Ái Tình Chưa Dứt

chương 44: hàn đại hiệp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tất cả những chuyện tiếp theo đều xảy ra rất nhanh, trong những tiếng hoan hô không ngớt, MC mang đai lưng vàng óng của Nhà vô địch buộc vào trên eo của Hàn Giang Khuyết, sau vài câu phỏng vấn đơn giản, hắn cũng nhanh chóng nhảy xuống từ trên võ đài, không quá để ý đến phản ứng của những người xung quanh mà đi thẳng đến trước mặt Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết hạ thấp người xuống, không nói câu nào, chỉ dùng tay vòng qua người anh, sau đó bế bổng Omega của mình lên cao.

Vì vậy mọi người đều quay qua nhìn hắn, cùng tinh tường nhìn ra người này đã kiệt sức rồi.

Cả người Alpha đều là mồ hôi, vết thương trên lông mày bên trái còn đang chảy máu, cánh tay ôm lấy Văn Kha cũng khẽ run lên.

Hắn chỉ có thể kiên trì như thế trong một chốc, tiếp theo đó là đành không nỡ mà đặt anh xuống, sau đó cởi ra đai lưng màu vàng chói lọi của Nhà vô địch, cứ như vậy ngồi xổm xuống trước mặt Văn Kha.

"Hàn, Hàn Giang Khuyết."

Văn Kha không biết hắn có dụng ý gì, có chút không biết nên mở lời thế nào.

Mà Hàn Giang Khuyết chỉ ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ giương lên cười với anh, ngón tay của hắn bởi vì vừa nãy mới dùng sức quá nhiều mà đang co giật, thế nhưng vẫn cứ kiên trì vì Văn Kha mà đeo lên đai lưng thuộc về Nhà vô địch của mình cho anh.

Vinh dự chói mắt được giành lấy bởi sự liều chết chiến đấu này, được chậm rãi buộc vào bên hông của Văn Kha.

Đai lưng với kích thước quá lớn được buộc trên eo của Omega nhìn có vẻ buồn cười, nhưng thứ nặng trình trịch kia lại khiến cho vành mắt Văn Kha trong thoáng chốc đều đỏ lên.

Khoảnh khắc ấy, anh giống như đã trở thành trung tâm của thế giới.

Văn Kha không tránh khỏi cảm thấy có hơi sợ hãi, anh ngẩng đầu lên cố gắng khiến mình duy trì bình tĩnh, nhưng trong chính trong giây phút đó, lại nhìn thấy ánh mắt của Phó Tiểu Vũ đang đứng ở bên cạnh nhìn hai người họ——

Đó là một ánh mắt, cho dù đã nỗ lực kìm nén nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự đau lòng từ bên trong.

Văn Kha nhất thời ngơ ra trong chốc lát.

Hàn Giang Khuyết lúc này mới đứng lên, hắn quay đầu lại nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, lộ ra một nụ cười, rất tự nhiên mà vươn quả đấm của chính mình ra, nói với cậu ta: "Tiểu Vũ, tôi thắng rồi!"

Phó Tiểu Vũ giống như thất thần trong một thoáng, qua một lát mới đưa nắm đấm của mình đến đụng vào nắm đấm của hắn.

Cậu ta rất nhanh đã thu lại những mất mát trong đôi mắt của mình, nhanh đến nỗi khiến Văn Kha dường như muốn nghi ngờ, ánh mắt đau thương Phó Tiểu Vũ vừa toát ra ban nãy là ảo giác của bản thân.

Phó Tiểu Vũ khẽ nói: "Chúc mừng cậu. Đây... đây là đai lưng vàng đầu tiên mà cậu giành được."

Sau khi bọn họ nói với nhau vài câu đơn giản, Phó Tiểu Vũ rất bình tĩnh mà nói: "Tôi có chút chuyện phải về trước đây, ngày khác cậu chủ trì mời tôi một bữa nhé, Nhà vô địch."

"Được." Hàn Giang Khuyết dứt khoát đáp lại: "Hôm khác gọi điện cho cậu sau."

Văn Kha và Phó Tiểu Vũ cùng chào tạm biệt nhau, nhưng khi trông thấy cậu ta cứ như vậy xoay người lại rời đi, anh cũng không nói được là vì sao mà trong lòng mình lại dâng lên những cảm xúc phức tạp đến thế.

Anh là người nhạy cảm đối với phương diện tình cảm này, điều đó khiến một thoáng khi ánh mắt Văn Kha lướt qua ấy, đã lờ mờ nhận ra có điều gì đó đúng với trực giác của mình.

Phó Tiểu Vũ dường như có cách đối xử không giống như bạn bè bình thường đối với Hàn Giang Khuyết.

...

Tình cảnh sau đó có hơi hỗn loạn, Hàn Giang Khuyết lại cùng với mỗi huấn luyện viên ôm nhau một cái, rồi lại để nhân viên y tế kiểm tra đơn giản qua cho mình xem trên người có vết thương nào cần chú ý đến hay không, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc mới dẫn theo Văn Kha đi ra ngoài từ một lối đi bí mật khác.

Đêm nay Hàn Giang Khuyết đã đặt phòng tại khách sạn trên tầng cao nhất của câu lạc bộ LM, khi lên được tầng lầu đó, Văn Kha không khỏi ngạc nhiên đến mức thán phục.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khách sạn áp dụng khoa học kỹ thuật như vậy, ngay cả việc check in cũng là dùng trí tuệ và năng lực của máy tính để thao tác, cũng không cần đến thẻ từ để mở cửa phòng vì khi làm thủ tục đăng ký, khuôn mặt của khách hàng đã được quét qua và lưu vào hệ thống, sau đó còn phải qua một cửa kiểm tra, ở nơi đó sẽ tiến hành quét nhận diện khuôn mặt, rồi mới có thể đi vào hành lang sâu hút với ánh đèn biến ảo như bước lên phi thuyền vũ trụ.

Vào lúc ấy, Văn Kha mới hiểu được vì sao Phó Tiểu Vũ lại nói nơi này là Thung lũng điện tử của thành phố B, hóa ra thật sự không phải là cậu ta nói quá lên.

Mà Hàn Giang Khuyết rõ ràng là không có cảm giác gì mới lạ, còn đi thẳng đến căn phòng nằm ở phía trong cùng.

Cánh cửa phòng đương nhiên cũng được nhận diện bằng khuôn mặt, khi cánh cửa của căn phòng tựa như khoang tàu vũ trụ kia được mở ra, Văn Kha không kiềm được mà mở to hai mắt, bên trong lại được trang trí theo kiểu phục cổ tao nhã, toàn bộ nội thất đều được làm từ gỗ lim, ánh đèn vàng ấm áp, trên bàn đã đặt sẵn một chai rượu vang đỏ ướp lạnh, đặt ở chính giữa là một chiếc giường tròn vô cùng rộng rãi, vừa nhìn đã biết là một căn phòng hạng sang.

Đây là lần đầu tiên cùng Hàn Giang Khuyết qua đêm ở bên ngoài, khi vừa nhận ra được điều này, trong lòng Văn Kha không khỏi dấy lên cảm giác khác thường.

Hàn Giang Khuyết quay đầu đóng cửa lại xong mới nhìn thấy Văn Kha vẫn đang ngốc nghếch cầm lấy găng tay quyền anh của hắn, không khỏi cất tiếng hỏi: "Em cầm theo cái này làm gì?"

"Tôi, vừa nãy tôi thấy huấn luyện viên của cậu cầm đôi găng này liền bảo ông ấy mình muốn tự cầm." Văn Kha có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ôm vào trong ngực đôi găng tay võ sĩ còn thấm đẫm mồ hôi kia: "Ngày mai tôi còn muốn mang về nhà nữa."

Khóe miệng Hàn Giang Khuyết giương lên, nụ cười này động đến vết thương trên lông mày, khiến hắn không khỏi kêu "shhh" lên một tiếng.

Văn Kha có hơi sốt ruột, anh vội vàng đi đến đẩy tấm đệm ra một chút rồi cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn.

Trong không gian chỉ có hai người, Hàn Giang Khuyết hoàn toàn không còn vẻ hung hăng như hồi nãy trên võ đài nữa, hắn khẽ hỏi: "Văn Kha, em có thích xem tôi đấm bốc không?"

Alpha thuận thế vùi mặt mình vào hõm vai của Omega, thanh niên kg làm nũng đẩy Văn Kha lảo đảo bị ép sang một bên, đành phải dựa lưng vào cánh cửa phòng mới gắng đứng vững được, anh không thể không thở hổn hển nói: "Thích lắm."

"Cực kỳ đẹp trai..."

Văn Khà thì thào nói, còn vì miệng lưỡi vụng về của mình mà cảm thấy có xíu xấu hổ, thật sự hy vọng bản thân có thể nghĩ ra được ngôn từ nào đó hoa lệ hơn để diễn tả cảm xúc của mình, nhưng chỉ có thể lặp đi lặp lại: "Đẹp trai lắm luôn, thật đấy."

Hàn Giang Khuyết lại cười, đôi mắt đen láy cong lên tựa như vầng trăng khuyết.

Đây là một chuyện thật sự rất kỳ lạ, Văn Kha không kiềm được mà nghĩ ngợi, thanh niên cao to như thế này mà khi cười lên lại có thể ngọt ngào đáng yêu đến vậy.

"Nếu như chúng ta được ở trong thế giới võ hiệp thì tốt rồi, có lúc tôi đã không nhịn được mà nghĩ như vậy đấy..."

Trong căn phòng to lớn chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí rất yên tĩnh, hai người cũng chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ tựa vào nhau ở trên giường, qua một lát Hàn Giang Khuyết mới khẽ nói.

"Đúng không?"

Văn Kha ôm lấy đầu của hắn, vuốt lại những sợi tóc chọc thẳng lên ở phần sau gáy.

"Bởi vì tôi không thông minh—— em biết đấy. Ở trên thế giới này, thông minh là một tố chất rất quan trọng, phần lớn thời gian người thông minh đều là bên thắng cuộc. Vì vậy đối với tôi mà nói, phải đối phó với những người như vậy thật sự nhiều lúc có hơi mệt mỏi."

Hàn Giang Khuyết ngừng lại một chút, sau đó giọng nói cũng rất bình tĩnh mà tiếp tục: "Nhưng nếu như chúng ta ở trong thế giới võ hiệp, tất cả mọi chuyện sẽ không giống như thế này đâu nhỉ, tôi cảm thấy mình chắc sẽ là một đại hiệp, kiểu giống như Tiếu Ngạo Giang Hồ ấy."

Trong thoáng chốc đó, Văn Kha bỗng nhiên nhận thấy trong lồng ngực mình có cảm giác bế tắc không nói rõ được.

Ánh hào quang của Nhà vô địch còn chưa tản đi, biển người chen chúc vây quanh lại chẳng qua là chuyện của mười phút trước.

Sự đột ngột cùng chênh lệch như vậy, khiến con người cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, giống như giữa dòng người nhốn nháo ngoài kia là linh hồn thiếu niên cô độc đau khổ bị quên lãng chợt lóe lên.

"Cậu nhất định là vậy rồi, Hàn đại hiệp."

Văn Kha không thể không cố gắng cười một chút, mới có thể khiến bản thân thoát được khỏi bầu không khí đó, anh nhéo cằm của Hàn Giang Khuyếtt một cái rồi nói: "Nhưng mà tôi không biết võ công, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Tôi dạy cho em."

Cảm xúc của Hàn Giang Khuyết chợt thay đổi, bỗng nhiên cứ như đã khôi phục được tinh thần và sức lực, hắn nhảy lên còn rất phấn khích mà đeo găng tay quyền anh vào cho mình và Văn Kha, mỗi người một cái: "Nào——"

Văn Kha từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đánh nhau, một tay đeo lên chiếc găng to đùng không vừa kích thước kia, chẳng biết làm thế nào thì được, thế nhưng còn chưa đợi anh kịp phản ứng lại, Hàn Giang Khuyết đã đột nhiên không báo hiệu gì trước mà đấm vào ngực anh một cái.

Lực ra đòn đương nhiên là hoàn toàn không nặng, nhưng mà Văn Kha nào đã kịp chuẩn bị gì, vì vậy liền lập tức mất đi sự cân bằng chật vật ngã ngồi xuống giường.

Anh không khỏi ngẩn người ra một chút, nhất thời không nhịn được có chút hoài nghi đời người.

Căn cứ vào thường thức () để phán đoán, anh còn tưởng là Hàn Giang Khuyết đang tán tỉnh mình, cho rằng người này sẽ để anh đấm mấy cái không nặng không nhẹ, sau đó hai người họ sẽ làm những chuyện thân mật hơn.

()= tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó (nói khái quát).

Nhưng mà anh chẳng thế nào nghĩ đến được, cái tên Alpha ngốc này lại thật sự muốn đấm bốc với mình.

"Chú hươu cao cổ kia, mau đứng dậy chiến đấu đi."

Hàn Giang Khuyết cười híp mắt nói.

Vì thế Văn Kha đành phải cắn chặt răng lại rồi nhảy lên.

Anh nghĩ rằng, "cậu nói đúng rồi đấy, hươu cao cổ thật sự cũng biết chiến đấu."

Văn Kha cố ý tỏ ra hung dữ đấm vào vai phải của Hàn Giang Khuyết, nhưng đã bị hắn dùng tay không chặn lại.

Anh nhấc một chân lên, muốn ra vẻ đẹp trai mà đạp nhanh một cái, lại không nghĩ rằng không những bị Hàn Giang Khuyết nhanh nhẹn nhảy ra tránh được, còn vì trọng tâm không ổn định mà lảo đảo một chút——

"A a, cứu với——!"

Văn Kha sợ hết hồn, anh bị Hàn Giang Khuyết từ bên cạnh đẩy một cái, ngược lại cũng không ngã sấp xuống mà chỉ ngã phịch mông trên chiếc giường mềm mại.

"Hehe!" Hàn Giang Khuyết nhìn những hành động ngốc nghếch của Văn Kha, bèn nở nụ cười tinh nghịch, nói: "Chiêu Kha thức quét đường này là tự mình ngáng chân mình à? Cước pháp (các đòn tấn công bằng chân). "

Văn Kha đúng là tự làm mình mất mặt.

Anh có hơi bực mình, nhưng cũng rất muốn cười, vì vậy lần này đã lấy đà nhảy thẳng lên người Hàn Giang Khuyết, ra chiêu trong thế hiểm nhưng nếu không có hắn ôm lấy anh, thì anh, anh sẽ liền trượt xuống——

Mà quả nhiên không ngoài dự đoán, vẫn là được Hàn Giang Khuyết vững vàng ôm chặt lấy.

Vì thế âm mưu gian trá của Văn Kha đã thực hiện được, anh dùng bàn tay đeo găng tay đấm bốc vòng qua đầu Alpha, sau đó nhẹ nhàng cắn chặt vào quai hàm của Hàn Giang Khuyết.

"Này, không được cắn người đâu."

Hàn Giang Khuyết bị mấy chiêu liên tiếp này khiến bản thân cũng ngốc theo, hai người đồng thời lăn đến trên giường, Văn Kha lúc này mới dương dương đắc ý mà nhả miệng ra, ghé vào bên tai hắn nói rằng: "Đây là chiêu Kha thức cắn sói con thối thối? Khẩu pháp (các đòn tấn công bằng miệng)."

Hắn cười đến không ngừng được, lập tức đẩy ngã Văn Kha, rồi bỗng nhiên dùng một tay lột quần của anh xuống, để lộ ra hai cánh mông tròn trịa trắng như tuyết, sau đó vui vẻ dùng găng tay võ sĩ đấm vào mông anh hai cái.

Mông của Văn Kha nhất thời đau nhói.

Đương nhiên là cũng không phải thật sự đau lắm, mà chủ yếu là do anh hoàn toàn bối rối, khuôn mặt cũng đỏ bừng hết cả lên, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu làm gì thế?"

"Em có nhận ra chiêu này không?" Hàn Giang Khuyết cũng đắc ý nói: "Đây là cách phá giải Độc Cô Cửu Kiếm, dùng, mông."

Hắn thậm chí còn cường điệu nhấn mạnh từng chữ.

"Tôi phá cái——"

Khuôn mặt Văn Kha đỏ như ráng chiều, tức đến nỗi nghẹn cả lời.

Truyện Chữ Hay