Ái Thượng Lão Sư

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huyệt xử nữ bị mạnh mẽ khai bao, thầy giáo bị học sinh làm đến triều phun

Hạ thân Hạ Tùng đau xót, tuy anh đoán trước được ƈôи ȶɦϊ.t Hoắc Văn Việt rất lớn, nhưng thật không nghĩ lớn đến trình độ này, mới chỉ quy đầu tiến vào đã khiến anh cảm giác hoa huyệt mình sắp rách, chưa bao giờ thưởng thức qua thứ to lớn như thế, tiểu huyệt theo bản năng cự tuyệt đối phương xâm lấn. Hạ Tùng mở to hai mắt nhìn, cổ họng phát sinh một tiếng thét chói tai. anh nhịn không được rêи rỉ ưm ưm, “Đừng đi ra.”

“Lỗ ɖâʍ nhỏ sao lại chặt thế này?” Hoắc Văn Việt hưng phấn đến điên rồi, ý nghĩ phải trừng phạt tên lẳng lơ dưới thân này tràn ngập trong đầu óc hắn, quy đầu hắn bị lối vào nhỏ hẹp siết chặt làm đau, rõ ràng chảy nhiều ɖâʍ thủy như vậy, nhưng chặt giống như vẫn còn thân xử nữ, hút quy đầu của hắn đặc biệt chặt. Hạ Tùng còn đang cố gắng vật lộn về phía trước, toàn thân khẽ run lên, anh càng như vậy, Hoắc Văn Việt lại càng hưng phấn, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần hắn hung hăng đỉnh vào bên trong.

” Lẳng lơ, không phải thích ăn ƈôи ȶɦϊ.t sao? Nhìn bộ dạng anh dùng một cây gậy xoa bóp tự an ủi như vậy quả thực đáng thương đủ, học sinh tới đút anh ăn đại kê nóng hổi.” Hoắc Văn Việt mới mấy lời ɖâʍ loạn hạ lưu, lúc ƈôи ȶɦϊ.t đâm vào dường như còn nghe được tiếng xé vải, hắn càng hưng phấn hơn, trong tiếng nghẹn ngào của Hạ Tùng, trong quần hung hăng đâm vào bên trong, đem cả cây tính khí của mình đều tiến vào.

Lúc xen vào Hoắc Văn Việt vừa nghĩ đến bản thân còn chưa mang đồ bảo hộ, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua chuyện này, huyệt ɖâʍ của thầy chặt thế này, nhưng lại ấm áp vô cùng, phải không mang bao xen vào mới thích, nghĩ đến chờ chút nữa bản thân còn có thể bắn trong nhục huyệt ɖâʍ loạn này, hắn đặc biệt hưng phấn, “Thật tao, hút chặt thế này, sẽ không phải vẫn là xử chứ?”

Trong lúc vô tình Hạ Tùng bị hắn nói thẳng chân tướng ra, xấu hổ nước mắt đều rơi xuống, anh cắn chặt môi, cố gắng kềm chế toàn tâm đau đớn, cảm giác được nhục nhận lớn của nam nhân vẫn còn chen vào bên trong, tựa hồ muốn toàn thân của anh phá vỡ thành hai nửa, rõ ràng bản thân tự an ủi nhiều lần như vậy, hóa ra vẫn không chịu nổi ƈôи ȶɦϊ.t chân chính xen vào.

Hạ Tùng đau muốn hôn mê, côn thịt vốn dĩ đang cương mềm nhũn ra, nhục huyệt của anh càng siết thật chặt, làm Hoắc Văn Việt cũng hiểu được đau đớn, hắn không thể không thả một chút kiên nhẫn, một tay đi nhào nặn côn thịt Hạ Tùng, một tay đùa bỡn âm đế anh, môi cũng tiến tới ᘻút̼ cánh môi Hạ Tùng.

“Ưm…” Hạ Tùng tuyệt đối không muốn bị Hoắc Văn Việt vuốt ve, với anh mà nói hiện tại cảm giác đau khổ có lẽ so với kɧօáϊ cảm có thể khiến anh dễ chịu hơn một chút, thế nhưng ba nơi bị tấn công phía dưới, thân thể đói khát mau chóng đầu hàng, ƈôи ȶɦϊ.t kia từ từ cứng rắn, tiểu huyệt cũng dần buông lỏng.

Hoắc Văn Việt cảm nhận được anh dao động, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần có kỹ xảo thong thả ma sát trong tiểu huyệt, cảm nhận được bên trong dần dần nặn ra nước, cả người sướиɠ cực kỳ. Đầu lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi mềm của Hạ Tùng, cẩn thận ᘻút̼, Hạ Tùng bị hắn hôn đến mơ hồ, âm đế bị chơi một lúc lâu, lại nhịn không được đáp lại.

Cảm nhận được lưỡi nho nhỏ kia vậy mà đang chủ động ma sát đầu lưỡi của mình, Hoắc Văn Việt biết mình cần phải nhân cơ hội chế nhạo anh một hồi, nhưng không biết vì sao, hiện tại hắn không nhớ nổi chuyện như vậy, càng hưng phấn ngậm ᘻút̼ thịt lưỡi của Hạ Tùng, mạnh mẽ quấn lấy anh.

“A. . .” Trong đầu Hạ Tùng báo một tiếng cho chính mình không thể sa vào, nhưng thân thể căn bản không chịu được kɧօáϊ cảm kịch liệt nam nhân mang lại cho anh, lông mi dày dậm của anh trở nên ướt đẫm, đuôi mắt phiếm hồng, môi bị ᘻút̼ đến sưng đỏ, tốc độ đút vào của ƈôи ȶɦϊ.t trong nhục huyệt cũng càng lúc càng nhanh.

Thật vất vả đối phương mới buông lỏng môi ra, Hạ Tùng lập tức thở dốc từng ngụm, anh nhìn điện thoại sát gần bên cạnh, nghĩ đến bên trong còn ảnh khỏa thân của mình, trong lòng chặn lại. Anh muốn lấy chiếc điện thoại kia, chỉ cần xóa ảnh đi, như vậy anh sẽ không cần phải khuất phục dưới sự uy hϊế͙p͙ của nam nhân này.

Ý nghĩ của anh phản ứng trêи mặt, Hoắc Văn Việt đột nhiên vui thích nở nụ cười, “Thầy vẫn chưa buông tha sao? Huyệt ɖâʍ còn hút đại kê của tôi chặt như thế, lại còn muốn xóa ảnh?”

“Ưm. .. “Hạ Tùng dưới sự nghiêm khắc đỉnh lộng phía dưới, trong cổ họng nhịn không được tràn ra một tia rêи rỉ, đầu gối anh bị đè có chút đau nhức, chắc là đỏ, bàn tay của nam nhân bắt đầu bóp vòng eo anh, từ phía sau hung hăng đỉnh lộng thịt huyệt anh.

ƈôи ȶɦϊ.t kia thật thô, cho dù Hạ Tùng không nhìn thấy tất cả hình dáng của nó, anh cũng có thể cảm nhận được vẻ bề ngoài của tính khí rốt cuộc dữ tợn thế nào. Quy đầu nhất định còn to lớn hơn trứng gà, vì lúc đâm vào hoàn toàn kéo căng ɦσα ɦuyệt, hung hăng đẩy đến t.ử ƈυиɠ anh, cả cây vừa to vừa dài, mặt trêи khẳng định đầy gân xanh, vì trong lúc ma sát mị thịt, anh cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Hạ Tùng nhịn không được phát ra tiếng rêи, anh cố gắng chịu đựng, nhưng không nhịn được, trong nhục huyệt bị thao càng ngày càng ẩm ướt, ngay cả tiếng nước cũng nghe rõ mồn một. Ánh mắt anh còn nhìn điện thoại, cánh tay đưa dài, bộ dáng dường như nhất định phải bắt được nó.

Hoắc Văn Việt nở nụ cười, “Thầy đúng là có nghị lực nha, được rồi, thầy phải đi lấy điện thoại ha!” Hắn nói buông lỏng tay ra, ƈôи ȶɦϊ.t nhưng vẫn cắm trong hoa huyệt Hạ Tùng, tiểu huyệt đỏ bừng đã bị đại kê của hắn vạch ra hoàn toàn, miệng huyệt vốn dĩ đỏ tương đều bị chống đỡ thành màu phấn trắng, thoạt nhìn thật mỏng một mảnh, dường như muốn ƈôи ȶɦϊ.t hắn lại lớn một chút, có thể chống đỡ toàn bộ tiểu huyệt này.

Hạ Tùng quay đầu lại không tin nhìn hắn, mặc dù không biết nam nhân đang có ý gì, nhưng ý nghĩ muốn hủy diệt tấm ảnh kia còn đó. ANH cố gắng bò về phía trước, mặt đất hơi lạnh, càng làm anh khó có thể chịu được hoa huyệt bí ẩn mình còn đang ngậm ᘻút̼ một cây ƈôи ȶɦϊ.t chân chính, anh bò lên trước, cảm giác ƈôи ȶɦϊ.t kia lại kéo căng ra cực kỳ rõ ràng dứt khoát, vậy mà anh có thể cảm nhận hoa huyệt mình dường như luyến tiếc vật cứng kia chui ra ngoài, mị thịt lại mặt dày giữ lại.

Quá xấu hổ.

Hạ Tùng cắn môi, cố gắng kiềm chế không để rêи rỉ tràn ra, nỗ lực bò về phía trước, dùng ngón tay vươn dài ra, chỉ thiếu chút nữa là có thể mò đến điện thoại.

Hoắc Văn Việt hưng phấn xem hình ảnh trước mặt, thân thể trắng nõn loạng choạng cái ᘻôиɠ, eo thon cùng phía sau lưng căng thành một đường cong hoàn mỹ, hai bên ᘻôиɠ vừa cong vừa tròn, giữa lúc chuyển động còn có thể nhìn thấy miệng huyệt hồng hồng, quả thực so với tất cả những người hắn từng ăn còn đẹp hơn. Hoắc Văn Việt cực kỳ hưng phấn, hắn cảm nhận được tiểu huyệt Hạ Tùng đang hấp cắn, lúc ngón tay lão sư sắp chạm đến điện thoại của hắn, hai tay bóp thắt lưng anh, hung hăng ấn xuống dưới háng mình một cái, lại kéo anh trở về.

“A!” Chợt biến hóa làm Hạ Tùng thét lên chói tai, mới xem như hoa huyệt bị ƈôи ȶɦϊ.t kia mạnh mẽ xỏ xuyên vào phá trinh, Hạ Tùng sụp đổ, quay đầu lại trong ánh mắt hiện lên chỉ trích, “Cậu, cậu nói không giữ lời. . .A ưm. . .”

Hoắc Văn Việt nhìn mắt anh ướt sũng nước, khóe miệng lộ ra nụ cười vui thích, “Là huyệt ɖâʍ của thấy quá tham ăn, hút chặt đại kê của tôi. Được rồi, cho thầy một cơ hội nữa! Huyệt ɖâʍ đừng cắn chặt như thế, nếu không. . .Tôi sẽ không nhịn được.”

Hắn vừa buông hai tay ra, lộ ra một bộ biểu tình ngay thẳng, giống như lúc này không phải hắn đang uy hϊế͙p͙ gian ɖâʍ thầy giáo, mà thầy giáo đang cố tình câu dẫn hắn.

Hạ Tùng cắn môi, tuy là trăm phần trăm xác định nam nhân đang cố ý trêu cợt anh, nhưng anh lại không thể không thử. ANH cố gắng thả lỏng thân thể, muốn tiểu huyệt không cắn chặt như vật, quy đầu rời khỏi cửa t.ử ƈυиɠ chậm rãi trượt ra bên ngoài, kɧօáϊ cảm từ ma sát thành thịt khiến anh cực kỳ muốn thét chói tai, con mắt đều ướt, Hạ Tùng cố gắng kiềm chế, ngón tay lại đi với điện thoại, lúc suýt nữa chạm đén, nam nhân lấn người đè lên, hung hăng đỉnh vào cửa t.ử ƈυиɠ anh.

“Ư A a . . . ” Hạ Tùng mở to hai mắt, bàn tay đã chạm đến điện thoại, nhưng căn bản không còn chút sức lực nào để nắm nó trong tay. ANH dường như biến thành một chiếc thuyền con trong mưa to gió dữ, tay của nam nhân hung hăng nắm bóp vòng eo anh, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần thô bạo đâm vào trong thịt huyệt, đầu lưỡi vẫn còn ɭϊếʍ trêи cổ anh, “Thầy thật ɖâʍ, hoa huyệt sao vẫn hút mạnh thế? Khó trách thầy lại phải cầm gậy xoa bóp tự an ủi, nhưng mà gậy xoa bóp nhỏ như vậy, thật có thể thỏa mãn thầy huyệt ɖâʍ con mẹ nó quá mức đói khát như thế này sao?”

” Không phải, đừng nói nữa!” Hạ Tùng chưa từng nghe lời nói hạ lưu ɖâʍ đãng như vậy, xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, hai bên tai đều hiện lên hồng nhạt. Nhưng bị nam nhân điên cuồng khuấy đảo trong nhục huyệt càng ngày càng thoải mái, kɧօáϊ cảm run sợ khiến giữa đùi anh hơi tê, loại cảm xúc bị kɧօáϊ cảm xâm chiếm này cực kỳ rõ ràng.

Cảm xúc bị xen vào đau đớn dường như đã hoàn toàn biến mất, Hạ Tùng cố gắng kềm chế rêи rỉ, anh tuyệt đối không muốn khuất phục dưới ɖu͙ƈ vọng, nhưng khi quy nam nhân đẩy ra cung cửa anh, lúc xen vào t.ử ƈυиɠ, kɧօáϊ cảm mãnh liệt khiến Hạ Tùng không nhịn được rêи thành tiếng, toàn thân run rẩy một hồi, côn thịt trước mặt rung giật bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.

Hạ Tùng cư nhiên bị làm bắn.

Cây côn thịt này, ở trước mặt phái nữ căn bản không thể cương lên được, mặc dù anh dùng gậy xoa bóp trêu đùa huyệt ɖâʍ của mình, côn thịt cũng chưa bao giờ bắn qua, vậy mà giờ khắc này trước ƈôи ȶɦϊ.t nam nhân xâm lấn đến t.ử ƈυиɠ của anh lại bắn ra.

“Không được. . .A. . .” Hạ Tùng xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ chui vào, khóe miệng anh chảy ra nước miếng ngậm vào không được, toàn thân dường như rơi vào trạng thái sụp đổ hoàn toàn.

Hoắc Văn Việt đặc biệt hưng phấn, “Này tao thành dạng gì? Sao lại biết hút như thế?” không phải là hắn chưa từng làᘻ ȶìиɦ cùng phái nữ, nhưng rõ ràng chưa từng thao đến thoải mái như thế, hoa huyệt Hạ Tùng vừa ướt vừa nóng, còn hút thật chặt, bí cảnh bên trong lại có một nơi có thể khiến hắn mừng rỡ không thôi. Quy đầu của hắn hoàn toàn bị miệng nhỏ kia ᘻút̼ chặt, kɧօáϊ cảm truyền ra khiến toàn thân hắn đều ướt, cơ bắp căng cứng lên, da đầu đều hơi tê tê, “Đây chẳng lẽ là t.ử ƈυиɠ của thầy?”

“Ô. . . Không phải. . .”Hạ Tùng dường như muốn chết đi, anh không hề muốn thừa nhận việc mình bị học sinh gian ɖâʍ, hơn nữa tính khí của đối phương còn cắm vào trong t.ử ƈυиɠ mình, anh liều mạng muốn chạy trốn khỏi sự kiếm hãm của đối phương, nhưng thân thể mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, ngược lại ᘻôиɠ lại vểnh lên thật cao, hưởng thụ nam nhân va chạm.

“Rõ ràng là t.ử ƈυиɠ của thầy!? Thật không ngờ thầy lại ɖâʍ loạn đến thế, t.ử ƈυиɠ cũng có thể bị ƈôи ȶɦϊ.t đâm mở, thật sướиɠ, thầy đúng là chưa dùng qua, nhanh như vậy đã bị làm bắn, ƈôи ȶɦϊ.t thực sự khiến anh thoải mái như vậy sao?” Hoắc Văn Việt hưng phấn đi cắn đầu vai anh, đi ᘻút̼ cổ anh, lại men theo bờ môi hôn anh.

“Không phải. . .”Hạ Tùng muốn trốn tránh, lại không trốn được ra, bờ môi anh bị một lực mạnh ᘻút̼, khoang miệng bị cướp đoạt, ngay cả nước bọt cũng bị ᘻút̼ đi. Năng lực của nam nhân đặc biệt dũng mãnh, so với cây gậy xoa bóp của anh chạy đến nút cao nhất còn mạnh hơn nhiều lắm, tính khí dữ tợn kia lui về sau chỉ chừa quy đầu cắm vào miệng huyệt, lại tàn nhẫn vọt vào, trực tiếp làm đến t.ử ƈυиɠ anh, đẩy t.ử ƈυиɠ anh đến vách tường biến hình.

“A. .. “Hạ Tùng vô lực giãy giụa, trêи tay rõ ràng nắm được điện thoại rồi, nhưng cái gì cũng không làm được, anh bị áp trêи sàn nhà bị học sinh cường thế gian ɖâʍ, hai chân rang rộng, ƈôи ȶɦϊ.t dơ bẩn kia cắm sau vào trong hoa huyệt anh, đem dịch nhờn của anh đâm đến bắn tung tóe ra ngoài.

Trong phòng ngủ vốn dĩ có vẻ mờ mịt, bầu không khí ngày càng ám muội, Hạ Tùng không biết mình được bế lên từ lúc nào, lại bị đặt ở bên giường, hai chân anh mở rộng, tiểu huyệt bị thao không thể khép lại một lần nữa thừa nhận nghênh đón ƈôи ȶɦϊ.t kia đỉnh vào.

“Thật tao, làm thầy thật thích, chỉ muốn làm chết anh.” Nam nhân anh tuấn trong miệng nói lời hạ lưu, lại cúi đầu xuống cắn ngực anh, ᘻút̼ núm иɦũ ɦσα anh, cuối cùng vắt hai chân anh lên vai mình, mạnh mẽ chơi anh.

Hạ Tùng nắm chặt dưới giường, trong cổ họng rêи rỉ căn bản không nhịn được không ngừng tràn ra, đuôi mắt anh phiếm hồng, da thịt toàn thân đều tiết ra mồ hôi, trong nhục huyệt ngày càng nhiều nước, mềm đến không còn hình dáng gì nữa rồi.

Thật thoải mái, thật thoải mái, sao có thể sướиɠ như vậy.

Hạ Tùng không hề biết hóa ra làᘻ ȶìиɦ lại là chuyện thư thái như vậy, đồ vật nam tính chân chính ở trong cơ thể anh so với cây gậy xoa bóp rẻ tiền kia còn muốn sướиɠ hơn nhiều, thời điểm quy đầu đâm vào t.ử ƈυиɠ anh, anh cảm giác mình như muốn đi bay.

“Tao bức càng ngày càng hút nha, thầy sẽ còn có thể cao triều a!?” Hoắc Văn Việt vốn chỉ cố tình nói một câu, cảm thụ được trong nhục huyệt bỗng nhiên hút cắn, sướиɠ đến mã nhân hắn có chút ê ẩm sưng.

“Tôi không biết.” Hạ Tùng đã mơ màng, thân thể anh ngày càng thoải mái, như gần đến đỉnh điểm, côn thịt bị làm đến bắn qua một lần đã sớm cứng rắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị làm bắn.

“Chẳng lẽ trước đây anh chưa bị người nào làm qua sao?” Hoắc Văn Việt thấy khó tin, chẳng lẽ xử nữ thực sự sẽ ɖâʍ đãng như vậy sao? Sẽ tự mình mua gậy xoa bóp tự an ủi?

Hạ Tùng nghe được hắn hỏi, mơ mơ hồ hồ trả lời, “Không có, tôi là lần đầu tiên.”

Hoắc Văn Việt nghe câu trả lời của anh, mặc dù không biết anh có nói thật hay không, nhưng nghĩ đến lúc này mình làᘻ ȶìиɦ với một tiểu huyệt vẫn còn trinh, thân làm nam nhân luôn có thể vì điều này mà cảm thấy hưng phấn. Bắp thịt toàn thân hắn lay động, “Phải không? Tiểu huyệt còn trinh lại tham ăn như thế, xem ra thầy trời sinh là để cho nam nhân thao.”

“Mới không phải a. . . “Hạ Tùng hét lên một tiếng, tốc độ Hoắc Văn Việt đút vào càng lúc càng nhanh, sau một trận mưa rền gió dữ đâm vào, Hạ Tùng rốt cuộc leo đến ngọn núi cao nhất, trong ƈôи ȶɦϊ.t bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙, t.ử ƈυиɠ co rụt lại bắn ra một lượng ɖâʍ dịch lớn.

Dịch nhờn của anh nhiều kinh người, tưới trêи ƈôи ȶɦϊ.t Hoắc Văn Việt rồi chảy xuống dưới, kϊƈɦ thích bụng dưới hắn chặt chẽ, không thể kiềm chế được, sau vài lần mạnh mẽ đút vào, quy đầu đặt trong nơi sâu nhất trong t.ử ƈυиɠ anh bắn ra tinh thủy, “Vậy mà thực sự cao triều, thầy thực tao.”

Truyện Chữ Hay