Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Thẩm Tranh chết rồi.
Tiết độ sứ [] Định Bắc Thẩm Tranh là một trong những mối họa nguy hiểm của đế quốc, cái chết của hắn khiến hoàng đế ở kinh thành thở phào một hơi, cuối cùng người có danh hiệu "Thượng kinh cần vương" động một tí là đưa quân đi cướp những phiên trấn của các trọng thần đã chết.
[] Tiết độ sứ là chức võ quan cai quản quân sự một phiên trấn nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài.
Nhưng đồng thời, hắn lại phải lo lắng mấy vị cầm binh quyền ngoài phiên trấn không có Thẩm Tranh áp chế ngày càng lớn mạnh.
Hoàng đế ôm ngực: "Trẫm cảm thấy vô cùng đau lòng." Hắn đã chết mà trẫm vẫn không có một ngày tốt lành, chẳng thà hắn không chết.
Vì vậy vung bút ban thưởng thụy hào: Trung Võ.
Coi như là khen ngợi Thẩm Tranh lúc còn sống mang binh cứu hắn từ tay Vương gia tạo phản và hai lần chiếm đoạt phiên chấn ngoài biên cương.
Chiếu thư vừa được ban ra, lập tức gây ra nhiều ý kiến công kích. Chủ yếu là những điều sau:
Một, nhân phẩm của Thẩm Tranh có vấn đề, sát phạt quá nặng nề. Không có đạo đức, càng không có võ đức.
Hai, cha Thẩm Tranh cũng là Tiết độ sứ chiếm cứ một phương, nhưng so với cha hắn thì hắn càng quá đáng hơn, liên tục chiếm đoạt các nơi khác khuếch trương địa bàn to hơn không biết bao nhiêu lần, có một vài Tiết độ sứ chỉ nghe mệnh lệnh của hắn như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. May mắn là người đã chết, nếu như hắn bất tử thì có khi sẽ công khai tạo phản mà ngài còn khen ngợi hắn trung thành?
Ba, Thẩm Tranh chết quá khó coi, bởi vì quá đau thương trước cái chết của thê tử mà đau thương quá mức rồi ra đi. Vì một nữ nhân mà lại nhụt chí như vậy không thể coi là đại trượng phu, hoàng thượng lại ban danh hào cho loại người nữ nhi tình trường này chẳng phải khiến thiên hạ chê cười hay sao?
Bốn, điểm quan trọng nhất, khi còn sống thì đáng sợ, chết rồi thì là người chết, hắn không có con cái kế tục sau này, hoàng thượng không cần phải sợ, không ban danh hào cũng không sao cả.
Hoàng đế vì mặt mũi của mình, tích cực đáp lại triều thần, tổng kết lại đại khái là: Các ái khanh hãy bình tĩnh, tuy Thẩm Tranh là do vì nương tử chết mà đau thương quá độ qua đời nhưng thê tử của hắn không phải người xa lạ mà chính là đường muội của Trẫm – An Nghi quận chúa Lý Mộ Thiền, không những thế quận chúa chết vì đỡ cho hắn một nhát kiếm. Cho nên trẫm cho rằng có thể Thẩm Tranh cảm động trước ân đức hoàng gia, bi thương xấu hổ mà chết.
Các đại thần lập tức bày tỏ, hoàng đế ngài đừng cố gắng cứu vãn tôn nghiêm của mình nữa. Trước đây quận chúa gả cho hắn như thế nào mọi người đều biết. Không đề cập tới thì tốt, nhắc tới thì ngài cũng không còn mặt mũi gì.
Hoàng đế phát hiện mình mất đi quyền khống chế các phiên trấn là coi như xong rồi, vậy mà trong triều cũng không thể dễ dàng quyết định điều gì.
Hoàng đế rất uất ức nhưng không có biện pháp, đại thần vừa nói ra hết, các Tiết độ sứ cũng dâng lên một đống tấu chương bay từ tám trăm dặm lên bàn. Ý tứ rất đơn giản, nếu hoàng thượng ban thụy hào cho Thẩm Tranh thì chúng ta sẽ tự mình tiến kinh tìm ngài tâm sự thật tốt, dĩ nhiên không đến tay không mà mang binh cho người kiểm duyệt.
Hoàng đế lập tức tỏ vẻ, khoan đã, ngàn vạn lần chớ tới, lời trước đây của trẫm coi như chưa từng nói.
Nhận được câu trả lời của hoàng đế, Tiết độ sứ Loan Lâm vuốt bụng cười ha ha: "Biết ngay tiểu hoàng đế không dám ngỗ nghịch ý của lão phu, Thẩm Tranh vừa chết khiến Định Bắc vô chủ, tất nhiên vô cùng hỗn loạn. Đợi ít ngày nữa lão phu san bằng huyệt của Thẩm Tranh, đào xác hắn lên chém thành trăm mảnh! Ha ha ha."
Hồn phách Thẩm Tranh bay trên không trung, nghe thấy tiếng cười như chuông lớn của Lâu Hợp An thì không khỏi nhíu mày: Ta nói này lão đầu kia, ngươi không cần ác như vậy đâu. Rõ ràng khi ta còn sống ngươi còn định gả con gái ngươi cho ta làm thiếp, tuy ta đã từ chối khiến ngươi mất mặt nhưng cũng không đến mức ghi hận trong lòng như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi cũng có một phần trách nhiệm, ta đã có Mộ Thiền rồi thì làm sao có thể coi trọng nữ nhi khác được chứ.
Từng qua biển lớn, không gì nước. Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây. []
[] Trích bài thơ "" của tác giả Nguyên Chẩn.
Tuy rằng sau khi thành hôn Mộ Thiền chưa bao giờ cười với hắn, luôn đối xử lạnh lùng nhưng hắn cũng tự giải thích là do bản thân đã giết cả nhà nàng.
Sự si mê của hắn đối với nàng chưa bao giờ thay đổi, có lẽ phần tình cảm này đã làm nàng cảm động, cuối cùng thay Thẩm Tranh đỡ một nhát kiếm rồi chết.
Đau khổ, hối hận và cả không cam lòng, vì sao hắn và Mộ Thiền phải trải qua những điều này? Tại sao lại thay hắn đỡ kiếm, tại sao không để cho người ác như hắn chết đi? Còn nàng cho đến lúc chết vẫn chán ghét hắn nên mới trả thù bằng cách vứt bỏ hắn sống một mình trên đời này.
Với tính khí của Thẩm Tranh, có chết cũng đừng nghĩ tới việc muốn bỏ rơi hắn. Hắn cấp hỏa công tâm [] đến mức nôn ra máu nằm liệt trên giường bệnh một năm, sau đó cũng đi theo thê tử của mình.
[] Cấp hỏa công tâm: Khi một người gặp một vấn đề nào đó trong cuộc sống mà họ không giải tỏa được thì điều đó sẽ biến thành nỗi ấm ức, khó chịu trong lòng và trở thành một loại bệnh tâm lý.
Dưới cái nhìn của những người khác, Thẩm Tranh rất không có chí tiến thủ, sau khi thê tử chết cũng khiến bản thân nghẹn khuất đi theo.
Nghĩ đến thê tử của mình khiến Thẩm Tranh không hề sợ hãi cái chết trước mắt, mong ngóng có thể lập tức gặp lại nàng.
Ôi, không biết nàng có muốn gặp mình không!
Đột nhiên Thẩm Tranh cảm thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ, khung cảnh xung quanh nhanh chóng biến mất, tầm nhìn biến thành một màu trắng xóa.
Không phải chứ, chẳng lẽ do mình giết chóc quá nhiều nên phải chịu hình thần toàn diệt. []
[] Hình thần toàn diệt: Thân thể và linh hồn đều phải chịu những hình phạt vô cùng đau đớn mà phải chịu mãi mãi, hàng trăm triệu tỷ năm và cứ lặp đi lặp lại, chết rồi chịu tra tấn rồi lại chết lại chịu tra tấn. Đạo giáo gọi là hình thần toàn diệt. Phật giáo gọi là A Tỳ Địa Ngục.
Lúc này Thẩm Tranh vốn không sợ chết lại cảm thấy lo lắng vì cứ như vậy chẳng phải hắn sẽ không được gặp lại Mộ Thiền sao?!
"Không—" Thẩm Tranh chợt mở mắt, điều đáng mừng là lúc này đây khung cảnh xung quanh rất rõ ràng, hơn nữa không phải là cảnh nhìn thấy khi đang bay lơ lửng trên không mà là nhìn thẳng, hắn đang nằm trong căn phòng ngủ bố trí rất đơn giản.
"Đại nhân!"
Một đám binh sĩ xông vào từ bên ngoài, trên tay cầm đao kiếm, tên hộ vệ cầm đầu đã rút bội đao ra, cảnh giác nhìn bốn phía: "Đã xảy ra chuyện gì? Có thích khách ư?"
Người đang nói chính là cận vệ mà Thẩm Tranh không thể thân thuộc hơn – Lỗ Tử An: "Sao ngươi lại ở đây? Ngươi cũng chết rồi à?" Nói xong thấy ý trên mặt Lỗ Tử An như muốn nói đại nhân đang bị điên thì Thẩm Tranh mới bình tĩnh lại: "Ta... Bây giờ vẫn còn sống?" Ít nhất thì đám người xông vào này và Lỗ Tử An trông giống như còn sống.
"Đại nhân, hôm qua đánh một trận với phản quân, bên ta phá tan quân địch giành toàn thắng."
Bản thân được sống lại một lần nữa? Trước đây việc này chỉ có trong ghi chép của tổ tiên quỷ thần, không ngờ lại xảy ra trên người mình. Xem ra mình đúng là người tốt được trời giúp đỡ, chính là trời chọn người đó. Thẩm Tranh âm thầm đắc ý.
Chỉ là không biết trận chiến với phản quân hôm qua mà Lỗ Tử An nói là trận nào, hắn đã đánh vô số trận lớn nhỏ, nếu không chỉ rõ thì không thể nhớ ra được.
"Thống soái quân địch đâu? Áp giải lên đây!" Nghe tên của chủ soái bên địch là hắn có thể suy ra đây là trận chiến nào, mình quay trở về ở thời điểm nào.
"Ngày hôm qua Cao Khai Nguyên đã bị ngài chém ở dưới ngựa rồi.."
"Là hắn..." Thẩm Tranh tìm trong kí ức, nhớ ra rồi.
Hóa ra bản thân quay trở lại lúc Vệ Tề Thái dẫn binh tạo phản. Cao Khai Nguyên là đại tướng cầm quân rất được Vệ Tề Thái trọng dụng dẫn đi theo con đường tạo phản của hắn.
Vệ Tề Thái là một quý tộc xuống dốc, sau đó lại phất lên rất nhanh, chiêu binh tạo phản gây chuyện, ngay từ đầu mọi người đều không coi trọng việc tạo phản của hắn, qua một thời gian quy mô càng lớn hơn.
Chính vì mọi người coi thường nên Vệ Tề Thái mạnh như vũ bão, trực tiếp uy hiếp kinh thành.
Có Tiết độ sứ muốn về kinh phò vua nhưng hoàng đế lại sợ bọn họ, lớn tiếng nói đừng tới, không cần tới, quân đội ở kinh thành chống đỡ được.
Sau đó đợi đến khi không còn khả năng cầm cự, thấy kinh thành sắp thất thủ hoàng đế lại la hét mau tới cứu trẫm, mau tới cứu trẫm, rồi mang theo văn võ bá quan chạy khỏi thành tị nạn dưới sự hộ tống của cấm quân. Ý tứ đã rất rõ ràng, giành lại kinh thành là việc của các ngươi, sau khi giành được thì đừng quên báo cho trẫm.
Tiết độ sứ ở các phương lập tức hồi kinh chuẩn bị kiếm một đống tiền vốn chính trị.
Lần này gặp Cao Khai Nguyên là do Vệ Tề Thái biết Thẩm Tranh hồi kinh phò vua nên phái thủ hạ đắc lực nhất chặn lại, kết quả không những không chặn được mà còn bị Thẩm Tranh cướp đi cái mạng nhỏ.
Quân đội Thẩm Tranh cuồn cuộn tiến vào thành Chá Châu vốn do Cao Khai Nguyên khống chế.
Mà chiến tranh lần này với Cao Khai Nguyên diễn ra ở năm Thiên cát thứ năm, lúc này Thẩm Tranh mới hai mươi tuổi.
Cha hắn – Tiết độ sứ Thẩm Lâm đã qua đời hơn một năm trước, lúc đó người ngoài không hề để Tiết độ sứ mới kế nhiệm là hắn vào mắt, giờ giết chết được Cao Khai Nguyên có lẽ hắn đã có tiếng rồi, khiến cả thiên hạ không ai dám coi thường hắn.
Đương nhiên so với chiến tích sau này của hắn thì cuộc chiến với Cao Khai Nguyên chẳng đáng là gì.
Thẩm Tranh trở lại hai mươi tuổi, kích động đến mức cả người run lên, đó chính là hắn có thể sửa chữa sai lầm lớn nhất của đời trước.
Bây giờ cho dù thế nào cũng không thể giết cả nhà thê tử được.
Bọn họ nhất định có thể tu thành chính quả.
Hiện tại thiên hạ đại loạn, hoàng tộc trong kinh thành nhao nhao trốn đi, phái người đi hỏi thăm một chút xem Vanh Vương đang ẩn nấp ở đâu, Mộ Thiền là nữ nhi của ông ta nhất định nàng ấy cũng đang ở cùng một chỗ. Sau khi thăm dò được nhất định phải đi tìm, bảo vệ nàng thật tốt.
Nghĩ tới đây Thẩm Tranh căng mặt phân phó: "Nghe kỹ đây, các ngươi mau đi hỏi thăm xem Vanh Vương đang ở chỗ nào, người này vô cùng quan trọng, đúng rồi, truy xét ở hướng đất Thục ấy."
"Dạ."
"Lui ra đi, để ta nghỉ ngơi một chút."
Đám người lui ra, Thẩm Tranh lại nằm lên giường, tính toán bước tiếp theo sẽ hành động như thế nào.
Lúc này Vệ Tề Thái tạo phản, Thẩm Tranh dẫn mười lăm ngàn kỵ binh theo hắn xuống Nam dẹp loạn. Kỵ binh mạnh mẽ tới mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nghiền nát phản quân còn các Tiết độ sứ khác cũng không có vấn đề gì.
Đời trước hắn nóng lòng lập công, ở Chá Châu chờ có một ngày, màn đêm buông xuống đã cùng kỵ binh lên đường, trực tiếp tới kinh thành, liên tiếp đánh hạ mấy thành trì rồi lập tức đuổi Vệ Tề Thái đang chiếm giữ kinh thành đi.
Trong cùng một ngày tuyên bố: Kinh thành đã được giành lại.
Sau đó hắn tiếp tục xuống phía Nam cứu giá, cuối cùng đón hoàng đế trên đất Thục.
Hoàng đế bày tỏ: Thẩm ái khanh tới thật đúng lúc, nơi này cũng có phản tặc, thái giám chết bầm với tên Thúc Vương đang liên hợp định phế trẫm, ái khanh nhanh nhanh thay trẫm san phảng, giết chết đám người này đi.
Thẩm Tranh không sao cả, dù sao Túc Vương không phải thân thích của hắn, giết thì giết thôi, giết sạch toàn bộ, cả phủ không còn một người sống sót. Sau đó hắn hộ tống hoàng đế hồi kinh rồi vô tình gặp được một nữ tử mỹ mạo khuynh thành trong cung, hỏi thăm mới biết đó là An Nghi quận chúa, hắn liền xin hoàng đế tứ hôn.
Hoàng đế lập tức nói: Thẩm ái khanh, không thành vấn đề, việc này cứ để trẫm.
Đêm tân hôn của Thẩm Tranh, nhấc khăn phượng che mặt tân nương, hắn vui mừng ôm thê tử nói: "Về sau chúng ta sẽ là một đôi phu thê hạnh phúc."
Không ngờ thê tử cười lạnh: "Ngươi giết cả nhà ta. Đừng nói đến phu thê hạnh phúc, chỉ có vợ chồng bất hòa thôi."
Sau đó ngẫm lại quả thực đãi ngộ đêm tân hôn của hắn quả thực rất đặc biệt, thê tử đã cười với hắn một cái, mặc dù là cười nhạt.
Hắn không thể không điều tra qua, kết quả rõ ràng cho hắn biết, lúc đó phụ thân của An Nghi quận chúa và thế tử của Vanh Vương đang ở trong nhà Túc Vương tị nạn, đều bị hắn hạ lệnh giết hết. Không biết vì sao lúc đó quận chúa không ở cùng phụ thân và huynh trưởng, tránh được một kiếp nạn, nếu không bây giờ Thẩm Tranh đã mất luôn cả thê tử.
Loại việc trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây này này tất nhiên không phải do Thẩm Tranh cố ý, đem trách nhiệm đổ lên đầu hoàng đế, tự nhận mình chỉ phụng lệnh làm việc.
Mộ Thiền mặt lạnh nói: "Hắn là hôn quân, các ngươi đúng là cá mè một lứa."
Thẩm Tranh liền đi tìm chứng cứ chứng minh Vanh Vương và Túc Vương thông đồng với nhau có ý định lập tân quân, là mưu phản nên giết.
Mộ Thiền ha ha: "Ngươi nói gì thì chính là vậy." Tuyên bố án tử hình cho Thẩm Tranh trong cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng bây giờ thật tốt, Thẩm Tranh hắn thấy hối hận rồi, may mắn có thể làm lại lần nữa.
Bước đầu tiên là lập lại trật tự, phòng thủ thành Chá Châu, không đi đâu cả, nhân lúc Vanh Vương chưa tới nơi Túc Vương tị nạn cướp cả nhà họ đến bên mình.
Ngày hôm sau Thẩm Tranh khao thưởng đại quân, mở tiệc chiêu đãi các tướng lĩnh, toàn quân hòa hợp êm ấm.
Thẩm Tranh đảo qua lần lượt từng người, trong lòng nhớ lại dáng dấp vài năm sau của bọn họ, ngươi, chết cũng thảm; còn mấy người các ngươi sao, cũng coi như trung thành, còn ngươi, là chết vì bệnh chứ không phải chết trên chiến trường, thật không ngờ tới. Còn đám người các người quả thực là rất trung thành với ta, có lẽ nghĩ tới một ngày ta xưng vương, được ta phong quan tước vị, xin lỗi các ngươi.
A, Thi Hoa Mậu ơi là Thi Hoa Mậu, ngươi là một tên xảo quyệt bốn năm sau phản bội ta, mang năm nghìn tinh binh của ta đi. Ngươi cứ đợi đấy, ít ngày nữa ta sẽ giết ngươi.
Tiệc rượu sao, một bọn đàn ông ngồi cùng nhau uống rượu không có ý nghĩa. Trong thành người giàu nhao nhao góp tiền, đưa ca cơ nuôi trong nhà dâng lên, trợ hứng cho các đại tướng, cũng bày tỏ những ca cơ này đã bị Cao Khai Nguyên cướp đi và do các tướng quân cứu về nên chính là của các người.
Thẩm Tranh không có hứng thú, một trăm nữ nhân này cũng kém xa một sợi tóc của Mộ Thiền, đang trong lúc hăng say có người báo lại: "Giáo úy bên trong quân doanh xin cầu kiến, nói là muốn dâng một mỹ nhân lên cho đại nhân."
Thẩm Tranh liếc mắt: "Không gặp."
Tên binh lính bẩm báo cho đại nhân cảm thấy tiếc thay, nhiều lời hai câu: "Đại nhân, nghe nói nữ nhân này xinh đẹp như tiên nữ, doanh sĩ đều đã chạy tới xem náo nhiệt, vất vả lắm mới ngăn cản được."
Tướng lĩnh xung quanh cũng khuyên Thẩm Tranh, ngài không muốn xem nhưng huynh đệ chúng ta muốn, gọi đến nhìn một chút ngài không thích có thể ban thưởng cho chúng ta cũng được.
Thẩm Tranh cũng không mất hứng nói: "Gọi vào đi." Mắt nhìn người đang kêu la to nhất, trong lòng tự nhủ lát nữa thưởng cho ai cũng sẽ không thưởng cho ngươi.
Sau đó rất nhanh có hai giáo úy mở đường mang một cô gái đến. Thâm Tranh cũng lười ngẩng đầu, một tay chống đầu một tay bưng li rượu uống một hai ngụm, chợt nghe người xung quanh mình thỉnh thoảng kêu: "A— Trời ơi— Đẹp quá." các kiểu. Hắn nghĩ thầm đám người này chưa từng trải việc đời như vậy sao.
Cảm thấy buồn chán ngẩng đầu lên nhìn người vừa tiến đến, vừa nhìn một cái suýt nữa hắn phun ngụm rượu ra ngoài.
Hắn cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, dụi dụi con mắt, xác định lại người mà mình vẫn thương nhớ trước mặt.
Nàng mặc bộ váy vải thô cũng không che được vẻ quốc sắc. Hắn vô cùng hiểu nàng, nói khó nghe là dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra được.
Thẩm Tranh đứng ngay dậy, ba chân bốn cẳng đi tới trước mặt nàng, kích động run rẩy vươn tay, ôm người trước mặt vào lòng, ôm thật chặt: "Mộ Thiền!"