Vân Tranh đơ người nhìn cô đang dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhàn nhạt, "Anh không muốn làm?"
Anh lắc đầu, miệng đắng lưỡi khô mà cất giọng khàn khàn, "Anh tình nguyện mà." Anh chỉ đang thắc mắc tại sao cô lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Chiêu Đệ lấy cặp kính gọng vàng ở trên bàn đeo lên, "Bắt đầu đi."
Chỉ cần cô vui vẻ thì cái gì anh cũng làm.
Ánh đèn trên đỉnh đầu lóa mắt, màn cửa được kéo lên, anh kéo khóa quần lộ ra qυầи ɭóŧ góc bẹt màu đen, ở giữa đã sớm gồ lên, trên cơ bụng có lông rậm rạp kéo dài đến dưới qυầи ɭóŧ.
Vân Tranh lấy tay móc thứ đó ra, vừa được giải phóng nó lập tức vươn cao ngạo nghễ, màu đỏ tím, còn run run vài cái như diễu võ dương oai, phía dưới là hai túi ngọc nặng trĩu được phủ kín bằng những đường nếp uốn khúc.
Cơ thể anh râu tóc rậm rạp, tính dục cũng rất mạnh.
Chiêu Đệ đeo mắt kính, mặt không chút cảm xúc, ngồi nghiêng người trên ghế càng làm cho đôi gò bồng đào dưới lớp áo ngắn tay thêm phần đẫy đà.
Côи ŧɦịŧ của anh phình to thêm vài phần, trên gương mặt sáng sủa là vẻ căng thẳng, anh cắn môi dùng tay phải nắm lấy gậy tht hoạt động qua lại, đôi mắt vẫn nhìn chầm chầm vào cô, nhìn đôi môi đó, cặp ngực, vòng mông, cả đôi chân và đầu gối lộ ra ngoài.
Trên đầu nấm tiết ra dịch, bên dưới là rừng đen, bàn tay màu mật ong không ngừng động tác.
Anh tay dài chân dài, nhìn cả người giống như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp tràn đầy mị lực.
Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn như muốn thiêu cháy làn da của Chiêu Đệ.
Tay bên dưới xoa nắn hai túi ngọc, tay phía trên hành động nhanh như chớp, nốt ruồi lệ theo biểu cảm của anh nhìn càng thêm mê hoặc, miệng thở dốc.
Lúc đầu ở trước mặt Chiêu Đệ làm hành động như vậy anh còn cảm thấy ngượng ngùng đến bây giờ đã không còn biết hai chữ đó viết ngược như thế nào.
Lần đầu tiên anh tự an ủi trước mặt người khác lại còn bị người ta ở tư thế từ trên cao nhìn xuống nhưng một chút tức giận anh cũng không có.
Hưng phấn, cảm giác này giống như anh vừa kết thúc màn trình diễn được khán giả ném hoa tươi chúc mừng, cả thế giới trong chớp mắt bừng sáng.
Chiêu Đệ ơi Chiêu Đệ, anh nhớ em, thật sự rất nhớ em.
Anh nhớ em đến điên cuồng.
Anh bây giờ quần áo xộc xệch, động tác thô tục không có một chút gì hòa hoa phong nhã của trước kia.
Ánh mắt sâu thăm thẳm.
Anh ở trước mặt cô chỉ còn lại tình yêu sâu sắc cùng với bản tính nguyên thủy nhất của con người mà trước nay anh chưa bao giờ giấu diếm.
Cảm giác khi người anh yêu đang nhìn anh tự an ủi là cảm giác như bị lửa dục thiêu đốt.
Chiêu Đệ, vì sao trong mắt em không có chút nào động tình?
Em đang suy nghĩ cái gì?
Động tác trên tay anh càng nhanh hơn, đến cuối cùng ngửa cổ lên, cằm hợp với cổ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, miệng phát ra tiếng rên sau đó một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn ra từ trong mắt ngựa.
Hai chân của Chiêu Đệ bị dính tϊиɦ ɖϊƈh͙, từng giọt từng giọt, anh bắn ra rất nhiều đều dính hết lên chân của cô.
Anh thở phì phò, trên trán ướt đẫm mồ hôi, áo trên dính sát cơ ngực đang theo hơi thở mà phập phồng.
Chiêu Đệ vươn chân chạm vào ƈôи ŧɦịŧ của anh, Vân Tranh run run một chút rồi bắt lấy chân cô.
Chiêu Đệ không để ý đến hành động của anh, duỗi chân khác đi trêu đùa cây gậy tht đó, dùng ngón chân câu lấy một túi tinh, dùng lòng bàn chân ấn lên cán gậy, động tác chậm rãi.
Tay anh đang nắm lấy chân cô chuyển thành vuốt ve, từ mui bàn chân, mắt cá chân, đến bắp chân thon thon.
Cô đổi tư thế, dùng hai chân kẹp cây gậy đang dựng thẳng đó, trên dưới vỗ về chơi đùa.
Vân Tranh không nhìn đến mặt cô mà nhìn xuống phía dưới, miệng anh không ngăn được tiếng rêи ɾỉ thoát ra, hôn cẳng chân cô, ánh mắt thành kính.
Chiêu Đệ đạp một chân lên vai làm anh ngã ngồi trên sô pha, anh giống như một tù binh chật vật chạy trốn nhưng cuối cùng lại bị khí thế của nữ vương hấp dẫn, cam tâm tình nguyện chịu đòn roi, cả người đầy máu tươi nằm trên đất.
"Chiêu Đệ, em làm anh đau đến như vậy em thoải mái không?" Anh sờ bắp chân cô, vội vàng hỏi.
Chiêu Đệ không để ý đến lời nói của anh, dùng ngón chân ma sát đầu nấm cảm nhận sự ướŧ áŧ ở nơi đó.
Cô giơ chân lên cho anh xem, anh vuốt ve nó, trên khuôn mặt ngập tràn khát vọng, "Chiêu Đệ, em cho anh có được không?"
Cô dùng một chân đẩy anh trở lại trên ghế sô pha rồi dùng cả hai bàn chân kẹp chặt ƈôи ŧɦịŧ của anh để ma sát càng lúc càng nhanh, có khi chèn ép một chút khiến anh suиɠ sướиɠ bật ra tiếng rên.
Vừa vui sướng vừa thống khổ.
"Xin em đừng tra tấn anh." Anh cầu xin cô.
Một lần nữa bị cô cố ý nhấn xuống ghế, lần này anh không còn kháng cự nữa, ngoan ngoãn chấp nhận mọi động tác của cô.
Gót chân lúc nặng lúc nhẹ dẫm lên túi ngọc làm anh như một chân bước ra khỏi mép vực thẳm, nòi giống sau này đều ở trên tay cô.
Anh đổ mồ hôi ngày càng nhiều, gậy tht cũng rung lắc dữ dội, một tay anh vuốt ve đùi cô như cầu xin cô hạ thủ lưu tình, để anh ra đi nhẹ nhàng một chút.
Bàn chân kẹp chặt một cái, dịch trắng từ mắt ngựa lại phun ra làm ướt cơ bụng của anh và chân của cô.
Vân Tranh cảm thấy như vừa mới chết đi sống lại.
Chiêu Đệ rút khăn giấy lau chân, Vân Tranh lẳng lặng nhìn cô.
Anh đợi thêm một lúc cho nửa kia mềm đi mới đem nó nhét vào trong quần, kéo khóa lên, xong xuôi rút khăn giấy thấm mồ hôi.
"Chiêu Đệ, em đừng giận anh có được không?"
Cô thu chân, ngồi tựa lưng trên ghế, trên mặt là biểu cảm mà Vân Tranh không đoán ra được.
"Thì ra là dáng vẻ này." Cô tự lẩm bẩm.
Anh hỏi cô, "Em nói gì?"
"Lúc còn ở phòng , màn cửa bị kéo xuống, tôi nghe thấy tiếng của anh, bây giờ rốt cuộc cũng xem được biểu cảm của anh lúc đó rồi." Biểu cảm của cô như đang nhớ lại một hồi ức trong quá khứ.
Cô làm anh ra như vậy chỉ để xem biểu cảm của anh như thế nào?
Vân Tranh nghe cô nhắc lại chuyện xưa thì trong lòng rối ren, "Anh và cô ta không có làm gì hết, thật đó.
Ngay từ đầu anh không đẩy cô ta ra là anh không đúng, lúc đó em đứng ở cửa đã dọa anh sợ, làm anh tỉnh táo hoàn toàn."
"Đúng vậy, bởi vì sự xuất hiện của tôi."
Nếu tôi không xuất hiện thì sao?
Vân Tranh sợ cô suy nghĩ miên man nên trấn an nói, "Hôm đó rất tối, cô ta cởi hết quần áo nằm trên giường, anh căn bản không nhìn thấy rõ người đó có phải là em hay không."
Anh cười gượng gạo, "Sau đó cô ta bò lên đùi anh, lúc anh sờ đến mới phát hiện không phải là em." Ánh mắt anh buồn bã, "Chiêu Đệ của anh sẽ không hành động như vậy, tuy rằng em ở trên giường rất cởi mở nhưng tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Chiêu Đệ nói với anh, "Anh có biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đó không? Bởi vì có người gửi tin nhắn kêu tôi về nhìn xem bạn trai của mình chung thủy như thế nào."
Vân Tranh còn không biết có chuyện như vậy xảy ra, càng không nghĩ đến là Khoáng Nguyệt Hảo kêu cô về.
Còn có bao nhiêu chuyện mà anh không biết?
"Anh có biết tôi ghét anh nhất ở điểm nào không? Tôi ghét nhất là sự tự tin của anh, anh vừa ở bên tôi vừa lén lút qua lại với Khoáng Nguyệt Hảo.
Khi cô ta xảy ra chuyện thì anh giúp đỡ nhưng có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Anh cảm thấy bản thân mình che giấu rất tốt, anh sỉ nhục tôi, anh đặt tôi vào một tình thế khó xử.
Vân Tranh, tôi từng cho anh cơ hội để thẳng thắn nói chuyện nhưng mà.." Giọng cô trở nên chua xót, "Một lần cũng không có.
Anh hưởng thụ tình yêu tôi dành cho anh, anh tiêu xài tình yêu của tôi, anh là quỷ hút máu người."
Mỗi một câu nói của cô như một nhát dao cứa vào người anh.
Sắc mặt anh trắng như tờ giấy, chỉ còn lại những đầu ngón tay hồng hồng.
"Chiêu Đệ tôi, không cần phải khom lưng uốn gối đi cầu xin tình yêu.
Tôi có thể yêu đến đánh mất lý trí nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm của mình."
Vân Tranh cảm thấy mình ở trước mặt Chiêu Đệ trở nên vô cùng thấp bé, vô cùng hèn mọn.
Lời nói của cô như từng dao lóc thịt trên người anh.
Trong mắt không biết đã ẩm ướt từ khi nào, "Chiêu Đệ, là anh sai rồi, em đừng giận, chúng ta đừng giận nhau nữa được không?"
Anh bây giờ giống như đứa trẻ đi dụ dỗ cô bạn chán ghét mình chơi chung với mình, chỉ thiếu việc moi hết tài sản ra lấy lòng cô thôi.
"Tôi không tức giận, tôi rất tỉnh táo biết mình đang làm cái gì.
Vân Tranh, nếu như anh muốn tốt cho tôi thì đừng tới tìm tôi nữa.
Anh không tới chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tôi."
Anh lẳng lặng nhìn cô, "Em không cần anh nữa phải không? Em đã nói sẽ yêu anh cả đời mà."
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, "Trước đây là một tay anh phá nát nó sao bây giờ lại đi trách tôi?"
Cô xoay người đi mở cửa, "Đi đi, trời sắp tối rồi."
Cô đứng ở cửa, dáng người thẳng tắp.
Anh lê bước chân nặng nề như đang chịu hình phạt, lúc bước ra cửa ánh mắt còn luyến tiếc nhìn gương mặt cô.
"Anh về nhà tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, anh sẽ lại là thầy Bạc được người người hâm mộ.
Con đường tôi và anh đi hoàn toàn khác nhau, hai năm trước đã kết thúc rồi đừng níu kéo gì nữa."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Vân Tranh đứng im bất động một hồi lâu đến nỗi gia đình ở nhà kế bên nhìn anh một cách khó hiểu.
Anh mơ hồ có thể nghe được tiếng mưa rơi trên mái nhà.
Là trời đang khóc sao?.