Tống Minh Viễn rùng mình, nhìn vào ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng lại nhớ tới vết thương của Lam Thái Tuấn khi trước.
Nhưng còn chưa kịp đáp lời thì tiếng bước chân đã càng ngày càng gần.
Châu Mộc Vân bình tĩnh rời khỏi người Tống Minh Viễn, bịt chặt miệng y lại rồi cúi đầu, ẩn mình vào bụi cây rậm rạp ngay đó.
Quả nhiên chưa đầy một khắc binh đoàn kia đã tiến lại nhưng lúc thấy rõ người đi đầu nàng lại lần nữa sững người.
“Dục Khang? Còn những người kia… chẳng phải là binh lính hoàng gia sao?”
Ngàn vạn lần nàng cũng không ngờ tới được bọn họ đã tìm tới tận nơi này rồi, nói vậy là tung tích của nàng đã sớm bị lộ.
Tống Minh Viễn cũng ngạc nhiên không kém vì trước khi đi y đã dặn dò Cao Lãng rất kỹ, nào ngờ đâu lại quên mất Dục Khang vì khi đó hắn đang đi tuần ở biên giới.
“Mau chia ra đi, có người thấy Mộc quý phi ở nơi này nên nhất định phải tìm được và đưa người trở về!”
“Rõ!”
Châu Mộc Vân nghe thấy lời này liền thở dài, may mắn thay chỗ Lưu Bỉnh Hiên đang trốn cách làng khá xa nên sau khi bọn họ rời đi nàng liền chạy thục mạng về nơi đó, chỉ có điều may mắn đã không còn nữa, lúc tới nơi ngôi nhà đã như một mớ hỗn độn, đồ đạc bị lấy đi hết, hiển nhiên người cũng không còn đâu.
Tống Minh Viễn sau khi kiểm soát được cảm xúc cũng hớt hải chạy lại: “Người đó có còn ở đây không?”
“Lại chậm mất một bước rồi! Tại huynh hết đấy!”
“…”
Châu Mộc Vân chửi thầm, tuy có hơi hụt hẫng nhưng cũng lường trước được vì Lưu Bỉnh Hiên đang bị truy sát, lúc thấy binh lính hoàng gia ông ấy bỏ trốn là điều dễ hiểu nhưng cũng đồng nghĩa với việc cơ hội cuối cùng của nàng đã vụt mất.
Bây giờ đã bị Dục Khang phát hiện rồi, còn không quay trở về thì sẽ sớm mất hết đường lui.
Châu Mộc Vân thở dài, đang định rời đi thì lúc này một giọng nói vừa có chút xa lạ vừa có chút quen thuộc lại vang lên: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nàng tò mò ngẩng đầu thì đập vào mắt chính là bóng dáng gầy gò của một ông lão, nhưng người này… chẳng phải là người nàng đã gặp tại căn nhà của Hưng Kiệt nhiều tháng trước sao, cũng chính là người đã kêu nàng tiến cung.
Ông lão mỉm cười, chưa đợi Châu Mộc Vân phản ứng đã nói tiếp: “Đi theo ta, ta biết người cô đang tìm hiện đang ở đâu đấy.”
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng nhớ tới chuyện đây chính là người mở đường cho mình liền đánh cược một lần, gật đầu với Tống Minh Viễn một cái rồi lững thững bước đi.
Hai người được dẫn tới một hang động cách đó không xa, cách biệt hẳn với ngôi làng chỉ có điều bên trong có đầy đủ bàn ghế rồi lại giường chiếu hệt như một ngôi nhà bình thường.
Châu Mộc Vân ngơ ngác nhìn xung quanh, còn chưa kịp hoàn hồn thì ông lão phía trước đã lên tiếng: “Cô nương, ta đang đói, đi thẳng về phía tây hang động sẽ có lối ra của một khu vườn, ở đó có một con gà và vài quả trứng đấy, nấu giúp một bữa rồi ta nói vị trí của lão mặt sẹo kia cho.”
“…”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, bàn tay đặt bên hông đã sớm siết chặt lại nhưng không hề từ chối mà miễn cưỡng gật đầu.
Tuy không rõ tại sao ông lão này lại biết người nàng đang tìm là Lưu Bỉnh Hiên nhưng quân hoàng gia đã đuổi tới được đây nên nàng càng không thể chậm trễ.
Không gian xung quanh bỗng chốc yên tĩnh hẳn đi, Tống Minh Viễn đứng ngơ ngác ở đó một hồi lâu, đang định đuổi theo Châu Mộc Vân thì lão già đáng nghi đó lại lần nữa lên tiếng: “Ngồi xuống đi, chàng trai trẻ.”
Y nuốt nước miếng, vô thức lạnh sống lưng nhưng không hiểu tại sao đôi chân lại không nghe lời nữa, cứ thế bước đi rồi ngồi vào chiếc ghế ngay đó.
Ông lão trông có vẻ gầy gò đối diện hình như cũng không có ý gì xấu, chỉ lặng lẽ rót ra hai chén chè rồi nhìn y bằng ánh mắt thăm dò.
“Chắc cậu đang tò mò ta là ai lắm đúng không?”
Ngừng một lúc, lão liền nhếch mép: “Thực ra ta là sứ giả thời gian, người nắm quyền kiểm soát đa thế giới trong vũ trụ.”
“Phụt! Khụ, khụ…”
Ngụm nước vừa mới đưa vào miệng còn chưa kịp nuốt đã bị phun hết ra, Tống Minh Viễn ho sặc sụa, mất một lúc mới bình tĩnh lại được nhưng không hề đáp mà chỉ cười gượng cho qua.
“À vâng…”
Ông lão này không phải là có vấn đề về não rồi chứ người bình thường làm sao có thể thốt ra câu đó được?
Tống Minh Viễn thực sự không muốn ngồi đây để tốn thời gian vào những việc vô bổ nhưng đang định đứng dậy thì vẻ mặt đối phương bỗng trở nên nghiêm túc.
Ông lão thở dài, ánh mắt không nhìn ra chút dối trá nào.
“Chàng trai trẻ, trong vũ trụ này tồn tại hai thế giới song song với nhau nhưng cũng trái ngược hoàn toàn, một cái là quá khứ, một cái là tương lai.
Ở nơi đó đều tồn tại bản sao của các cá thể riêng biệt nhưng nếu một trong hai thế giới, bất kỳ cá nhân nào đó xảy ra tai nạn hoặc biến cố, linh hồn rơi vào vòng xoáy thời gian thì sẽ bị xuyên về một thời không khác và nhập vào cơ thể của chính mình.”
Lão già đứng dậy, siết chặt cây gậy trong tay rồi từng bước tiến về phía Tống Minh Viễn: “Tồn tại ở cả hai thế giới là trường hợp rất hi hữu nhưng không phải không xảy ra, chỉ có điều… sớm muộn gì người đó cũng sẽ chết...”
Tống Minh Viễn nhíu mày, chẳng hiểu sao lại bị cuốn vào lời nói của lão mà hỏi lại bằng giọng điệu nghi hoặc: “Sao… sao cơ?”
“Tồn tại ở hai thế giới chứng tỏ linh hồn cũng bị chia làm hai, lúc ban đầu nó sẽ ở trạng thái cân bằng nhưng dần dần, bên mạnh hơn sẽ hút đi tất cả, tới lúc đó bản thể còn lại sẽ chết.
Nghĩa là nếu ở thế giới này hơi thở của người đó yếu hẳn đi thì thế giới kia sẽ ngày càng khỏe mạnh, và ngược lại…”
Ông lão đi đến trước mặt Tống Minh Viễn, ánh mắt lạnh lẽo khiến y vô thức lạnh sống lưng: “Chàng trai trẻ, rồi sẽ có ngày… chính tay cậu sẽ giết đi người con gái mình yêu thương nhất.”
Lời nói này hệt như một cây búa khổng lồ giáng thẳng xuống đầu Tống Minh Viễn, y hoảng hồn, ngay lập tức đứng phắt dậy nhưng bàn tay gầy gò bỗng dưng đặt lên vai, những hình ảnh vừa có chút đứt quãng vừa có chút mơ hồ không hiểu từ đâu xuất hiện, xẹt ngang qua đầu hệt như một cuốn băng.
Máu, nước mắt, vết đâm ở tim.
Ngay sau đó lại là khuôn mặt thống khổ của Châu Mộc Vân và bàn tay đang cầm cán kiếm của y.
“Không, không thể nào!”.