Một mình ở nhà, Chúc Anh Kiệt suy nghĩ rất nhiều, từ lúc cậu và Lương Sơn Đức gặp nhau lần đầu cho đến nay cậu cũng không thể hiểu nổi cái tên kia vì sao lại thu hút được cậu.
Miệng hắn ta rất xấu, nhưng đối với bạn bè lại rất tốt.
Hắn rất đáng sợ, nhưng lại rất chiếu cố cậu.
Hắn vừa ngốc vừa cao, nhưng ở trong lòng ngực hắn lại rất ấm áp.
…………
“Cho dù muốn tuyển người ưa nhìn thì phải tuyển cậu mới đúng, môi hồng răng trắng, thắt lưng tinh tế, làn da mịn màng, vuốt cũng rất thoải mái.”
Cậu đột nhiên nhớ đến câu nói mà trước kia hắn từng nói. Chúc Anh Kiệt lắc đầu, tự nhủ đó chỉ là một câu đùa vui, người ta đã có bạn gái rồi. Nhưng cậu thật sự không cam tâm, không biết bạn gái của tên kia là loại người gì.
Chúc Anh Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng nói là mặc kệ hắn, hắn tìm được bạn gái là một chuyện tốt. Nhưng thật thế là~~~
Chúc Anh Kiệt cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
“Xin chào, có phải là Trinh tín xã không? Tôi muốn nhờ các cậu điều tra giúp một việc, cái gì? Phải đến đó nói sao? Tìm quản lý sao? Tôi là Chúc Anh Kiệt, Chúc thiếu gia.”
Đợi trong chốc lát, quản lý của bên kia tiếp điện thoại. Chúc Anh Kiệt nói Trinh tín xã đi thăm dò xem bạn gái Lương Sơn Đức là người nào, nhân cách ra sao rồi đem tài liệu về đây cho cậu.
Những ngày tiếp theo Chúc Anh Kiệt như ngồi trên đống lửa mà chờ đợi tin tức. Dù là ở đâu, tâm tình cậu cũng đều không tốt.
Tin tức cậu chờ lại không đến mà chính là cuộc gọi của Lương Sơn Đức.
“Này! Cậu không đến mức không đi được chứ, đã nghĩ ngày rồi, chân của cậu bị thương nghiêm trọng vậy sao? Ngày trước rất có tinh thần mà, không phải sợ tôi trả thù mà trốn đó chứ? Tôi mới dùng một chút lực mà đã như vậy, mau đi học, các sư huynh đệ đều rất nhớ cậu.”
Có một câu Lương Sơn Đức không dám nói. Đó chính là so với các sư huynh đệ thì hắn muốn cậu nhiều hơn.
Hôm đó, khi hắn đi gặp bạn gái, bạn gái hắn muốn lên giường, hắn liền cự tuyệt.
Hắn tự nhủ là không muốn cho bạn gái thấy vết cắn của chó con Chúc Anh Kiệt mà hiểu lầm.
Nhưng chỉ có lòng hắn mới biết, khi nghe bạn gái nói cách xa mười dặm vẫn có thể ngửi được mùi của hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến Chúc Anh Kiệt. Cái tên tiểu tử kia trên người đúng là có mùi hương khiến cho hắn phải hoài niệm.
Sau khi về đến nhà, hắn nằm trên giường, vẫn nghe được mùi hương của Chúc Anh Kiệt lưu lại làm hắn mất ngủ.
Chúc Anh Kiệt kia có đôi môi màu hồng nhỏ nhắn, cùng chiếc cổ trắng ngần luôn hiện lên trước mắt hắn.
Tối đó, không kiềm chế được, hắn đưa tay xuống vuốt ve bộ vị của mình. Tức thời nghĩ đến Chúc Anh Kiệt mà thủ dâm. Phải nói là sau đó hắn cực kỳ hoảng loạn.
Nhưng hôm sau, hắn lại đến võ đường rất sớm, đợn giản là hắn muốn nhìn thấy gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của cậu.
Hắn không biết cảm giác này là gì, giống mối tình đầu? Tiểu Hinh mới chính là mối tình đầu của hắn và hắn đối với Tiểu Hinh cũng không có ý nghĩ dâm tà như vậy.
Nghĩ cũng không ra, chỉ cần gặp là được.
Gặp được thì tốt rồi nhưng lại phải chờ đến khi chân tên tiểu tử kia khỏi hắn thì mới có thể gặp. Đợi vài ngày, hắn không nhịn được liền gọi cho Chúc Anh Kiệt. Hắn không ngờ rằng trước đây mình đã đối tốt với cậu nên cũng chẳng bận tâm suy nghĩ. Tên tiểu tử kia khuyết điểm nhiều vô kể, nhưng hắn lại thấy điều đó vô cùng đáng yêu.
Cúp điện thoại, Chúc Anh Kiệt suy nghĩ một hồi, Đại sư huynh và các sư huynh đệ sẽ tới nhà thăm cậu, đến Chúc gia to lớn này thì không được, nhìn thấy nhà ở mà cứ như cung điện như vậy thì không phải là làm lộ hay sao?
Chúc Anh Kiệt quyết định tìm một phòng trọ gần nhà.
Chúc Anh Kiệt chỉ vừa mới sắp xếp xong đồ đạc thì ngay lập tức phải nghênh đón Lương Sơn Đức tới thăm.
Lương Sơn Đức vừa vào đến cửa, câu đầu tiên hắn nói chính là:
“Này! Nhà cậu rộng thật đấy tiểu tử.”
“A! Như vậy mà rộng sao? À không, tôi cùng một vài người bạn ở chỗ này.”
Như vậy mà cũng xem là rộng sao, đối với cậu đây không phải là nơi để định nghĩa từ rộng.
“Đúng rồi, đại sư huynh, anh ngồi đi. Tôi đi pha trà.”
Nói xong liền đi vào bếp.
“Không cần.”
Lương Sơn Đức cũng đi theo.
Chúc Anh Kiệt lục tung cả bếp cũng thấy được trà để ở đâu, không biết mấy người hầu để trà ở cái chỗ quái nào. Cuối cùng, cậu cũng tìm được trà và bình ở ngăn tủ trên cùng. Loại trà nào Chúc Anh Kiệt cũng cho hết vào bình.
Ân! Thiếu chút nữa thì quên mất, đứng như vậy chi cho khổ, phải đi lấy ghế dựa mới được.
Chúc Anh Kiệt xoay người đi lấy ghế dựa liền bị Lương Sơn Đức ôm vào lòng. Hắn đưa tay lấy bình trà để qua một bên.
Thân thể Lương Sơn Đức làm Chúc Anh Kiệt ngây ngẩn cả người.
Được hắn ôm thật sự rất ấm áp.
Mùi hương của cậu ấy vẫn như vậy.
Hai người đều không ai động đậy, nhưng ở cái chỗ này mà không nhìn mặt nhau thì cũng hơi kỳ.
Chúc Anh Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Lương Sơn Đức.
Hắn quả thật rất cao, nhìn qua liền có cảm giác an toàn. Không được nhìn xuống dưới, nếu còn nhìn nữa thì cậu sẽ không kiềm chế được mà nhào vào lòng hắn. Không hiểu lòng hắn tỏa ra loại khí gì mà có thể dụ dỗ cậu như vậy.
Chúc Anh Kiệt nhắm mắt, trong lòng tự nhủ không được nhìn.
Ánh mắt của tiểu tử này thật đẹp. Mũi lại rất thanh tú, đôi môi màu hồng nhỏ nhắn. Hắn không hiểu tại sao mùi hương này lại hấp dẫn được hắn. Môi của tiểu tử này chắc chắn vị sẽ lại càng ngọt hơn. Lại còn nhắm mắt, làm cho hắn tưởng tượng đến việc cùng người yêu hôn nhau, hắn thật sự muốn nếm thử, đôi môi nhỏ nhắn kia có vị như thế nào.