Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

chương 9: 9: mùi không đúng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ry

Với khả năng và hình thể hiện giờ của Nhan Ký Vân, chắc chắn không đủ để đối đầu với bác sĩ Trì đang lăm lăm cây rìu trong tay, cậu không bị dọa cho vỡ quả tim nhỏ đã là tốt lắm rồi.

Nhan Ký Vân không quan tâm được nhiều như vậy, thấy bác sĩ Trì là lập tức phi vào góc tối có thể ẩn núp, đầu óc réo inh ỏi hai chữ chạy mau.

Lá gan của mèo rất nhỏ, không mấy khi phải chịu kích thích, sau khi bị dọa sẽ còn có phản xạ tương ứng.

Phản xạ tương ứng ở đây chỉ việc Nhan Ký Vân thấy bác sĩ Trì là tự động bỏ chạy =))))))))))))))

Dương Tuyết và áo hoodie không chạy nhanh bằng Nhan Ký Vân, nhưng bọn họ có đạo cụ, đối phó với bác sĩ Trì không thành vấn đề… Chắc thế.

Không biết sao công cụ bác sĩ Trì sử dụng lại là một cây rìu, y muốn mai táng tất cả bọn họ ở đây sao?

Áo hoodie kêu lên với Dương Tuyết, vội vàng rời khỏi nơi này: “Bọn mình có chọc gì tên đó đâu, sao tự dưng lại đuổi giết!”

Dương Tuyết phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy: “Hình như là đống xương trắng tôi với ông vừa đào ra có liên quan tới tên bác sĩ đó? Chỗ này thuộc phạm vi của phòng y tế, mà y là bác sĩ, có vẻ như còn là bác sĩ duy nhất nữa!”

Áo hoodie: “Nhưng chúng ta đâu có nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, đệt! Thằng đó sắp bắt kịp bọn mình rồi mà sao vẫn chưa có thông báo nhiệm vụ?”

Dương Tuyết: “Chịu, đừng nói nữa, chạy mau, tên đó sắp bắt kịp rồi!”

Lúc này thế mà sân trường vắng tanh, rõ ràng vừa rồi còn có từng lớp xếp hàng học thể dục, giờ lại như ấn nút xóa, không một bóng người.

Đúng là không gian thiết yếu để giết người phóng hỏa!

Nhan Ký Vân phát hiện hai người kia chạy cùng hướng với mình, bác sĩ Trì cũng đuổi theo hai người kia chạy về phía cậu.

Cùng lúc đó, hệ thống của cả ba đều hiện lên thông báo.

[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Bác sĩ Trì nổi điên.]

[Nội dung nhiệm vụ: Mời người chơi trong vòng ba phút khống chế bác sĩ Trì đang nổi cơn điên, phần thưởng là điểm tích lũy.]

Dương Tuyết và áo hoodie vừa chạy vừa mừng rỡ.

Áo hoodie: “Má, cuối cùng cũng xuất hiện nhiệm vụ phụ, khó chết đi được!”

Dương Tuyết: “Trước hết nghĩ cách tránh được lưỡi rìu của tên đó đi.”

Áo hoodie: “Tránh kiểu gì giờ? Tôi chỉ sợ bị quả rìu đó gọt cho một đường!”

Hai người bắt đầu chạy theo hình chữ Z, để tránh bị rìu bổ xuống.

Hiện giờ Nhan Ký Vân đang trốn trong một bức tượng đồng rỗng ruột.

Cậu không hiểu, rõ ràng cậu cách bác sĩ Trì một khoảng mà sao vẫn có thể kích hoạt nhiệm vụ? Chạy chưa đủ xa à?

Dương Tuyết và áo hoodie cũng chạy tới chỗ mấy bức tượng, bác sĩ Trì vác rìu đuổi theo, trên mặt y còn là nụ cười đáng sợ, ánh nắng rực rỡ cũng không thể xua đi rét lạnh trong tim.

Nhan Ký Vân vừa rồi còn nghĩ chạy về nhà ăn tìm Lý Mục Dương, nhưng bác sĩ Trì bắt kịp quá nhanh, cậu mà chạy ra lúc này sẽ bị phát hiện.

Giờ đang là ban ngày, công trình kiến trúc hay thực vật có thể dùng để che chắn cho cậu trong trường không nhiều, bất cứ lúc nào bác sĩ Trì cũng có thể phát hiện ra cậu, dù gì người ta cũng là nhân vật có thể tuyên bố nhiệm vụ.

Bác sĩ Trì không nhanh không chậm đuổi tới, nói với Dương Tuyết và áo hoodie: “Chẳng phải bọn mi giỏi lắm sao? Chạy cái gì?”

“Ta có nhiều bảo bối lắm đúng không, nếu bọn mi đã phát hiện ra rồi thì cũng trở thành bảo bối của ta đi vậy.”

Keng!

Lưỡi rìu chém sắt như chém bùn được quăng về phía hai người đang chạy trối chết, bọn họ phải sử dụng đạo cụ bảo vệ tính mạng để tránh thoát đợt tấn công này.

Lưỡi rìu cắm vào bức tượng đồng.

Tai Nhan Ký Vân ong cả lên, rốt cuộc tay bác sĩ biến thái này mạnh tới cỡ nào vậy.

Cậu ngẩng đầu thì thấy lưỡi rìu to tổ bố, lông lập tức dựng đứng.

Lưỡi rìu rời khỏi tay bác sĩ Trì, đương nhiên là chuyện tốt với Dương Tuyết và áo hoodie.

Trên tay bác sĩ Trì không có vũ khí, nhưng bọn họ còn đạo cụ, hai người hợp tác hoàn toàn có thể khống chế tên bác sĩ điên cuồng này.

Nhan Ký Vân trốn trong tượng đồng không dám ra, cậu có thể nghe được tiếng ba người đánh nhau, còn có tiếng đối thoại đứt quãng.

Bác sĩ Trì: “Bọn mi đào bảo bối của ta.”

Áo hoodie: “Mày giết người đấy, đương nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật rồi.”

Bác sĩ Trì: “Ta chỉ giúp bọn nó được giải thoát mà thôi.”

Áo hoodie: “Chúng nó đều là trẻ con!”

Bác sĩ Trì: “Thế giới này dơ bẩn lại hỗn loạn, cha mẹ không thương yêu chúng nó, về sau ra xã hội cũng sẽ bị vặn vẹo tâm lý, rời khỏi thế giới này sớm là chuyện tốt.

Giờ các người phá hỏng việc tốt của ta, ta thấy bọn mi cũng hợp trở thành kho báu của ta đấy.”

Có cc ấy, thằng biến thái này!

Nhan Ký Vân nương theo khe hở quan sát hai người chơi sử dụng đạo cụ.

Bác sĩ Trì coi vậy mà cũng mạnh, đánh qua đánh lại với cả hai người chơi một lúc lâu.

Nghe tiếng bọn họ đánh đấm, Nhan Ký Vân đang đoán xem bác sĩ Trì đã giấu cặp mắt kia đi chỗ nào.

Cuối cùng, bác sĩ Trì bị hai người chơi khống chế, bị trói lại.

Bác sĩ Trì biến thái thì biến thái, nhưng không có dụng cụ y học thì giá trị vũ lực của y cũng không bằng hai vị người chơi được.

Nắm đấm của Dương Tuyết rất cứng, không ngừng giáng xuống mặt bác sĩ Trì.

Nhìn bác sĩ Trì ngã rầm ra đất, mặt mũi đầy máu me, Nhan Ký Vân giơ móng vuốt che mặt, nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Nhan Ký Vân tưởng là Dương Tuyết và áo hoodie sẽ giam tên bác sĩ này lại, nhưng cậu phát hiện hai người kia lại chỉ lôi y về phòng y tế, sau đó lấy điện thoại trên bàn báo cảnh sát.

“…” Hợp lí lợi dụng quy tắc của phó bản, phương thức giải quyết rất khoa học, đã học được.

Hóa ra biện pháp giải quyết người xấu trong thế giới phó bản cũng có thể đơn giản cục súc như vậy.

Mười phút sau, cảnh sát xuất hiện, đưa bác sĩ Trì đi.

Bác sĩ Trì nhìn còng tay, cười với hai người chơi: “Ta sẽ còn trở lại.”

Áo hoodie rùng mình nổi da gà: “Thằng cha này tưởng mình là Sói Xám Già à? Bị Cừu Nhỏ đánh bại rồi vẫn còn có thể trở lại gây án.”

Dương Tuyết: “Biết đâu được đấy? Đây là trò chơi lấy tàn nhẫn làm gốc mà.”

[Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh “Bác sĩ Trì nổi điên”, phần thưởng sẽ được trao sau khi phó bản kết thúc.]

Nhan Ký Vân lại một lần nữa không cần cố gắng đã có điểm tích lũy.

Lúc này cậu đã chạy ra sau bếp, về trước Dương Tuyết và áo hoodie một bước.

Nhan Ký Vân núp ở chỗ Lý Mục Dương có thể trông thấy, đứa nhỏ vừa mở mắt đã thấy mèo đen ngồi trong góc.

Lúc này, tiết thứ hai của buổi chiều đã sắp bắt đầu.

Cậu bé bò dậy, hoàn toàn coi Vương Miên như không khí, đi về phía mèo đen: “Hạt Vừng, chúng ta về học thôi.”

Vương Miên lập tức ngăn cản Lý Mục Dương muốn rời khỏi: “Khoan đã, Lý Mục Dương, nhóc ở lại đây với anh sẽ an toàn hơn.”

Lý Mục Dương lại không hiểu ý của Vương Miên: “Chú ơi, cháu phải về đi học, tối nay mẹ cháu còn kiểm tra bài tập nữa.”

Vương Miên nghĩ đến mẹ Lý đã bị họ nhốt trong phòng dụng cụ, không biết giờ đã tỉnh chưa, hẳn là sẽ không chạy mất.

Lý Mục Dương ngồi xổm trên mặt đất nói với mèo đen: “Hạt Vừng ơi, cậu tìm một chỗ nào đó trốn đi.

Đợi tớ học xong mình cùng về nhà nhé?”

Nhan Ký Vân giống như một chú mèo bình thường, cọ lên chân Lý Mục Dương, biểu thị mình đã hiểu.

Vương Miên hoàn toàn bị ngó lơ: “…”

Lý Mục Dương cứ vậy rời khỏi nhà bếp, còn chuẩn xác tìm được hướng đi về lớp học của mình, học sinh trong lớp cũng không tò mò vì sự biến mất của cậu nhóc.

Vương Miên đành tiếp tục đóng giả làm bảo vệ đưa Lý Mục Dương đến lớp, Dương Tuyết và áo hoodie còn đang giải quyết chuyện của bác sĩ Trì, vẫn chưa về.

Nhan Ký Vân thì tiếp tục chạy sau tòa nhà, trên cây là địa điểm tốt nhất để quan sát, cậu có thể thấy được tình trạng của Lý Mục Dương bất cứ lúc nào.

Tiết cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, Nhan Ký Vân nằm trên cây nghe giáo viên giảng bài, nghe tới nỗi sắp ngủ mất.

“Các em, bài học hôm nay chỉ tới đây thôi, nhớ làm bài tập về nhà nhé, cả lớp nghỉ nào.”

Lớp trưởng hô đứng dậy, tất cả bạn nhỏ đứng dậy trăm miệng một lời: “Chúng em cảm ơn cô ạ!”

Nhan Ký Vân không nghe được tiếng của Lý Mục Dương trong hơn bốn mươi giọng nói kia, thằng bé từng làm phẫu thuật, có thể hiểu được tại sao nó chỉ mấp máy miệng chứ không nói.

Lý Mục Dương thu dọn cặp sách giống các bạn, chuẩn bị về nhà.

Những đứa trẻ khác đều có bạn bè đi cùng, chỉ có mình cậu bé lủi thủi đeo cặp bước ra khỏi trường.

Sau khi người chơi nhận ra không thể hạn chế hành động của Lý Mục Dương, bắt đầu âm thầm theo sau bảo vệ đứa nhỏ, cho tới khi ra khỏi trường, người chơi đang bí mật theo dõi mới thở ra một hơi.

Giờ là : chiều.

Sau một buổi chiều, HP của Lý Mục Dương chỉ còn %.

Bởi vì Nhan Ký Vân gây họa ở phòng y tế, bác sĩ Trì chưa kịp ra tay với Lý Mục Dương, HP của thằng bé không tiếp tục giảm.

Cuối cùng cũng rời khỏi ngôi trường ăn thịt người này.

Chỉ còn phút nữa là giờ.

Tối qua cậu vào phó bản lúc giờ, chưa tới tiếng nữa trò chơi sẽ kết thúc.

Trong hơn tiếng còn lại này, Nhan Ký Vân cảm thấy mình nên bám sát Lý Mục Dương.

Mẹ Lý khó chịu là sẽ đánh con, cần phải chú ý vấn đề này, cậu không chắc Lý Mục Dương về nhà liệu có còn gặp phải chuyện gì nữa không.

Nhan Ký Vân theo dòng người ra khỏi cổng trường, đi theo Lý Mục Dương.

Đã có người chơi từng thấy cậu, biết cậu là mèo của Lý Mục Dương, cậu cũng không cần trốn tránh nữa.

Ngoài người chơi sáng nay bị đội trưởng an ninh phát hiện trong phòng theo dõi ra thì tám người khác đều có mặt đông đủ.

Họ cùng đi theo sau Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân thì nhàn nhã đi bên cạnh cậu bé, lúc thì nhảy lên bờ tường, lúc thì rúc vào trong bụi cỏ tránh xe đi tới, tuyến đường biến hóa không ngừng.

Thỉnh thoảng Lý Mục Dương còn kiểm tra xem Nhan Ký Vân có đuổi kịp không, toàn bộ hành trình cậu bé an toàn đi trên vỉa hè, không xảy ra bất cứ sự kiện bất ngờ nào.

Ngay cả một con chó xông ra đường cái gây tai nạn cũng không gây ảnh hưởng tới Lý Mục Dương.

[Phòng phát sóng]

“Hồi trước tôi toàn muốn tua đoạn Lý Mục Dương về nhà này, cảm thấy chả có gì thú vị, cho tới hôm nay Meo Meo xuất hiện.

Thế mà tôi lại được thấy phim phóng sự ấm áp trong livestream, nếu năm đó tan học có một chú mèo đi cùng tôi về nhà thế này thì tôi nghĩ mỗi ngày tôi đều mong được đến trường.”

“Ấm áp thật đấy, ngay cả việc tình tiết thay đổi cũng không hấp dẫn được tôi.”

“Người chơi khác gà bỏ xừ, đến giờ vẫn không phát hiện Meo Meo cũng là người chơi, xem góc nhìn của Thượng Đế sướng thật đấy.”

Người chơi khác đúng là không phát hiện Nhan Ký Vân chính là mèo đen.

Ngoài Nhan Ký Vân ra, người chơi còn chia làm hai phe, một phe là nhóm ba người của Dương Tuyết, phe còn lại là gã trọc hồi sáng với ba người chơi khác, anh Cường sáng nay chui vào phòng giám sát cũng gia nhập bọn họ.

Ba với năm, tổng cộng tám người.

Đi phút cuối cùng cũng đến.

Hôm nay Lý Mục Dương rất vui, mặc dù không có bạn, nhưng cậu bé có Hạt Vừng chơi cùng.

Trước khi về tới chung cư thì phải đi ngang qua một cửa tiệm, Lý Mục Dương đột nhiên dừng bước, ba tên học sinh lớp lớn đứng chặn trước mặt cậu bé.

Trong đó có một đứa cao chừng mét đặt tay lên vai Lý Mục Dương: “Lý Mục Dương, tới quán net chơi với bọn anh đi.”

Lý Mục Dương lắc đầu từ chối: “Em không đi đâu.”

Thằng nhóc lớp lớn kia cũng không thèm để ý Lý Mục Dương từ chối: “Không đi cũng được, cho bọn anh mượn chút tiền tiêu đi.”

Lý Mục Dương lại lắc đầu, trong mắt có kháng cự: “Em không có tiền tiêu vặt.”

Thắng oắt lớp lớn kia bị từ chối liên tiếp hai lần đã hơi tức giận, thò tay túm cặp Lý Mục Dương, nhưng còn chưa kịp làm gì thì người chơi luôn canh chừng xung quanh đã ra tay.

Dương Tuyết nhanh chóng xách thằng oắt quẳng qua một bên, còn túm cổ áo nó đè lên tường đánh cho một trận.

“Bạn nhỏ, có ai dạy nhóc là đừng có tùy tiện ăn hiếp người khác chưa? Đi bắt nạt người ta thì có ngày sẽ bị bắt nạt lại đấy, không biết câu này à?”

Ba đứa học sinh thấy nhiều người trưởng thành như vậy, một người đầu trọc còn đang giơ nắm đấm hằm hè nhìn chúng nó.

Mấy đứa này cũng là mềm nắn rắn buông, biết không đánh lại được thì chạy.

Mấy đứa lớp trên lập tức sợ hãi nói: “Hiểu, hiểu rồi ạ!”

Vương Miên nói: “Thế có phải đơn giản không.”

Vừa dứt lời, tất cả người chơi nghe được tiếng quát của một người phụ nữ: “Lý Mục Dương, con còn đứng đó làm gì, không mau về nhà làm bài tập đi?”

Nhan Ký Vân lập tức gảy ống quần Lý Mục Dương, cậu nhóc và mèo đen đã bồi dưỡng tình cảm một ngày, hiểu ngay, lập tức mở khóa cặp cho Nhan Ký Vân nhảy vào làm ổ.

Nhan Ký Vân từ khe cặp nhìn thấy mẹ Lý bước ra từ siêu thị, tay xách đống thức ăn vừa mua.

Đám Dương Tuyết nhìn nhau, mẹ Lý bị bọn họ nhốt vào phòng dụng cụ rồi mà, sao như không có chuyện gì vậy? Bà ta rời khỏi trường khi nào thế?

Nhưng mẹ Lý lúc này trông rất hiền dịu, còn vui vẻ trò chuyện với các bà nội trợ khác.

Bà nội trợ : “Con trai tôi lần trước thi tốt lắm, được những điểm môn Toán, tối nay tôi định làm món vịt hấp bia bồi bổ cho nó.”

Khuôn mặt mẹ Lý bắt đầu hơi vặn vẹo, cười theo: “Con tôi lần trước thi Ngữ Văn cũng được hạng nhất thì phải?”

Bà nội trợ liếc nhìn Lý Mục Dương đứng một góc, che miệng cười, vẻ mặt hiển nhiên không tin: “Thật sao?”

Trong khu dân cư này, có ai mà không biết chuyện nhà mẹ Lý, con bà ta học hành dốt nát ai cũng nghe danh, thế mà mẹ Lý còn cố gắng che giấu, đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện.

Mẹ Lý biết lời nói dối của mình bị vạch trần, khó chịu vô cùng.

Mụ ta chào tạm biệt nhóm nội trợ, túm lấy Lý Mục Dương lôi về nhà.

Trên đường có rất nhiều trẻ con vui vẻ đi học về, khuôn mặt các vị phụ huynh cũng đầy vẻ hân hoan khiến nội tâm mụ càng thêm tức giận, bắt đầu không khống chế được mà lải nhải.

“Lý Mục Dương, tao bỏ việc bỏ sự nghiệp để ở nhà chăm mày, dạy mày học, thế nhưng mày chỉ biết làm tao xấu mặt.”

“Sao tao lại có đứa con trai như mày chứ? Tại sao mày không biết báo đáp mẹ vậy hả!”

“Mày làm tao quá thất vọng!”

Lý Mục Dương bị bà ta lôi đi, muốn giãy giụa nhưng sức của mụ đàn bà quá lớn, đứa nhỏ không thể thoát khỏi khống chế của mụ.

Những người chơi còn lại bắt đầu phát huy khả năng diễn kịch đóng vai nhân vật của họ, lần lượt tiến tới ngăn cản, nhưng tất cả bọn họ đều bị mẹ Lý dọa.

“Có người bắt cóc trẻ con này!”

“Dê xồm bà con ơi, ai cứu với!”

“Các người đụng vào tôi thử xem, tôi báo cảnh sát bây giờ đấy!”

Đám người chơi không ngờ mẹ Lý còn làm mấy trò này, xung quanh toàn người là người, khiến bảo vệ khu chung cư phải chạy tới.

Bảo vệ của chung cư rất nghiêm khắc, đuổi hết đám đầu trọc ra ngoài, đồng thời còn cảnh giác xem chừng những gương mặt lạ, khiến nhóm Dương Tuyết muốn lẻn vào cũng khó.

Người chơi không thể vào chung cư, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ Lý một lần nữa lôi Lý Mục Dương về nhà.

Ai cũng biết, sau khi về nhà mẹ Lý sẽ chỉ biết đánh đập Lý Mục Dương, HP của thằng bé chắc chắn sẽ sụt giảm.

Người chơi đành trăm phương ngàn kế nghĩ cách lẻn vào khu chung cư được quản lý nghiêm ngặt này.

Chỉ có Nhan Ký Vân lại một lần nữa thuận lợi vào trong.

Cậu lẳng lặng cuộn mình trong cặp của Lý Mục Dương.

Nhưng vừa ra khỏi thang máy, cậu đã ngửi được thứ mùi rất lạ trong hành lang, cực kì gay mũi.

Nhan Ký Vân nghĩ đủ thứ, đoán ra vài trường hợp, quả quyết nhảy ra khỏi cặp Lý Mục Dương, chui xuống cầu thang ở bên cạnh.

Lý Mục Dương thấy mèo đen chạy ra cầu thang thì vội vàng đuổi theo: “Hạt Vừng, cậu đi đâu thế, mau trở lại đây.”

Mẹ Lý đang chuẩn bị mở cửa thấy vậy mắng: “Con mèo chết tiệt.”

Bà ta ném túi đồ ăn trong tay xuống, đuổi theo Lý Mục Dương..

Truyện Chữ Hay