng” nữa mà là tam thê tứ thiếp nhưng thấy người đàn ông của mình bên cạnh người phụ nữ khác hiển nhiên vẫn phải tức giận.
Tống Minh Viễn vui đến mức bật cười thành tiếng, cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của nàng rồi thủ thỉ: “Yên tâm, cả đời này trẫm chỉ yêu mình nàng, cơ thể này cũng chỉ thuộc về một mình nàng, những người khác không có cơ hội đâu.”
Châu Mộc Vân bị cắn đến mức đỏ bừng mặt, sợ sẽ có người lạ thấy nên bối rối đẩy y rồi: “Nói rồi thì đừng có mà nuốt lời đấy…”
Hai người ở đó dạo chơi hơn nửa canh giờ, tới lúc mặt trời chuẩn bị lặn mới lững thững quay về Thiên Minh điện nhưng không hiểu sao khuôn mặt Tống Minh Viễn lại có vẻ xanh xao hơn hẳn.
“Minh Viễn, chàng không khỏe à, hay đứng ở ngoài trời nhiều nên trúng gió rồi vậy?”
Y lắc đầu, cảm thấy cơ thể mình đã có chút không ổn nhưng sợ nàng lo lắng nên vẫn không nói ra: “Trẫm không sao.”
Châu Mộc Vân nhíu mày, vẫn không yên tâm nên tối ấy không cho Tống Minh Viễn làm việc khuya nữa, sau khi dùng bữa tối xong liền bắt y lên giường nghỉ nhưng đúng lúc này một chuyện bất ngờ đã thình lình xảy ra.
Tống Minh Viễn muốn uống nước nên đã xuống giường, không biết vì lý do gì mà mới uống một ngụm đã ho sặc sụa, ho tới mức mặt đỏ bừng vẫn không tài nào dừng lại được.
“Khụ khụ khụ!”
Châu Mộc Vân đang dọn dẹp bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ liền vội vã chạy tới, vẻ mặt không khỏi hiện lên một tia sợ hãi: “Minh Viễn, chàng bị sao vậy?”
Y dùng hai tay bịt miệng, muốn dừng cơn ho lại để không khiến nàng lo lắng nhưng đúng lúc này một ngụm máu đỏ lại bất chợt phun ra.
“Phụt!”
Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tống Minh Viễn ngã khuỵu xuống đất.
Y run rẩy nhìn thứ chất lỏng màu đỏ bắn đầy trên y phục nàng, muốn nói gì đó nhưng cơ thể lại như bị rút cạn hết sức lực.
Khung cảnh trước mắt cũng bắt đầu phân thành hai, cứ mờ mờ ảo ảo rồi từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc xé ruột xé gan của Châu Mộc Vân.
“Minh Viễn, chàng làm sao vậy?”
“Mau tỉnh dậy đi, đừng làm ta sợ mà!”
“Minh Viễn, Minh Viễn à! Hức… đừng, đừng ngủ mà, mau tỉnh dậy đi!”.