Sở Mặc nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nên gọi điện hỏi Chiêu Đệ đang ở đâu.
Cô nói đang tham dự một buổi tiệc sinh nhật, anh không cần phải chờ.
Cô đi từ nhà vệ sinh ra bắt gặp Vân Tranh đứng dựa trên khung cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm.
Chiêu Đệ mở vòi nước rửa tay dỏng tai nghe tiếng bước chân ở sau lưng càng lúc càng gần.
Anh đem cô chặn lại trên bồn rửa tay.
Ngẩng đầu có thể thấy được cô mặc cổ phục đoan trang còn anh khí khái bất phàm.
Chiêu Đệ đẩy anh ra nhưng Vân Tranh đâu dễ để cô được như ý muốn.
Môi anh kề sát vành tai của cô.
Chiêu Đệ giơ tay tát anh một cái, "Tôi đã nói như thế nào?"
Vân Tranh bắt lấy tay cô áp lên tường, sắc mặt cứng rắn, cả người như chuẩn bị công kích.
"Anh thấy rồi."
"Anh thấy cái gì?"
"Em đi ăn cơm cùng anh ta, còn cho anh ta lên phòng của em." Anh cầu xin em như vậy nhưng em không chừa cho anh chút mặt mũi nào, muốn đến thăm phòng em thôi anh cũng phải tính kế hơn nửa ngày.
Mấy ngày nay anh giống như phường trộm cướp lén lút đi sau lưng bọn họ, anh nhìn thấy cô cười nói với anh ta, nhìn bọn họ ăn cơm, đi tản bộ.
Lúc trước Chiêu Đệ từng yêu anh bao nhiêu thì bây giờ anh có bấy nhiêu đau khổ.
"Vậy thì sao? Tôi còn cần phải giải thích với anh à?" Anh siết đau tay cô, Chiêu Đệ giật tay lại càng bị anh áp chế nhiều hơn.
Đối với ánh mắt trong suốt của cô, dũng khí anh đã vất vả xây dựng trong phút chốc tan biến.
Vân Tranh giống như bóng bị xì hơi, gối đầu lên vai cô, "Chiêu Đệ, em từng nói chỉ yêu mình anh."
Em hứa hẹn dứt khoát như vậy, ra đi cũng dứt khoát như vậy, em yêu người khác cũng dứt khoát như vậy.
Anh kêu một tiếng rồi đấm thẳng tay vào vách tường, Chiêu Đệ nghe thấy tiếng vang thì tim đập thình thịch, cô cảm thấy Vân Tranh điên rồi.
Anh vuốt ve mặt cô, "Chiêu Đệ, anh không biết mình sẽ làm ra loại chuyện như thế nào, anh không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi." trong mắt anh xẹt lên tia điên cuồng, lòng bàn tay vuốt ve khiến cô nổi hết da gà.
"Em đưa anh lên tận mây xanh rồi lại đạp anh xuống." Vân Tranh nắm tay cô đặt lên trái tim mình, "Hai năm nay anh như cái xác không hồn.
Em nói đi, em muốn cái gì anh cho em hết.
Chỉ cần em đừng chán ghét anh, một lần nữa chấp nhận anh thì cái gì anh cũng có thể làm."
Mỗi câu anh nói đều rất chân thành.
Chiêu Đệ không nghi ngờ lời anh nói, cô cũng thấy được anh thay đổi.
Chỉ là cô đã quá mệt mỏi, vì tình yêu mà đoán tới đoán lui làm cho bản thân không còn là chính mình nữa mất đi bản ngã.
Đêm đó chia tay với anh, cô đã ngồi dưới tán cây khóc rất lâu, từng nét từng nét viết trên đất những gì hai người từng có sau đó phủi sạch.
Cái cảm giác đem tình yêu của mình bỏ đi như nhổ tận gốc rễ một gốc cây mọc trong tim mình, đau đến tê dại tâm hồn.
Từ nhỏ cô đã bị người ta vứt bỏ nên càng hiểu được cách phải bảo vệ mình như thế nào.
"Vân Tranh, tôi không có cha mẹ." Cô lẳng lặng nhìn anh.
"Mẹ tôi vừa sinh ra tôi thì mất, ba tôi vì muốn có con trai nên đặt tên tôi là Chiêu Đệ.
Sau đó ông lấy mẹ kế.
Lúc bà ấy mang thai thì ngược đãi tôi mà ba tôi lại vờ như không thấy."
Vân Tranh từ từ buông tay cô.
Chiêu Đệ nhìn anh, "Bà ấy có khi sẽ dùng kim, có khi dùng dép lê.
Tôi đi học từ rất sớm bởi vì nó miễn phí.
Mỗi khi học tôi có thể ít bị đánh hơn.
Mẹ kế sinh được em trai nhưng chân nó bị tật phải làm phẫu thuật.
Trong nhà lúc đó rất nghèo, tôi lại bị bệnh, bệnh tái đi tái lại không khỏi mà bà ấy cũng không muốn phí tiền chữa bệnh cho tôi.
Ngày Tết thiếu nhi ba tôi dẫn tôi đi nơi khác, đó là lần đầu tiên tôi được đi ra ngoài chơi, chỉ nhớ nơi đó rất xa, năm đó tôi tuổi, ba mua cho tôi kẹo, còn mua thịt cho tôi ăn, lần đầu tiên tôi được ăn thịt nhiều đến như vậy.
Ba kêu tôi chờ ông đến ủy ban xử lý vài việc, xong việc ông sẽ quay lại đón tôi.
Tôi đợi ông khoảng ba ngày, mỗi ngày đều đi đến cửa ủy ban nhưng không nhìn thấy ông, sau lại đói đến ngất xỉu được đưa vào viện phúc lợi." Cô ngừng một chút, phảng phất như đang hồi tưởng lại, "Rất nhiều lần tôi trốn ra, muốn chạy về nhà nhưng ngay cả đường về cũng không biết.
Khi đó tôi không muốn báo cảnh sát vì sợ ông sẽ ngồi tù.
Sau này lớn lên tôi mới hiểu được, thì ra tôi là cục nợ mà ông muốn vứt bỏ."
"Năm tuổi, ông bà nội đến viện phúc lợi nhận nuôi trẻ con, tôi là đứa được họ chọn, bỏ họ chỉ giữ lại tên.
Vì tên là do người thân đặt cho, tôi muốn cả đời nhớ kỹ mình đã bị ông ta lừa như thế nào."
"Vân Tranh, tôi yêu anh như vậy tại sao anh có thể dối gạt tôi?"
Chiêu Đệ, trong nhà em có bao nhiêu người.
Ông nội, bà nội, anh trai.
Người khác thì sao?
Không có.
"Vân Tranh, anh buông tha cho tôi đi, anh mới là kẻ lừa đảo lớn nhất."
Tôi từng yêu anh không chút do dự, anh trả lại tôi bằng sự dối trá.
Chiêu Đệ bước ra, cô không nhìn đến Vân Tranh nên không thấy được lưng anh từng tấc từng tấc trượt xuống.
Cô chào tạm biệt bà nội định ra về nhưng Tống Văn Di còn muốn giữ cô ở lại.
Chiêu Đệ lấy cớ ngày mai còn có lớp.
Cô từ chối Tống Văn Di đưa cô về, nói tự mình có thể gọi xe được.
Chiêu Đệ đi rồi, mi mắt Tống Văn Di giật giật, bà hỏi Bạc Viễn, "Có phải em làm sai rồi hay không?"
Bạc Viễn nói, "Tiểu Tranh nhìn rất vui vẻ, tốt hơn so với bộ dạng sóng dở chết dở của hai tuần trước."
Bà tiếc nuối nói, "Cũng không biết nó bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ uống thành như vậy, đứa trẻ Chiêu Đệ này rất tốt, anh nói xem tại sao thằng con mình lúc trước không nên thân như vậy?"
Lúc Vân Tranh đi ra, sắc mặt nhìn như ma quỷ, anh sợ bà lo lắng nên tránh lên lầu.
Khoáng Nguyệt Hảo đuổi theo hỏi, "Vân Tranh, sắc mặt anh không tốt."
Vân Tranh cách xa cô ra, không nói tiếng nào.
Khoáng Nguyệt Hảo là cô gái chiếm giữ phần lớn thời gian học đại học của anh, cô có dáng người hoàn mỹ, gương mặt như thiên sứ, tính tình mặc dù kiêu ngạo nhưng có thẻ chấp nhận được.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn là công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay.
Trong độ tuổi thanh xuân mà nói thì đẹp là không có tội, chỉ cần cô đẹp thì cái gì cũng có thể bỏ qua, cho dù làm sai sẽ có một đống người giúp giải quyết.
Vân Tranh từng được hưởng đãi ngộ như vậy, hơn nữa còn rất hưởng thụ nó nên anh và Khoáng Nguyệt Hảo mới có thể hợp cạ nhau.
___ Vân Tranh, tôi cuối cùng biết được anh và Khoáng Nguyệt Hảo vì cái gì cho tôi cảm giác hai người giống nhau.
Ngay từ đầu hai người đều là dáng vẻ của kẻ đứng trên cao, đều quen được người khác chiều chuộng thành hư.
Đều là đẹp nhưng tại sao lại có phần nông cạn như vậy?
Tại sao lúc trước anh lại nhìn không rõ?
"Khoáng Nguyệt Hảo." Anh gọi tên cô.
"Sao vậy anh?"
"Đừng lại gần tôi, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."
Cô nhìn cánh cửa phía trước đóng lại, cả người như bị dội một xô nước lạnh.
Buổi tối tháng sáu lại lạnh run người.
Phòng của Vân Tranh vẫn giữ nguyên như cũ, anh từ nhỏ đã lớn lên ở nhà ông bà nội, trên bàn để đầy cúp, vật lý, Olympic toán, nhiều nhất là ngoại ngữ.
Anh ngồi dưới đất nghĩ đến những lời lúc nãy của Chiêu Đệ.
Từ nhỏ đến lớn anh đều được cưng chiều nên sinh ra tính cách không coi ai ra gì, cho đến khi anh gặp được Chiêu Đệ mới biết được yêu là như thế nào.
Hình như hơi chậm trễ.
Vân Tranh nhớ rõ sau khi Chiêu Đệ đi khỏi, anh ở trong phòng ba ngày không ra, Bạc Viễn sợ anh chết luôn trong phòng nên thường xuyên ghé qua.
"Có phải con muốn tiếp tục như vậy? Tiếp tục bộ dạng như muốn tự tử vì tình này của con.
Sao trước nay ba chưa từng thấy được con lại là một kẻ si tình."
Vân Tranh đứng dậy, "Ba chưa từng được người khác yêu hết lòng hết dạ nên ba không hiểu, Con so với ba còn hạnh phúc hơn."
Bạc Viễn giận tím người, "Cái thằng nghịch tử."
Vân Tranh cười khổ, "Cũng thảm hơn ba."
Một lần nữa anh chỉnh trang lại chính mình, quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Bạc Viễn thấy con trai nghiêm túc làm việc nhà như nhìn thấy quỷ, ông khâm phục bản lĩnh của Chiêu Đệ.
Từ lúc đó anh giống như xuất hiện ảo giác, anh thường xuyên nghe tiếng có người mở cửa.
Mỗi lần như vậy anh đều bật dậy chạy ra cửa nhìn xem.
Về sau anh rất ít khi trở lại căn phòng đó vì mỗi khi đến đây đều cảm thấy đau đầu.
Anh từng đến Đa Thành lần, mỗi lần đều đi xung quanh sân trường Đại học Sư phạm, một vòng rồi một vòng, mỗi lần đều hỏi thăm chỗ ở của ông bà nội Chiêu Đệ, cũng tìm được họ nhưng không thấy cô.
Vân Tranh không dám bước lên chào hỏi vì sợ bà nội sẽ chỉ thẳng mặt anh mắng đồ sở khanh.
Thật ra Chiêu Đệ chưa từng nói gì với ông bà.
Nhìn hai vợ chồng già hạnh phúc với nhau anh mới hiểu được tại sao Chiêu Đệ đối với anh lại toàn tâm toàn ý như vậy.
Bởi vì cô trưởng thành trong hoàn cảnh rất vui vẻ hòa thuận nên không tiếc gì tình yêu.
Thế nên khi bị anh lừa gạt cô mới không thể chấp nhận được.
Vân Tranh cảm thấy bản thân tồi tệ vô cùng.
Không biết có phải hay không duyên phận của hai người đã hết, Vân Tranh mỗi lần đến đều không thấy được cô.
Trong lúc đó Khoáng Nguyệt Hảo rất nhiều lần tới tìm anh, Vân Tranh vẫn bình tĩnh nói chuyện với cô ta.
Cô gái này từng ở bên anh ba năm nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy rất xa lạ.
Đặc biệt từ sau khi có được Chiêu Đệ, anh nhớ đến lúc còn học đại học anh cũng là người được mọi người tung hô, có diện mạo, có gia thế.
Những thứ dễ dàng có được thường sẽ không biết quý trọng.
Những lúc rảnh rỗi anh sẽ suy nghĩ đến từng chuyện lúc ở chung với Chiêu Đệ, nghĩ tại sao không phải là Chiêu Đệ thì không được, nghĩ tại sao cô đi rồi mình lại khó chịu như vậy.
Nghĩ mãi anh mới phát hiện ra mình không trả lời được gì cả, nghĩ đến liền đau đầu.
Năng lực học hỏi của anh rất mạnh, đối với kinh nghiệm kinh doanh của Bạc Viễn học được bảy tám phần làm cho giáo dục Khải Minh ở trong tay anh phát triển ngày càng tốt.
Từ từ còn có đài truyền hình đến phỏng vấn, anh cũng được bầu chọn làm thành niên ưu tú.
Vân Tranh không vui, anh không có chút nào vui vẻ.
Không có ai cùng anh chia sẻ thành công này.
Cảm giác ngọn lửa đang cháy dữ dội bị một thau nước lạnh dập tắt rất khó chịu, giống như tình yêu của anh và Chiêu Đệ.
Có lúc đang lái xe nhìn lên biển quảng cáo ghi rằng, đẹp là không nói lý lẽ, tình yêu cũng vậy.
Vân Tranh không nghĩ rằng mọi vấn đề trong một giây đó đều sáng tỏ.
Anh yêu cô, không có lý do gì, cũng không cần lý lẽ gì.
Chiêu Đệ đi rồi, wechat, điện thoại, tất cả những phương thức liên lạc của cô đều không thể sử dụng được.
Rất nhiều đêm anh nghĩ có khi nào cô đã quên anh rồi không? Cô có tha thứ cho anh hay không? Cô đang ở đâu? Sống có tốt không?
Cô nhất định sẽ không để bản thân mình phải chật vật.
Không có tình yêu cô còn có thứ khác.
Văn học đem đến cho cô một thế giới đẹp đẽ đủ để cô buông bỏ tình yêu giống như hoa quỳnh nở này.
Tình yêu không phải là tất cả đối với cô, cô cũng sẽ không vì nó mà chết đi sống lại.
Cô biết những điều anh giấu cô, chắc chắn cô rất thất vọng.
Vân Tranh lúc đó còn lưu luyến Khoáng Nguyệt Hảo thì bây giờ cô cùng Sở Mặc tình chàng ý thiếp.
Vân Tranh nhìn thấy rất khó chịu.
Lúc đó Chiêu Đệ còn ở bên anh khẳng định cô cũng không dễ dàng gì.
Chắc chắn cô đã khóc ở nơi không ai biết đến.
Là cha mẹ nhẫn tâm như thế nào mới đi vứt bỏ đứa bé hiểu chuyện như vậy? Vân Tranh nghĩ đến nước mắt liền rơi.
Anh đau lòng Chiêu Đệ càng chán ghét bản thân mình.
Không ai có thể đong đếm được nỗi đau anh phải chịu, trừng phạt lớn nhất chính là mất đi cô.
Thế giới rộng lớn như vậy, mỗi khi bừng tỉnh giữa đêm, anh cảm thấy mình chưa từng có đoạn tình cảm này với Chiêu Đệ, bằng không tại sao mọi chuyện lại giống như một giấc mơ?
Đến năm thứ hai anh bắt đầu đi bái Phật, hy vọng Phật Tổ có thể cho anh một cơ hội.
Chiêu Đệ đã trở về nhưng anh phát hiện cô không còn yêu anh.
Anh không nhìn thấy được một chút quyến luyến nào trong mắt cô, hơn thế nữa, giữa hai người còn có một Sở Mặc.
Mấy năm ở Thanh Châu, Chiêu Đệ và anh ta đã xảy ra những gì?
Anh không muốn nghĩ, nghĩ đến liền khó chịu.
Vân Tranh cũng muốn biết phải làm thế nào để không yêu cô nữa? Làm thế nào để không phải khó chịu? Anh không ngừng đọc sách, không ngừng nâng cao năng lực của bản thân, anh đi đến rất nhiều nơi nhưng không thể quên được cô.
Một cục đá, một tờ giấy, đều có thể khiến anh nhớ tới cô.
Anh đã từng thăm dò thế giới của cô, thân thể của cô, bây giờ anh ăn tủy biết vị, bệnh tình không thể cứu chữa nổi.
Chẳng qua càng biết thế giới muôn màu muôn vẻ, anh cảm thấy Chiêu Đệ càng đặc biệt hơn.
Có một lần Vân Tranh nhìn hình ảnh tiều tụy của chính mình trong gương mới hạ quyết tâm không thể để Chiêu Đệ lúc gặp lại nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Anh chăm chỉ tập thể hình, rèn luyện cơ thể khỏe mạnh đồng thời không ngừng tìm kiếm cô nhưng công sức giống như mò kim đáy bể,
Chiêu Đệ, anh sẽ không buông tay em, anh muốn yêu em thêm một lần nữa cũng muốn em một lần nữa chấp nhận anh.
Chiêu Đệ từ sau khi trở về vẫn luôn nằm trên giường trằn trọc, bộ sườn xám kia cũng lặng lặng nằm đó.
Cô đưa tay vuốt từng đường nét hoa văn tinh tế nhớ đến những lời nói của chủ tịch Tống.
"Chiêu Đệ, dì có thể hỏi con một câu không? Con vẫn còn tình cảm với A Tranh phải không?"
Chiêu Đệ bị hỏi đến nghẹn lời, cô vẫn còn tình cảm với Vân Tranh sao?
Cô với Sở Mặc vốn không phải mối quan hệ nam nữ, hai người chẳng qua chỉ là bạn bè.
Cô nói như vậy với Vân Tranh vì muốn để anh dập tắt hy vọng, nhưng không nghĩ đến anh lại bám riết không tha.
Dáng vẻ điên cuồng của Vân Tranh đêm nay làm cô sợ hãi, theo như tính cách của anh, cô sợ anh sẽ thật sự giống như người khác đi tự tử vì tình.
Chiêu Đệ cũng không biết anh đã chờ cô lâu như vậy.
Đêm đó ở phòng tắm, cô mơ mơ màng màng nghe anh nói như vậy thì trong lòng lo lắng không thể tiếp tục lừa anh được nữa.
Với tính cách của anh với điều kiện là anh không chờ đợi, Chiêu Đệ sẽ không có cách nào tha thứ cho anh được.
Cô muốn dùng phương thức chia tay để anh nhìn rõ mọi việc nhưng không ngờ đến anh lại dùng cách tự ngược bản thân để đợi cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, từng chuyện xưa như đèn kéo quân ùa về, ngoại trừ cảm giác bi thương của thời thơ ấu, Chiêu Đệ cảm thấy những năm tháng sau này của mình rất hạnh phúc, có được gia đình tốt như vậy yêu thương, còn được hưởng sự giáo dục chất lượng như vậy.
Tình yêu của Vân Tranh vô cùng mãnh liệt, cũng không ngại che giấu du͙ƈ vọиɠ với cô.
Thật ra cô biết mình vẫn còn tình cảm với anh, sau khi chia xa cô thường hay nhớ đến anh, bất kể ban đêm tĩnh mịch hay mỗi buổi sáng.
Cô còn ghi nhớ những ký ức lúc làʍ ŧìиɦ cùng với anh, người đàn ông này đã cho cô tình yêu, dẫn dắt cô khám phá tìиɦ ɖu͙ƈ, thăm dò cơ thể cô.
Rất nhiều lần đầu tiên của cô đều trao cho anh.
Máu ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô vẫn còn sợ hãi cảm giác bị lừa gạt.
Loại người như Vân Tranh đã được định sẵn sẽ không thiếu phụ nữ vây quanh, cô không để ý cũng không muốn vì ghen tuông mù quáng mà thay đổi bản thân.
Cô không muốn cả đời bị giam cầm trong ngục tù của tình yêu, không muốn ở bên trong chống cự đến đầu rơi máu chảy.
Nói cho cùng là anh không cho cô được cảm giác an toàn.
Tương lai ai biết sẽ ra sao?
Chiêu Đệ đứng dậy lấy harmonica ra thổi trong đêm dài đằng đẵng..