Ngoài Ý Yên ra thì còn có một cung nữ khác đi theo nàng đó là Cửu Linh, cô ấy nghe vậy liền thuận thế nhìn sang, tới khi thấy rõ mặt người nàng nhắc tới liền quay lại, thì thầm: “Nương nương, đó là Lam phi với Lam thừa tướng.”
“Lam thừa tướng, cha của ả ta sao?”
Châu Mộc Vân kinh ngạc hỏi lại, lúc nhập cung nàng cũng nghe nói thân phận của Lam Khả Yên không tầm thường nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được cha ả ta lại là vị thừa tướng với muôn vàn công lao hiển hách này, chẳng trách lại được Thái hậu ưu ái như vậy.
Cửu Linh cắn môi, ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói tiếp: “Nương nương… thật ra mấy ngày trước muội cũng thấy Lam phi ở chung với bệ hạ…”
“Muội cũng thấy nữa!” Ý Yên bên cạnh giơ tay lên rồi gật đầu phụ họa.
“Gì cơ?”
Hai người họ nhìn nhau, gật đầu một cái rồi nhanh chóng thuật lại mọi chuyện: “Thực ra mấy ngày trước bọn muội đi gánh nước với quét dọn cũng vô tình thấy Lam phi lẽo đẽo theo sau bệ hạ, không những vậy còn ăn mặc rất lộng lẫy nữa.”
Châu Mộc Vân bĩu môi, tuy biết chuyện này chẳng lạ lẫm gì nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất bất an.
Có trách thì phải trách thời đại này một người đàn ông lại có đến tam thê tứ thiếp, vả lại Tống Minh Viễn còn là Hoàng đế của một nước lớn, người nàng ra còn có biết bao phi tần, mỹ nữ vây quanh, có muốn cũng không thể cưỡng lại được.
“Haiz, nếu bổn cung là nam nhân thì chắc giờ này đang hai tay hai em rồi, chán thật…”
“…”
Ý Yên và Cửu Linh ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được lời nàng nói là có ý gì.
Mà may mắn thay cho Tống Minh Viễn rằng bây giờ đang là thời cổ đại chứ nếu ở kiếp trước mà dám đi chung với nữ nhân khác thế này thì chắc đến đồ cũng không còn mà mặc.
Châu Mộc Vân tuy tự nhủ với lòng không được để ý đến nữa nhưng vẫn không nhịn được mà liếc sang.
Nàng cắn môi, kéo hai người phía sau ra một góc khuất gần đó rồi ló đầu ra nhìn, quyết định nghe lén cuộc trò chuyện của ba người đằng kia.
Chỉ thấy ở phía xa xa Tống Minh Viễn và Lam thừa tướng đang chơi cờ vây, giọng nói tuy không to nhưng vẫn đủ để nàng nghe được.
“Bệ hạ quả là cao thủ môn này, thần có tập luyện tới đâu vẫn không tài nào bì được với người.”
“Chẳng phải khanh vẫn luôn nhường trẫm một nước cờ sao? Trẫm có giỏi tới đâu cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, xem ra vẫn cần học hỏi nhiều.”
Lam Thái Tuấn nhếch mép, khẽ vuốt chòm râu bạc phơ của mình rồi đảo mắt sang hướng Lam Khả Yên: “Ngoài thần ra Yên Nhi cũng chơi cờ rất giỏi, bệ hạ nếu rảnh cứ gọi con bé sang hầu hạ người…”
Lam Khả Yên thấy tên mình được nhắc tới liền e dè bước lên một bước, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ ngại ngùng: “Phụ thân quá lời, Yên Nhi vẫn còn rất kém cỏi nhưng nếu được hầu hạ bệ hạ nhất định sẽ cố hết sức mình.”
Tống Minh Viễn nhướng mày, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn ả một cái mà nhẹ nhàng bốc một quân cờ lên đặt trên bàn: “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Lam phi tài giỏi như vậy hóa ra là được thừa hưởng từ khanh.”
Lam Thái Tuấn được khen đến sướng ran cả người, không quên tranh thủ cơ hội này mà tâng bấc con gái mình đến tận trời xanh: “Ha ha, không chỉ biết chơi cờ thôi đâu, Yên Nhi còn có tài pha trà rất giỏi, cầm kỳ thi họa đều am hiểu tất!”
Lam Khả Yên ngại đến mức đỏ bừng mặt, háo hức nhìn sang Tống Minh Viễn một cái nhưng chợt phát hiện đối phương chẳng thèm đoái hoài gì tới mình.
Ả xị mặt, tuy có chút hụt hẫng nhưng được ở gần y như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.
“Bệ hạ, sắp tới đây chính là yến thọ của Thái hậu, tới lúc đó hãy để thần thiếp đàn tặng cho người một bài.”
“Được thôi.”
Để tiếp cận được Tống Minh Viễn ả đã hao tâm tổn trí rất nhiều, không những phải quyến rũ y mà còn phải lấy lòng Thái hậu và vị Hoàng hậu kia, lần này mà còn không được nữa chắc chắn Trương Mộng Như sẽ không để yên.
Lam Thái Tuấn thấy mọi chuyện đang đi theo hướng mình vạch ra liền nở một nụ cười hài lòng.
Lão nhếch mép, nhớ tới người con gái mình vừa nhắc lúc tối qua liền tiếp tục đá đểu: “À phải rồi, không biết Mộc quý phi nương nương ngày hôm ấy có biểu diễn tài nghệ gì không nhỉ?”
Tống Minh Viễn nghe đến đây liền nhướng mày, quả thật đến y cũng không biết sở trường của Châu Mộc Vân.
Nào ngờ Lam Khả Yên đang đứng cạnh cha mình lại lộ ra nụ cười khinh bỉ, chậm rãi đáp lời: “Chắc không đâu thưa phụ thân, quý phi ngoại trừ việc giỏi y thuật thì chẳng còn tài cán gì khác…”
Ả nghe ngóng ở nhiều nơi cũng thấy một vài người bảo Chu Thanh Vân rất vô dụng, bởi vậy nên mới luôn bị cha mình nhốt ở phủ không cho ra ngoài dù chỉ nửa bước, có lẽ trận đấu khi trước với công chúa Tư Quốc cũng sử dụng chiêu trò mới có thể thắng được, vậy nên người mà ả luôn luôn đề phòng kia, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng còn gì khác.
Mà Châu Mộc Vân ở đằng sau nghe thấy câu nói này liền khựng người, ném cho Lam Khả Yên một ánh mắt sắc lẹm.
Chuyện gì đây? Sao tự dưng lại lôi nàng vào mà nói xấu vậy?
Nàng đã cố tình không để ý đến nhưng lời nói này là muốn ép nàng ra mặt phải không? Đúng thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy rồi chỉnh trang lại xiêm y lẫn tóc tai của mình.
Mà Lam Khả Yên lúc này vẫn không hề hay biết gì, đang định tiếp tục chiêu trò nói xấu thì ngay lúc này một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ lại vang lên khiến ả giật bắn mình.
“Lam phi chưa tiếp xúc với bổn cung bao giờ mà tại sao lại biết bổn cung không có tài cán gì vậy?”
Thanh âm ngọt ngào vang lên khiến ba người đằng kia lẫn các cung nữ đều đồng loạt nhìn sang, Lam Thái Tuấn thấy nét mặt con gái mình trắng bệch cũng tò mò quay lại, nào ngờ vừa nhìn một cái liền ngẩn người.
Châu Mộc Vân cầm chiếc quạt lụa che đi một góc khuôn mặt mình, nhẹ nhàng bước lại cùng với hai cung nữ theo sau.
Từng bước chân của nàng nhẹ tựa lông hồng, một thân xiêm y màu xanh nhạt càng làm toát lên vẻ cao quý vốn có.
Lam Thái Tuấn nhìn đến ngẩn cả người, hai chữ “đẹp quá” vừa xuất hiện trong đầu thì ý nghĩ xấu xa cũng dần nhen nhóm trong người lão.
Châu Mộc Vân mặc kệ không khí xung quanh có phần quỷ dị mà chậm rãi tiến lại, dừng trước mặt Tống Minh Viễn rồi nhún người: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.
Sao nàng lại tới đây?”
“Thần thiếp chỉ là ra ngoài dạo chơi một lát.”
Nàng nói xong liền xoay người về phía hai người đằng kia, ánh mắt bắt đầu lạnh đi, để lộ ra nụ cười chẳng mấy thân thiện: “Lam phi vừa nãy nói bổn cung như vậy là ý gì đây?”
Đến lúc này hai cha con họ Lam kia mới hoàn hồn trở lại, Lam Khả Yên tức đến đen cả mặt, tuy không cam lòng vì Châu Mộc Vân phá hỏng kế hoạch của mình nhưng thân phận thấp hơn một bậc nên vẫn cố nuốt cục tức vào trong: “Muội… thực ra muội…”
Lam Thái Tuấn ngồi đó nhanh chóng giơ tay lên ra hiệu cho con gái đừng nói nữa, nhẹ nhàng tiếp lời Châu Mộc Vân: “Ha ha, Yên Nhi còn trẻ người non dạ nên nghĩ gì nói đấy, bất quá bọn ta cũng chỉ là chưa thấy nương nương biểu diễn tài nghệ bao giờ thôi, người đừng để bụng.”
Giọng ông ta vừa trầm vừa khàn, ánh mắt đục ngầu khẽ đảo quanh người nữ nhân trước mặt một vòng.
Nàng nghe vậy liền bật cười, nhưng không muốn khiến hình tượng mình xấu đi nên cũng chẳng đôi co nữa: “Tới lúc đó Lam thừa tướng nhất định sẽ biết thôi, không cần nóng vội.”
Châu Mộc Vân nói xong liền quay người lại, mặt đối mặt với Tống Minh Viễn, giọng nói ngọt ngào cất lên khiến trái tim y như lỡ mất một nhịp: “Bệ hạ, thần thiếp vừa mới phát hiện ra có một loài hoa rất đẹp trong Hồng Hoa viên, nếu người không phiền, tới đó ngắm chung với thần thiếp được không?”
Một lời này nói ra liền khiến Lam Khả Yên và Lam thừa tướng cười lạnh, nhưng nào ngờ ngay sau đó người mà bọn họ tưởng không đồng ý liền đứng dậy, yêu chiều nắm lấy tay nàng: “Được, trẫm đi với nàng.”
“…”
“Lam thừa tướng, trẫm có việc nên đi trước đây, khi khác rảnh chúng ta sẽ lại chơi cờ.”
“Thần tuân lệnh, bệ hạ và nương nương vạn phúc.” Lão tuy không cam lòng nhưng vẫn cố đứng dậy, ra hiệu cho con gái mau mau cúi chào.
“Bệ hạ, nương nương đi thong thả.” Lam Khả Yên nghiến răng nghiến lợi, nói xong liền ném cho Châu Mộc Vân một ánh mắt đầy thù hận.
Đúng là một người phụ nữ đáng ghét, hết lần này đến lần khác phá hư chuyện tốt của ả!
Mà Châu Mộc Vân lại vô cùng hả dạ, thân mật khoác lấy tay Tống Minh Viễn rồi nhẹ nhàng bước đi.
Lần này khẳng định chủ quyền có lẽ không uổng công, nam nhân của nàng, không ai có quyền được đụng đến!.