Ái Tình Chuyển Kiếp

chương 22: 22: thần thiếp nhớ người lắm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng bước chân dồn dập: "Có kẻ đột nhập! Mau lên, có kẻ đột nhập vào Các Thư lâu."

Ngay khi cánh cửa kia được mở ra nàng liền hốt hoảng trốn vào một góc, do khi nãy nóng vội quá nên thực sự chưa nghĩ đến đường ra, bây giờ thì hay rồi, đi không xong mà đứng cũng không yên.

Châu Mộc Vân lo lắng nhìn ra bên ngoài, mắt thấy khoảng cách giữa mình và mấy tên lính canh đã ngày càng gần liền thu mình lại vào một góc.

Nàng nhắm chặt mắt, cứ tưởng chuẩn bị tóm đến nơi thì ngay lúc này một bàn tay to lớn lại bịt chặt lấy miệng nàng.

"Suỵt! Mau im lặng!"

Châu Mộc Vân sững người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một bàn tay to lớn khác bỗng đặt lên eo nàng, ngay sau đó cả người liền bị nhấc bổng lên không trung.

Nam nhân nhảy mấy cái trên thanh xà ngang ở phía trên của Các Thư lâu, chưa đầy mặt khắc liền trốn được ra bên ngoài.

Hắn thở phào một hơi, không còn vẻ dịu dàng như lúc đầu nữa mà thẳng thừng ném nàng xuống bãi cỏ ngay đó: "Phù, mém nữa là bị lộ rồi."

"Á!"

Châu Mộc Vân hét lên một tiếng đầy đau đớn sau đó xuýt xoa ôm lấy mông mình.

Nàng khó nhọc đứng dậy, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt không khỏi dâng lên một tia cảnh giác: "Ngươi là ai vậy?"

Ngay trước mặt nàng chính là nam tử với một thân y phục màu cam nhạt, nhìn rất giống với các nô tài hầu hạ trong phủ của phi tần.

Hắn nhếch mép, nhìn nàng rồi lại nói bằng giọng đầy chế giễu: "Câu đó ta phải hỏi cô mới đúng đấy, chỗ ta đang trốn tự dưng chui vào làm gì cơ chứ? Mém nữa là chết cả hai người luôn rồi."

"..."

"Còn nữa, lần sau không biết gì thì đừng có táy máy tay chân, nếu không phải ta cũng ở đó thì chắc bây giờ đầu cô đã rơi xuống đất rồi đấy."

Nàng im lặng không nói gì nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngay lúc này một suy nghĩ lại chợt hiện ngang trong đầu.

Châu Mộc Vân thấy đối phương chuẩn bị rời đi liền tiến lên trước rồi nhanh chóng giữ chặt tay hắn lại: "Khoan đã, ngươi có biết võ đúng không? Tại sao khi nãy ngươi có thể nhẹ nhàng trốn thoát khỏi đó được cơ chứ?"

Hắn ta nhếch mép, chẳng buồn quan tâm tới mà thẳng thừng hất tay nàng ra: "Ta có biết võ hay không thì liên quan gì đến cô? Tránh ra đi, ta còn chuyện phải làm."

Châu Mộc Vân mím môi, mắt thấy cơ hội đã gần kề ngay trước mặt liền quyết định giữ chặt không buông, đã thế còn lao thẳng lên trước chặn đầu tên này lại: "Ngươi dạy ta võ có được không? À không, không phải, là cái cách di chuyển nhanh như gió ấy!"

Tuy khi nãy mọi chuyện diễn ra rất nhanh nhưng Châu Mộc Vân vẫn cảm nhận được thân thủ linh hoạt của nam nhân này, hắn ta không những có thể trốn thoát khỏi Các Thư lâu một cách dễ dàng đã vậy còn hành động gọn ghẽ đến độ không một tên lính canh nào biết, người bình thường làm sao có thể đạt tới trình độ như vậy?

Vả lại khi nãy có nhìn qua nàng cũng thấy tay hắn hơi sần sùi và có một vài vết sẹo dài, nếu không phải người luyện võ lâu năm thì chắc chắn sẽ không như vậy.

Nhưng thứ nàng nhận lại chỉ là một ánh mắt đầy chế giễu.

"Mắc mớ gì ta phải dạy cho cô?"

"Nếu ngươi không dạy ta liền đi nói với người khác ngươi lén vào Các Thư lâu đấy."

"Chẳng phải cô cũng thế sao? Cô tưởng nếu cô nói ta sẽ không khai ra cô à?"

Châu mộc Vân cúi gằm mặt, bắt đầu thay đổi sang giọng điệu đáng thương: "Ta chỉ là một cung nữ không hơn không kém nhưng suốt ngày bị chủ tự hành hạ, vì đã quá chán cuộc sống này rồi nên ta mới quyết định vào đó để tìm vài cuốn sách quý đem đi bán, nay hành tung đã bại lộ nên cũng chẳng còn thiết sống nữa.

Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là dạy võ cho ta để ta có thể tự vệ, hai là cả hai chúng ta cùng chết."

Nàng nói xong liền nắm chặt lấy tay đối phương không buông, hoàn toàn không cho hắn chạy thoát dù chỉ là một chút: "Chỉ cần ba ngày thôi..."

"Cô bị điên à? Có muốn chết thì tự đi mà chết một mình đi!"

Nam nhân kia giãy giụa không ngừng nhưng chẳng hiểu sao lúc này đây tay Châu Mộc Vân lại như dính keo, có gỡ thế nào cũng không được, lúc thấy ánh mắt kiên định của nàng hắn lại chợt sững người, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý: "Thôi được rồi, chỉ là dạy võ thôi đúng không? Ta dạy cô là được chứ gì?"

"Nam tử hán đại trượng phu, ngươi nói là phải giữ lấy lời đấy!"

Châu Mộc Vân nhận được câu trả lời mình mong muốn liền vui đến mức nhảy cẫng lên, tâm trạng u buồn khi nãy đã hoàn toàn bay sạch, chỉ cần có thể học một vài chiêu thức lẫn mẹo di chuyển của tên này thì đến lúc kiểm tra phối hợp với tài pha chế độc dược của nàng chắc chắn sẽ vượt qua.

Người có sức thì dùng sức, người có trí thì dùng trí, nàng tuy không giỏi đánh đấm nhưng các huyệt quan trọng lẫn điểm yếu trên cơ thể người nàng lại biết rất rõ, chỉ cần cho nàng một điểm tựa nàng chắc chắn sẽ không thua bất kỳ ai.

"Đúng rồi, mà ngươi tên gì vậy?"

"Tống Tử Long, cứ gọi ta là Long đại ca, còn cô?"

Châu Mộc Vân nghe đến đây bỗng đứng hình, nhất thời không biết nên trả lời tên thật hay cái tên Chu Thanh Vân nên cuối cùng quyết định không nói gì, trực tiếp đánh trống lảng sang chuyện khác: "Cha mẹ ta đặt cho ta cái tên dài lắm, ngươi không đọc được đâu.

Mà thôi, chúng ta luyện tập luôn đi, nhưng liệu ta có thể di chuyển nhanh như ngươi trong một thời gian ngắn không hả, cỡ ba ngày ý?"

"Chắc chắn là không rồi nhưng nếu một phần mười hoặc một phần mười một của ta thì có thể.

Đi thôi, dù sao bây giờ đại ca đây đang chạy trốn khỏi mấy phi tần nên cũng khá nhàn rỗi."

Tống Tử Long nhếch mép, bẻ các khớp tay sau đó dẫn Châu Mộc Vân tới một phủ bị bỏ hoang cách đó khá xa: "Chúng ta sẽ tập luyện ở đây nhưng mà sau ba ngày đó cô sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay đúng không?"

"Tất nhiên." Nàng quả quyết gật đầu.

Cứ như thế hai con người xa lạ không quen không biết gì nhau đã bắt đầu lao vào luyện tập.

Cảm giác được Tống Tử Long dạy cho khác hẳn với lúc tập luyện với Dục Khang, động tác của người này không quá mạnh, ngược lại còn rất nhẹ nhàng nhưng đánh lên người nàng một cú cũng đủ để khiến nàng lùi hẳn về phía sau hơn năm trượng, nhưng như vậy lại càng khiến Châu Mộc Vân quyết tâm hơn.

Trong suốt những ngày sau hai người đã hẹn nhau ở phủ ấy để học võ, từ những đường cơ bản nhất đến nâng cao.

Còn về phần Dục Khang thì nàng đã đến nói với hắn rằng mình tự học được nên không cần phiền đến nữa, nhưng cũng giao kèo tuyệt đối phải giữ bí mật với Tống Minh Viễn vì nếu y biết kiểu gì nàng cũng sẽ bị giáo huấn một trận.

Châu Mộc Vân đã khoác lên mình bộ y phục Tống Minh Viễn đưa cho lúc ban đầu để tập luyện, đã thế còn cải trang như mình mới vừa bị bạo hành xong để không bại lộ thân phận.

Có lẽ vì cách dạy của Tống Tử Long khá hiệu quả hoặc cũng là do ý chí quyết tâm của nàng mà những ngày sau đó Châu Mộc Vân đã tiến bộ rất rõ rệt, tuy không dùng được nhiều sức để đánh nhau nhưng chạy rất nhanh, đến nhảy xa cũng được một đoạn khá dài.

Nhưng tên kia cũng không phải là một kẻ khờ thích mất thời gian vào những việc vô bổ, khi vừa đúng ba ngày hắn ta liền biến mất không một chút dấu vết, đến cả một lời nhắn cũng không thèm để lại cho nàng.

Hết cách, Châu Mộc Vân chỉ đành tự lực cánh sinh, ban ngày thì đến phủ ấy để luyện tập, đến đêm lại về Họa Nguyệt cung để bắn cung.

May mắn thay Tống Minh Viễn có việc phải đi thêm một tuần nên thời gian để Châu Mộc Vân tăng cường kỹ năng của mình cũng tăng lên không ít.

Chờ mãi chờ mãi cuối cùng người thương của mình cũng trở về.

Hôm ấy là một ngày vừa nắng nóng vừa oi bức, Châu Mộc Vân mồ hôi nhễ nhại đang ở trong vườn ngắm bắn liên tục lên tấm bia ở đằng xa thì Ý Yên chạy nhanh vào, hốt hoảng nói: "Tỷ tỷ, bệ hạ...!bệ hạ tới!"

"Có thật không?"

Động tác của nàng khẽ dừng lại, ngay lập tức vứt luôn cung tên xuống đất rồi chạy nhanh ra ngoài, vừa tới cửa liền thấy ngay một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang chậm rãi đi vào, theo ngay sau là khoảng mười người bao gồm thái giám lẫn các cung nữ.

Châu Mộc Vân nhìn Tống Minh Viễn bằng đôi mắt đong đầy tình yêu thương, mặc kệ trên người mình đang dính đầy mồ hôi mà trực tiếp chạy tới rồi nhào vào lòng y.

"Bệ hạ!"

Tống Minh Viễn còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh trước mắt thì một bóng hình nho nhỏ bỗng vụt tới khiến y giật mình, ngay lúc vừa định thần lại liền thấy đầu nàng cọ cọ vài cái vào ngực y, giọng nói non nớt cũng vang lên ngay sau đó: "Bệ hạ, thần thiếp nhớ người lắm..."

"..."

Các cung nữ lần thái giám ngay đó nghe thấy lời này liền nổi hết cả da gà, vô thức lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm lên vị quý phi với bộ dáng lôi thôi lếch thếch trước mắt lại càng kinh ngạc hơn.

Nữ nhân này cớ sao lại có gan mạo phạm Hoàng đế của bọn họ như vậy? Y phục trên nàng người trông vô cùng luộm thuộm, quý phi không ra quý phi, cung nữ cũng không ra cung nữ, đúng thật là chẳng ra làm sao, đã thế trên người còn chảy đầy mồ hôi rất dơ bẩn, trực tiếp dính hết lên long bào của bệ hạ.

Bọn họ đồng loạt lắc đầu, ngay lúc tưởng Tống Minh Viễn sẽ b.óp ch.ết Châu Mộc Vân liền thấy y nhoẻn miệng cười, ngay sau đó một giọng nói dịu dàng lại được thốt ra từ chính miệng vị Hoàng đế tàn bạo này: "Trẫm đã về rồi đây."

"!!!".

Truyện Chữ Hay