Ba ngày sau, ta thay thuốc, Cẩn nói nàng chỉ xin nghỉ phép có năm ngày, hiện tại lại đang dạy lớp , nàng rất muốn chờ ta cắt chỉ xong, nhìn ta khỏi hẳn rồi mới đi nhưng mà thật sự không có biện pháp...
Ta hiểu, ta cũng đã học qua cấp , đương nhiên ta biết cuộc sống ở cấp là cái dạng gì, nhất là hiện tại vào lúc này, trong lúc cực kì gấp rút và bận rộn như thế nhưng Cẩn vẫn dành ra một khoảng lớn thời gian để chạy đến bên ta ở một nơi xa xôi thế này, như vậy đủ rồi, không cần giải thích gì nữa...
Mấy ngày nay nàng không lúc nào rời khỏi bệnh viện, nhìn ta khỏe hơn nàng mới chuẩn bị chạy về nhà nhìn một cái, dù sao cũng đã trở lại thì cũng nên quay về nhà xem một chút, Cẩn gọi điện cho cha nhờ cha đến trông nom ta một lát, nàng đi một chút sẽ trở lại.
Cẩn đi không bao lâu thì cha đến...
Cha cầm ghế ngồi bên giường ta, vừa nhìn ta vừa cười.
"Thế nào, hài tử, có đặc biệt thèm ăn cái gì không? Tiểu tức phụ của ngươi nói cho ta biết, giữa trưa chỉ có thể cho ngươi ăn chút thức ăn thanh đạm..."
Bộ dáng cười của cha khiến ta cảm thấy thực sự quỷ dị.
Nhìn chung quanh một chút, "Cha, ngươi nói nhỏ chút có được không, đây là nơi công cộng a, là bệnh viện a, ngươi làm ơn chú ý một chút..."
"Cha của ngươi là cảnh sát đấy, bộ hắn sẽ không rõ tình huống hiện trường bây giờ là thế nào sao?"
Nhìn chung quanh một chút. Nga...Giống như chỉ có mỗi một cụ ông ở đây, còn bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Hài tử, thật ra mà nói Đỗ Cẩn đối với ngươi....cao thấp không sai!" Cha nhìn ta nghiêm túc nói.
"Ta biết nàng rất tốt với ta, cái này so với ngươi ta càng rõ ràng!" Ta hiểu ý nhìn cha.
"Chuyện khác ta cũng không muốn nhiều lời, mấy ngày nay ta thấy ngươi xử lý sự tình cũng khá tốt, ngươi trưởng thành, mẹ ngươi nó, chuyện của ngươi ta cũng đừng can thiệp vào nữa, hãy để ngươi tự mình xông pha một lần, quả nhiên là có đạo lý!"
"Cha? Ngươi liên lạc với mẹ sao?"Di? Hai người này lúc nào thì liên lạc, việc này ngay cả ta cũng không biết...
"Ân, liên quan đến việc ngươi đi du học, ta còn chưa nói cho bà nội của ngươi nữa, bà nội đặc biệt nhớ ngươi, sau khi ngươi đi lại nhắc đến ngươi luôn miệng... Ai, nghĩ lại, không nói cái này nữa ... Nhĩ hảo chiếu cố mình cho tốt, nhanh chóng trưởng thành, hảo hảo học tập!"
"Ách... Cha, ta phát hiện ra một chuyện!" Ta cười nói với cha.
"Chuyện gì?" Cha tò mò nhìn ta.
"Ngươi chưa già a, sao lại lãi nhãi nhiều như thế a!"
"Con thỏ nhỏ chết bầm nhà ngươi..." Cha lại khôi phục lại bộ dáng "Không ai bì nổi" thường ngày .
"Cha, ngươi giúp ta làm gấp một việc." Cười cười, ta chợt nhớ ra một chuyện
"Làm sao vậy? Muốn ăn cái gì à? Hay là... ?"
"Cha, áo ta để trong tủ quần áo, trong túi áo có một xâu chìa khóa, ngươi lấy ra giúp ta!" Cha nhanh chóng tìm được thứ ta nói đưa cho ta.
"Cha, đây là chìa khóa nhà của ta, ngươi xem xem được không, một hồi nữa ngươi ra ngoài mua đồ thì giúp ta đánh thêm một chìa nữa!"
Cha gật đầu, nhìn nhìn cái chìa khóa, lại nhìn nhìn ta, nở nụ cười.
Giữa trưa cha mua cơm trở về, cái chìa khóa đã được đánh xong, "Minh a, chìa khóa!" Cha đưa chìa khóa vừa mới đánh xong cho ta.
"Chùm chìa khóa này ta bỏ vào trong túi áo của ngươi!" Cha nói xong liền mở tủ đầu giường ra. Ta nhìn cái chìa khóa vừa mới đánh xong ngẩn người.
"Ta vốn định mua cho ngươi cái dây đeo, ngẫm lại lại không mua, tự ngươi tìm một cái dây đeo đi, nếu không cái chìa khóa trụi lủi này sẽ dễ dàng bị đánh rơi mất!" Cha cười nói với ta.
Nhìn bộ dáng giảo hoạt của cha, ta biết cha nhất định nghĩ tới việc ta sẽ xử lý cái chìa khóa này như thế nào .
"Ai cần ngươi lo!" Xem như là làm nũng với cha đi...
"Ta mặc kệ, ai thèm quản nhà ngươi, ngươi mau ăn cơm cho lão tử!" Cha nói xong, đưa hộp cơm cho ta.
"Mau ăn đi! Chờ mẹ đút à? Tự mình ăn a, ta ra ngoài hút thuốc!" Nói xong, cha lại lách người đi.
Đặt hộp cơm qua một bên, nghĩ nghĩ, lấy di động dưới gối ra, cẩn thận tháo dây đeo điện thoại xuống.
Dây đeo di động này là ta mua ở Hải Nam, đó chỉ là một mô hình vỏ sò nho nhỏ, mặt trên có khắc chữ lưu niệm, chỉ có một chữ duy nhất"Minh" !
Ta đem dây đeo di động gắn vào cái chìa khóa, sau đó nhét tất cả bọn chúng xuống dưới gối. Đại công cáo thành... Đói bụng... Ăn thôi!
Xế chiều, Cẩn trở lại. Không nghĩ tới nàng lại nhanh như vậy, vốn nghĩ rằng nàng sẽ ở lại đến tối mới trở lại, dù sao cha mẹ của nàng cũng rất nhớ nàng, mà lần này nàng trở về chỉ là vì ta...
"Ngày mai ngươi trở về, đã mua vé rồi sao?"
"Mua rồi, ngươi cũng đừng bận tâm a, tự mình chiếu cố chính mình cho tốt là được rồi!" Cẩn cười ngồi xuống bên cạnh.
Ta kéo lấy tay Cẩn, không muốn nàng đi, nhưng mà có đôi khi, sự tình không phải cứ ta muốn thế nào thì có thể thế nấy được.
"Đỗ Cẩn, ta cho ngươi một thứ!" Nói xong, ta lấy dưới gối ra cái chìa khóa cha vừa mới đánh xong.
"Đây là chìa khóa phòng của ta, tháng ta sẽ đi, có thể sẽ hơn một năm mới trở lại, trong lúc đó cũng có thời gian nghỉ nhưng ta cũng không về được, nếu ngươi có cơ hội quay lại Tây An thì có thể đến đó ngó qua một chút..."
Ta đặt cái chìa khóa vào tay Cẩn, đem ngón tay của Cẩn khép lại.
"Trong phòng ta có rất nhiều sách, rất nhiều, còn có đĩa CD về ca nhạc và phim ảnh nữa, nếu ngươi muốn xem cái gì có thể tìm lấy, còn có mấy bức tranh ta vẽ và tùy bút viếc lúc rãnh rỗi nữa. Một năm ta không thể trở lại, nếu ngươi nhớ ta có thể đến đó ngồi một chút!"
Những lời này... tự ta cũng cảm thấy là lạ.
Cẩn nhìn chìa khóa trong tay, nhìn thật lâu, cười cười, cho vào trong túi.
Cẩn luôn là như thế, có những điều nàng sẽ không nói ra miệng, nhưng ta biết trong lòng nàng sẽ nghĩ rất nhiều. Nàng là một nữ nhân biết cách yêu người như thế nào, đáng tiếc nàng sẽ không biểu đạt ra thành lời.
Chỉ cần ta cảm nhận được là đủ rồi...
Buổi tối, Cẩn phải về nhà, nàng không nói cho a di và Đỗ bá bá biết chuyện ta nằm viện, ta có thể hiểu được. Nếu bọn họ biết, nhất định sẽ nghĩ đến lí do Cẩn trở về là vì ta, khẳng định sẽ cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu.
Một đêm này, ta lại bắt đầu thói quen mất ngủ, một người lặng lẽ đứng dậy, đứng trên hành lang hút thuốc, vết mổ có chút ẩn ẩn đau. Nhưng một vết thẹo này ta lại cảm thấy vô cùng đáng giá, nhờ nó mà ta mới gặp được Cẩn, nhờ nó mà ta biết ở trong lòng Cẩn ta cũng chiếm cứ một vị trí rất trọng yếu.
Nhớ lại hồi cấp có xem qua một quyển tiểu thuyết, quyển sách tên gì ta đã không nhớ rõ, chỉ nhớ bên trong có viết một câu, "Yêu một người, hãy đặt dưới đáy lòng, người ấy sẽ ở mãi nơi ấy! Như vậy, ta cần gì phải để ý người ấy ở nơi nào? Bởi vì vô luận có ở tận chân trời góc biển, người ấy cũng mãi ở trong lòng ta!()"
Đứng trước cửa sổ trong hành lang hồi lâu, cho đến khi đêm khuya trở nên vắng lặng, gió thổi vào người làm ta cảm thấy có chút lạnh mới từ từ trở về phòng...
Sáng sớm hôm sau, Cẩn đến đây, mang trên lưng nàng là ba lô của ta. Vì cả đêm tâm tình không được tốt lắm, hơn nữa trên người có vết thương nên rất khó ngủ sâu, giấc ngủ chập chờn, Cẩn vừa vào cửa, vừa nghe được tiếng bước chân ta liền biết đó là nàng.
Vẫn là kiện y phục màu lam kia nhưng tóc tai lại có chút tán loạn. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn chưa đến giờ.
Cẩn nhẹ nhàng buông ba lô của ta xuống, sợ gây ra chút tiếng vang, thấy ta đang mở to mắt nhìn nàng, khẽ cười cười, lại nhìn bốn phía chung quanh một chút, những người khác vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
"Minh, tỉnh rồi!" Cẩn cười nói, thanh âm nhẹ nhàng như sợ kinh động những người khác, Cẩn vốn là như thế, làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ thật chu toàn, tựa hồ đều nghĩ đến tất cả mọi người.
Ta gật gật đầu, kéo kéo tay Cẩn, ngơ ngác nhìn nàng.
"Ta đến chỗ của ngươi một chuyến lấy cho ngươi vài cuốn sách, 《 Tập thơ Cố Thành 》, 《
Tập thơ chim bay 》, còn có một quyển nữa lấy từ nhà của ta. Lúc ngươi học cấp , không phải
trong bài văn đã viết một câu "Ta thực sự thích những tư tưởng đối nhân xử thế này đó của Dale, chỉ tiếc là không có nhiều thời gian để nghiên cứu", không biết sau này ngươi có cơ hội đi
nghiên cứu hay không nên ta mang đến cho ngươi một quyển sách của tác giả này, 《 Nhược điểm của nhân tính 》(), chính mình từ từ đọc! Lúc sinh bệnh đọc một ít sách mà mình thích sẽ
khiến tâm tình tốt hơn, ta biết ngươi thực sự thích Cố Thành, thích gần như đến cái trình độ sẵn sàng quỳ xuống bái lạy, nhưng trong lúc này, ta khuyên ngươi không nên đọc những thứ này, hãy xem cái gì đó thư giãn nhẹ nhàng, có thể đọc báo hoặc tạp chí, bình thường ngươi chỉ đọc những
quyển sách trong sở thích, bây giờ ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị nói không chừng sẽ có chút cảm giác mới mẻ..."
Ta nhìn Cẩn, trong lòng kích động dị thường, những bài văn ta viết hồi cấp không ngờ nàng lại nhớ rõ như thế, thậm chí ngay cả chính mình viết đều không nhớ nổi... Suy nghĩ của nàng trước giờ đều chu toàn như thế, vẫn luôn đặt mình vào hoàn cảnh của ta vì ta mà suy nghĩ, Cẩn vào giờ này khắc này khiến cho ta cực kì cảm động.
"Máy nghe nhạc ngươi thường dùng để gối đầu ta đã mang đến, 《The Piano》, rồi còn có mấy cái đĩa nhạc ngươi thường hay nghe khác ta cũng mang đến, trong phòng bệnh ồn ào, lúc đọc
sách hãy nghe một chút nhạc nhẹ, đừng bởi vì người ta làm ồn đến ngươi rồi ngươi lại phát hỏa, chính mình sinh bệnh, tính khí thất thường!" Cẩn cười nói.
"Ân!"
"Còn nữa, xú tiểu tử, ta phát hiện trong nhà của ngươi toàn là mấy loại thực phẩm rác rưởi, tự mình học làm một chút mấy món ăn đi, sau khi xuất viện cũng đừng cả ngày chạy đến KFC, mấy thứ đó không có bổ béo gì cho cơ thể, sau khi ra nước ngoài càng phải điều chỉnh sự ăn uống của mình cho hợp lý, đừng để lại sinh bệnh nữa!"
"Ân!" Ta gật gật đầu.
Nàng vuốt ve mặt ta, giúp ta đắp chăn thật kĩ, sau đó đột nhiên lại nằm úp sấp bên tai ta...
"Chờ sau khi thi tốt nghiệp xong, ta sẽ mua một cái máy tính, như vậy ngươi cũng không cần tốn nhiều tiền điện thoại như vậy nữa, cao hứng đi!"
Trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, ta cũng cười, "Ngươi nhớ phải mua thêm đầu đĩa video nữa!"
"Ân, hảo, như vậy ta còn có thể xem được cảnh đẹp nước ngoài!" Cẩn lại xoa đầu của ta, nhìn ta một hồi, đứng lên.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây, lúc về tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho ngươi. Nga, điện thoại của ngươi hết pin, ta có mang đồ sạc đến cho ngươi, nó nằm trong ngăn nhỏ trong ba lô, phải nhớ sạc pin đấy!"
"Ân, ngươi bảo trọng!" Ta nhìn Cẩn.
"Nhất định phải chiếu cố mình thật tốt!" Ta gật gật đầu.
... ...
Cẩn đi rồi, nhìn thân ảnh của nàng biến mất trong tầm mắt của ta, trên tấm lưng kia viết đầy sự mệt mỏi. Đeo tai nghe điện thoại vào, khúc nhạc dương cầm quen thuộc vang lên, nỗi đau thương nhàn nhạt và những tư niệm trong lòng ta cũng dần hòa vào tiếng nhạc tràn ra ngoài...
Cầm lên "Tập thơ chim bay", sờ sờ những dòng chữ trên trang sách quen thuộc, suy nghĩ mông lung, đem sách úp trên mặt, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt. Stray birds of summer come to my window to sing and fly away. And yellow leaves of autumn, which have no songs, flutter and fall there with a sign.
Angel, I love you!
Sáng sớm yên tĩnh, phòng bệnh an tĩnh, tiếng khóc nghẹn ngào trong yên lặng... Chú thích
()Đây là câu trong tiểu thuyết ‗Hải thượng hoa liệt truyện'của "Hàn Bang Khánh" , một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng thời nhà Thanh đã được Trương Ái Linh hoàn thành bản dịch tiếng anh vào năm . Đây là một bộ trường thiên tiểu thuyết mô tả về đời sống sinh hoạt hằng ngày của một kỹ viện ở Thượng Hải bên cạnh cuộc sống thượng lưu của giới chức và những tầng lớp xã hội khác.
Nguồn: baike.baidu.com
() Dale Breckenridge Carnegie ( tháng năm - tháng năm ) là một nhà văn và nhà thuyết trình Mỹ và là người phát triển các lớp tự giáo dục, nghệ thuật bán hàng, huấn luyện đoàn thể, nói trước công chúng và các kỹ năng giao tiếp giữa mọi người.
Nguồn: Wikipedia
() Nhược điểm của nhân tính: tức quyển "How To Win Friends And Influence People (Đắc nhân tâm, thuật đắc nhân tâm dụng nhân).