"Văn Kha..."
Hai tay Hàn Giang Khuyết chống xuống hai bên người của anh, hắn vẫn ép mình nhẫn nại không tạo thành "kết" như trước, mãi đến tận khi trên trán rịn đầy mồ hôi hột, mới nói: "Anh đeo đai bảo vệ cổ vào một lúc nhé? Hoặc là để tôi rút ra đeo bao vào."
Văn Kha vẫn đang co giật từng cơn bởi khoái cảm mãnh liệt, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt như được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh, mờ mờ mịt mịt.
Anh phải nghĩ mất một lúc, mới hiểu được ý tứ của Hàn Giang Khuyết rồi lại cảm thấy người này đang chậm rãi rút ra từ trong cơ thể mình, Văn Kha lập tức tùy hứng mà khép chặt chân lại không khỏi giữ lấy Alpha của mình.
"Shh..."
Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà rên lên một tiếng, rất thấp cũng rất kiềm nén.
"Anh chàng" kia vốn đã đang cương cứng, bây giờ còn bị hành lang vừa nóng vừa chặt kia của Văn Kha bóp lại một cái, nhất thời càng khó thể khống chế nổi.
"Tuyến, tuyến thể của tôi yếu lắm, sẽ không có thai được đâu." Văn Kha khẽ nói.
"Sẽ không có thai... sao?"
Hàn Giang Khuyết ngẩn ra một chút, ánh mắt của hắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, sau đó lại đặt một nụ hôn lên trán Văn Kha.
Anh biết hắn là muốn an ủi mình, liền nói nhỏ: "Sẽ không, vì thế, cậu có thể không cần... đeo bao đâu."
Nói đến đoạn sau, khuôn mặt Văn Kha cũng cảm thấy nóng lên.
Lần này không phải vì tuyến thể cấp thấp mà cảm thấy lúng túng, mà là bởi vì bản thân dường như đang trần trụi mời gọi Hàn Giang Khuyết, muốn hắn không hề có chút trở ngại nào mà giải phóng trong cơ thể anh.
Đôi mắt đen kịt của Hàn Giang Khuyết nhìn chăm chú vào Văn Kha một hồi lâu, dục vọng cũng dần dần trỗi dậy từ nơi sâu thẳm ấy.
Bản năng trời sinh của Alpha đã định là muốn lưu lại trong cơ thể Omega dấu vết của bản thân, thế nên hắn hoàn toàn không thể từ chối nổi một lời mời gọi như vậy.
Hàn Giang Khuyết cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa, hắn ôm chặt lấy thân thể Văn Kha, phía dưới của Alpha triệt để lún sâu vào khoang sinh sản, đầu "cậu bé" phồng lớn lên, từ từ xòe ra phủ kín khoang sinh sản của Omega, đây là quá trình vì đau đớn mà càng cảm thấy dài dằng dặc.
Văn Kha không nhịn được mà nghẹn ngào.
Hình thành "kết" đối với tất cả Omega đều rất khó khăn, những đau đớn mà bác sĩ nhắc đến khi trước đa phần cũng là chỉ thời điểm này.
Văn Kha mới vừa phẫu thuật tách bỏ đánh dấu, khoang sinh sản vốn đã rất yếu rồi mà kích thước của Hàn Giang Khuyết lại quá lớn, vào lúc này mà còn phình lớn thêm một vòng, đối với nơi yếu ớt kia thật sự là giày vò quá mức tàn nhẫn.
Cả người anh đều run lên, muốn trốn tránh theo bản năng nhưng lại bị hắn mạnh mẽ nhấc mông mình lên.
Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống cắn vào tai của Văn Kha, như chú sói nhỏ ngậm lấy phối ngẫu () của mình, một khi bắt đầu tạo "kết", tập tính của động vật từ trong xương cốt của Alpha sẽ chiếm hữu lấy đầu óc——
()= bạn đời, vợ chồng.
Rất muốn chiếm hữu triệt để Omega của mình, nhưng mà lại không nỡ.
"Văn Kha, đau lắm đúng không?" Giọng của hằn khàn khàn, hỏi.
Người ấy gật đầu một cái, bản thân biết rõ đây là chuyện nhất định phải trải qua trong kỳ phát tình nhưng vẫn đau đến không thể chịu nổi.
Dường như còn cảm nhận được mỗi một tĩnh mạch của thứ kia đang hưng phấn mà phồng lên, phần đầu rùa giống như chiếc ô chậm rãi xòe ra, mà khoang sinh sản của anh phát triển không tốt lắm, vốn dĩ so với Omega cấp cao đã nhỏ và yếu hơn cho nên hiện tại liền thật sự cảm thấy giống như sắp bị căng quá mà hỏng mất.
Tai của Văn Kha còn bị Hàn Giang Khuyết ngậm lấy, đôi mắt chỉ có thể ầng ậc nước, nói: "Đau quá."
Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng không cắn vào tai anh nữa, mà là ôm cả người vào trong lòng mình.
"Tôi biết." Hắn liếm ướt đôi mắt ướt đẫm của Văn Kha hết lần này đến lần khác.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt Alpha của mình có hơi đỏ, lặp đi lặp lại, nói: "Văn Kha, tôi yêu anh, tôi yêu anh."
Hàn Giang Khuyết thương xót anh, nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ như con thú nhỏ dùng đầu lưỡi liếm láp bảo bối yêu dấu của mình.
Lúc nghĩ đến điều này, Văn Kha bỗng nhiên chẳng còn thấy đau đến vậy nữa.
Nhưng khi dục vọng dâng lên mãnh liệt, đôi chân anh liền quấn lấy eo Hàn Giang Khuyết, lại vùi khuôn mặt mình vào lồng ngực của hắn——
Rõ ràng chẳng phải là đau, nhưng từ cổ họng vẫn phát ra những âm thanh càng nỉ non càng mềm mại hơn.
"Hàn Giang Khuyết," ngay sau đó là rầm rì nói nhỏ: "Tôi đau..."
"Xin lỗi," tay chân Hàn Giang Khuyết lại luống cuống vụng về nâng khuôn mặt của người kia từ trong lồng ngực của mình ra, chốc chốc lại hôn một cái: "Xin lỗi, sắp xong rồi."
"Ừm..." Giọng mũi của anh có vẻ như đang bẻ lái, rõ ràng là có ý "đừng mà".
Vừa mới phát ra âm thanh như thế, bản thân cũng thấy gương mặt của mình nóng bừng cả lên.
Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ.
Lúc ở cùng Trác Viễn, có lẽ là biết mình sẽ không được quan tâm đến cho nên Văn Kha chỉ đành im lặng ngấm ngầm chịu đựng;
Nhưng bởi vì biết Hàn Giang Khuyết yêu mình, trái lại còn được voi đòi tiên, thế nên mới lẩm bà lẩm bẩm không nhịn được mà muốn làm nũng, bởi vì thích nhìn thấy dáng vẻ người kia đau lòng cho mình.
Văn Kha, mày thật sự có xíu xíu không biết xấu hổ rồi đó nhé.
Trong lòng anh thầm lén lút mắng mình một câu, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà bám chặt lấy vai Hàn Giang Khuyết, mềm nhũn nói: "Cậu, cậu nhanh lên đi mà..."
Hắn khẽ đáp lại, lập tức giữ chặt lấy người anh, bên dưới liền dùng sức giống như muốn đóng Omega gầy yếu vào trên chiếc giường này vậy——
"Ưm..." Văn Kha kêu lên một tiếng, đúng vào lúc thứ vũ khí khổng lồ trong cơ thể rốt cuộc cũng hoàn toàn bành trướng tạo thành "kết".
"Shh..."
Hàn Giang Khuyết thoáng phát ra một tiếng than nhẹ khàn khàn.
Hắn khẽ híp mắt lại, vài sợi tóc đen bởi vì mồ hôi ẩm ướt mà dán sát vào đường chân tóc đẹp đẽ, đôi môi mỏng manh hơi nhếch lên, đó là biểu tình sung sướng gần như đê mê, thân thể cũng bởi vì đạt được khoái cảm cực hạn mà khẽ run run.
Hình thành "kết" là một loại quyền lực khống chế sinh sản, nơi đó sẽ căng kín lên bảo đảm cho đánh dấu của mình bên trong cơ thể Omega tuyệt đối chiếm được vị trí, vào khoảnh khắc ấy, bất kể là về thể xác hay tinh thần đều sẽ đạt được cao trào.
Bản năng Alpha trước nay chưa từng chiếm hữu lấy toàn bộ tinh thần và lý trí của Hàn Giang Khuyết đến thế, hắn bỗng nhiên vươn tay ra vuốt nhẹ vào phần gáy đặc biệt thon dài của Văn Kha, sau đó là cương quyết nghiêng đầu của Omega qua một bên, để lộ ra những thương tích chồng chất sau gáy.
"Không, không được!" Văn Kha trong nháy mắt đó sợ đến mức cơ lưng đều căng cứng.
Khi bản thân còn chưa ý thức được rõ ràng, nước mắt đã lập tức chảy xuống, không còn sức xin tha: "Hàn Giang Khuyết... Đứng đánh dấu..."
Sức mạnh của Omega vào lúc này là tuyệt đối yếu thế, dù cho bản thân có ra sức giãy dụa cũng hoàn toàn không có cách nào mảy may lay động được sự kìm hãm của người kia.
Hô hấp của Alpha vừa nặng nề vừa gấp gáp, ánh mắt đã mất đi tinh thần, trong con ngươi chỉ còn đọng lại dục vọng dữ dội.
Hàm răng của Hàn Giang Khuyết mạnh mẽ nhô ra đặt vào trên tuyến thể, cà qua cà lại nhiều lần, tràn ngập sự uy hiếp của một con mãnh thú trước khi chuẩn bị tấn công——
Nơi đó đầy đặn lại mềm mại, tựa như có thể tưởng tượng ra được nếu được cắn phá đâm thủng sẽ là mùi vị tốt đẹp đến dường nào, cảm xúc kích động cùng mong đợi này gần như khiến cả người hắn run rẩy.
Chỉ đến lúc thật sự ở trong khoảnh khắc đó, Hàn Giang Khuyết mới cảm nhận được tập tính của động vật từ sâu bên trong mình.
Giống như bản năng mãnh liệt của sói sẽ hú lên khi nhìn thấy trăng rằm, vào thời khắc ấy dường như đã hoàn toàn thống trị hắn.
Chỉ cần hơi dùng sức, chính là tỏ rõ sự chiếm hữu đối với người đang nằm dưới thân mình, chỉ cần cắn nát tuyến thể kia, người này sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.
Gần như trong một phút chốc, Văn Kha đã muốn buông rồi, anh khẽ nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua thất thần nằm ở trên giường.
Sắp bị đánh dấu rồi phải không.
Mặc dù là được người mình thích nhất làm điều đó, nhưng vẫn cảm thấy tuyệt vọng cùng khổ đau sâu sắc.
Omega chính là một giới tính như vậy đấy, yếu ớt cùng bất lực.
Cho dù có đeo đai bảo vệ cổ cũng là vô dụng, chỉ cần Alpha muốn, họ sẽ kéo chiếc đai bảo vệ kia xuống, cưỡng ép đánh dấu chưa bao giờ là một việc khó khăn, Omega sau chuyện đó nhiều lắm cũng chỉ mang theo đai bảo vệ đã bị phá hỏng làm bằng chứng, để kiện ra tòa với tội cưỡng dâm mà thôi.
Nhưng trong mối quan hệ vốn đã phức tạp lại rắc rối giữa hai giới, tính chất cưỡng ép đều mơ hồ mà mập mờ, phần lớn thời điểm bị đánh dấu cho dù là không tình nguyện cũng có rất ít Omega có thể dũng cảm đứng ra tố cáo.
Hoặc có lẽ như bây giờ vẫn còn tốt hơn một chút.
Ít nhất anh yêu Hàn Giang Khuyết.
Anh thật sự thật sự yêu Hàn Giang Khuyết, thế nên bản thân không phải đang bị ép buộc.
Văn Kha nhắm mắt lại, cảm nhận được thứ đang căng cứng khảm trong khoang sinh sản của mình kia, lại đột nhiên bắn vào một dòng nước nóng.
Alpha rên lên một tiếng, ôm lấy anh thật chặt, hai người họ cùng rúc dưới tấm chăn, cùng nhau kết hợp chặt chẽ không một kẽ hở, toàn thân co giật cùng một tiết tấu.
Hàn Giang Khuyết mút vào tuyến thể của anh, gần như là thô bạo mà vừa liếm vừa hôn, thế nhưng——
Lại không cắn anh.
Văn Kha chậm rãi mở mắt ra, quay đầu về phía Hàn Giang Khuyết, hai đôi mắt cùng nhìn vào nhau.
Sắc mặt của Alpha vừa mới giải phóng bản thân có hơi uể oải, nhưng khi nhìn vào anh vẫn là cực kỳ chăm chú, như thể mãi mãi cũng sẽ không rời đi ánh mắt của mình vậy.
Đôi mắt của Hàn Gang Khuyết thật sự quá mê người——
Đồng tử đen kịt vừa trải qua cao trào tựa như sương mù ban đêm, đẹp như một bài thơ.
Văn Kha không kiềm được mà vòng tay qua cổ hắn, đôi môi anh run rẩy, chẳng biết nên nói điều gì chỉ là cứ muốn được ôm lấy Hàn Giang Khuyết như thế thôi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nơi đó của hắn rốt cuộc cũng chậm rãi có xu hướng mềm đi, Hàn Giang Khuyết từ từ rút ra, sau đó bỗng nhiên lại im bặt không nói không rằng xoay người lại, kéo chăn lên còn quay lưng về phía Văn Kha.
Là... Không vui rồi sao.
Văn Kha chẳng biết làm thế nào, cách một tấm chăn, anh dè dặt ôm lấy Alpha cao to từ sau lưng nhưng không được đáp lại bất kỳ điều gì.
"Hàn Giang Khuyết," Khuôn mặt Văn Kha ghé lại sát bên tai hắn, hết sức tội nghiệp, nói: "Cậu không để ý đến tôi nữa sao?"
"Không phải." Hàn Giang Khuyết rất nhanh đã mở miệng đáp lại bằng chất giọng khàn khàn, nhưng hắn vẫn kiên trì quay lưng về phía anh, im lặng một lúc lâu rồi sau đó mới khẽ nói: "Tại... hơi đau."
...
Văn Kha trong nhất thời còn chưa hiểu ra chuyện gì, phải đơ ra một lúc mới bỗng nhiên lờ mờ nghĩ đến điều gì đó.
"Là, là..." Khi anh cất lời, trong đầu óc cũng loạn cào cào cả lên, lắp bắp một chút mới tiếp tục được: "Bị đau là vì hình thành "kết" ư?"
"Ừm." Khuôn mặt Hàn Giang Khuyết vùi vào chiếc gối, rầu rĩ không vui đáp lại, chỉ chừa cho người phía sau mình một chiếc gáy toàn tóc đen sì.
Gương mặt của Văn Kha bỗng nhiên nóng bừng lên, anh không màng đến chiếc eo bủn rủn cùng khoang sinh sản âm ỉ đau của mình mà vén chăn lên chui vào, kề sát lại bên cạnh người kia.
"Hàn Giang Khuyết, cậu, đây là... lần đầu tiên thành "kết" sao?" Anh không biết tại sao bản thân lại vô cùng căng thẳng như vậy, còn thử thăm dò, hỏi.
"...Ừ." Qua một hồi lâu, Hàn Giang Khuyết mới đáp lại.
Hắn quay lưng về phía Văn Kha, nhưng đôi tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Văn Kha có cảm giác trái tim của mình sắp lập tức tan ra vậy, như là chiếc kẹo bông gòn dưới ánh mặt trời, ngọt ngào đến phát ngấy.
Anh đến gần cắn một cái vào vành tai của Hàn Giang Khuyết: "Thật à?"
Vừa nói lại vừa lặng lẽ luồn tay xuống phía dưới.
Tuy rằng đang làm như vậy, mà trong lòng anh cũng cảm thấy bản thân mình rất quá đáng, nhưng cũng bởi vì cái kiểu nghịch ngợm đã lâu không gặp này mà cảm thấy hơi buồn cười, hàm răng lại tăng thêm một chút lực.
"Anh làm gì đấy?"
Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng quay đầu lại, không vui, nói.
"Cậu chưa từng tạm thời đánh dấu ai sao?"
Văn Kha chẳng sợ một chút nào mà còn hỏi tiếp: "Thế, thế làm tình bình thường thì sao? Cũng chưa từng ư?"
"Chưa." Hàn Giang Khuyết đầu tiên là giúp Văn Kha trả lời những câu hỏi, sau đó là trở nên hung dữ nghiêm mặt lại, nói: "Anh bỏ tay ra đi."
"Gượm đã nào," Văn Kha cười vui đến mức đôi mắt đều híp lại, anh quay mặt Hàn Giang Khuyết qua, hỏi tiếp: "Vậy, vậy trước đây có từng hôn chưa?"
"Văn Kha, anh phiền quá đi." Hàn Giang Khuyết tức ơi là tức, bực mình nói: "Mau bỏ tay ra đi."
"Tôi không bỏ đấy."
Thật ra chính Văn Kha cũng cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra bản thân cũng có thể đáng ghét đến như vậy.
Mà đôi tai của Alpha lại đỏ hết cả lên nhưng vẫn cố trưng ra bộ dáng dữ dằn, đáng yêu đến mức khó thể tin nổi.
Văn Kha cũng khống biết sự kích động của mình từ đâu tới, đột nhiên lại nói: "Hàn Giang Khuyết —— gọi tôi là ca ca đi."
Người kia nhất thời vì kinh ngạc mà trợn mắt lên.
Anh nằm đè lên người hắn, một tay cầm lấy "gốc rễ", một tay lại nâng cằm của Hàn Giang Khuyết lên hôn vào đôi môi ấy.
"Gọi tôi là ca ca đi... Tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy nhé." Đôi mắt Văn Kha ướt át nhìn hắn, mong đợi nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi muốn nghe mà."
Người kia nhận được những nụ hôn dịu dàng, trong nhất thời cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng chẳng nỡ lòng để đôi mắt sáng long lanh của Văn Kha đang nhìn vào mình thất vọng.
Vì vậy hắn chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ, còn có hơi ngại ngùng mà mở miệng ra: "Văn Kha ca ca."
Hàn Giang Khuyết đã gọi như vậy đấy.
Phiên bản thuần Việt là "anh Văn Kha" mời mọi người ghé wordpress đọc nhé, còn trên wattpad tôi sẽ để bản bớt thuần Việt hơn