Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

chương 6: 6: lại tránh thoát một kiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ry

Trước mắt, chuyện có thể xác minh là bất cứ NPC nào trong cái phó bản này đều có thể tạo thành tổn thất với HP của Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương đã bị chủ nhiệm gọi đi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhan Ký Vân đi tới phía sau của văn phòng giáo viên, tìm được một đường ống có thể leo lên.

Cậu quan sát độ cao, thuận theo ống nước trèo lên trên.

Cửa sổ văn phòng ở tầng hai để mở, chỉ kéo rèm.

Nhan Ký Vân nhân lúc giáo viên không để ý, đẩy rèm ra chui vào, trốn ở dưới tấm rèm dày sụ.

Mẹ Lý ngồi đối diện với một giáo viên chừng năm mươi, ôn hòa trò chuyện.

“Phụ huynh của cháu Lý Mục Dương, chuyện là thế này.

Phụ huynh của các cháu học sinh lớp () đã đồng lòng viết đơn, bọn họ không muốn các cháu bị ảnh hưởng bởi cháu Lý Mục Dương, hi vọng chị có thể mau chóng làm thủ tục chuyển trường cho cháu.”

“Con trai tôi có gì không tốt? Chẳng qua nó làm phẫu thuật cổ họng nên bị chậm chương trình một chút thôi.

Mỗi ngày thằng bé đều nghiêm túc làm bài tập, chăm chỉ học thuộc lòng.

Cô giáo, nếu phụ huynh lớp này kì thị con tôi, vậy chuyển lớp cho thằng bé cũng được.”

“Chúng tôi thật sự xin lỗi chị, mẹ của cháu Lý Mục Dương.

Nhưng tôi đã trao đổi với giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác, còn mở cuộc họp để thảo luận, kết quả là chúng tôi vẫn hi vọng cháu bé có thể chuyển trường, chúng tôi cảm thấy cháu nên đến học trường dành cho trẻ đặc biệt.” Chủ nhiệm khối lấy phiếu điểm từ trong ngăn kéo ra: “Đây là phiếu điểm kì trước và kì này của cháu.”

Nhan Ký Vân trốn ra sau chậu cây chiêu tài.

Cậu nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu lí do mẹ Lý tới trường, nhà trường muốn Lý Mục Dương thôi học?

Đúng lúc này, Lý Mục Dương đi tới văn phòng.

Mẹ Lý thấy con trai, lập tức tiến lên túm thằng bé, the thé mắng: “Mau qua đây, chúng ta dập đầu xin lỗi cô giáo, nếu không con sẽ không được đi học nữa!”

Mụ túm vai đứa nhỏ, bắt Lý Mục Dương quỳ xuống cùng mình.

Lực tay của mẹ Lý vô cùng khỏe, Lý Mục Dương hoàn toàn không kịp phản ứng, thời gian để phản kháng càng không có.

Lý Mục Dương bị ép quỳ xuống cùng mẹ Lý, Nhan Ký Vân lo lắng nhìn HP của đứa nhỏ.

Đang thở phào may là không bị thương, nhưng chưa được một giây, hệ thống đã bắn ra nhắc nhở.

[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn %.]

Cảm ơn con mẹ này nhé!

Nhan Ký Vân nghĩ, người có thể tạo thành tổn thương lớn nhất với Lý Mục Dương chính là bà mẹ này, mỗi một động tác của mụ đều làm tiêu hao một phần sinh mạng của đứa trẻ.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản thì sẽ có chuyện gì? Cậu nhớ hôm qua giọng thanh niên kia có nói người chơi phải tự lo sống chết.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, có thể cậu sẽ chết trong game, cái xác mèo này không thể bảo vệ cậu được.

Đúng là làm mèo giúp Nhan Ký Vân chạy nhanh và linh hoạt hơn, nhưng để cứu được Lý Mục Dương từ tay mẹ Lý thì độ khó vẫn hơi cao.

Ở trong nhà Lý Mục Dương, cậu có thể lợi dụng địa hình, nhưng đang ở văn phòng, người đông thế mạnh, dù cậu có giỏi chạy đến mức nào thì cũng không thể đảm bảo bản thân không bị bắt lại.

Có khi chưa cứu được Lý Mục Dương đã khiến bản thân vạ lây.

Vẫn còn người chơi khác nữa, vừa rồi bọn họ đã nghĩ cách cứu Lý Mục Dương, hi vọng họ sẽ đáng tin một chút.

Lúc vừa tới, mẹ Lý còn có thể bình tĩnh nói chuyện, nhưng cô Triệu thờ ơ trước hành động của mụ, các giáo viên khác cũng không có bất cứ động tác gì trước việc mẹ Lý đè con trai quỳ xuống đất.

Khung cảnh này có thể dùng hai chữ lạnh lòng để hình dung.

Chủ nhiệm khối nói: “Mẹ của Lý Mục Dương, đây là quyết định của nhà trường.

Xin chị đừng khiến chúng tôi khó xử, đừng bắt trẻ con phải quỳ dưới đất như thế này.” Làm vậy sẽ khiến giáo viên bọn họ trông quá vô tình.

Nhưng bà ta chỉ nói vậy, không hề vươn tay ngăn cản hành vi của mẹ Lý.

Dưới sự kích thích của bà ta, mẹ Lý thét lên: “Tôi làm mấy người khó xử? Là mấy người làm khó nhà chúng tôi thì có.

Các người chỉ chú trọng thành tích, không quan tâm tới sự trưởng thành của lũ trẻ, các người không xứng làm giáo viên, không xứng đi dạy dỗ người khác!! Các người có quyền gì mà bắt một đứa bé phải nghỉ học, con tôi có tên trong danh sách nhập học chính thức, nó không có lí do gì để rời đi, con tôi sẽ không chuyển trường!”

Từ góc độ của Nhan Ký Vân, mẹ Lý đang che chở cho con mình, nhưng cậu lại không tán đồng với hành vi động cái là đánh con của mụ.

Đã có thể bắt đầu xâu chuỗi sự kiện.

Lý Mục Dương nghỉ học vì bị bệnh phải phẫu thuật, sau khi trở lại lớp thì không theo kịp chương trình, bị bạn học và người lớn xa lánh.

Tiểu học Quang Minh là trường tiểu học trọng điểm, trên đường đến trường cậu đã thấy chung quanh dán quảng cáo rao bán nhà, giá cả không hề thấp, khởi điểm từ vạn, mà lấy được chỗ trong danh sách nhập học với nhà bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mẹ Lý là nội trợ, ba Lý trông cũng không giống kiểu nhân vật thành đạt vang dội, tổng giám đốc gì đó đảm bảo chỉ có trong mơ.

Cô Triệu chủ nhiệm lớp đẩy kính, trên mặt bà ta ngoài sự nghiêm nghị còn có thể thấy được chút bực bội.

“Chị Lý, Mục Dương hiện giờ thật sự không thể theo kịp chương trình học.

Chúng tôi cũng từng cân nhắc để cháu ở lại lớp, nhưng theo quan sát của tôi, thường ngày cháu cũng không tích cực tham gia hoạt động tập thể của trường hay lớp, quan hệ với các bạn trong lớp cũng không tốt, thành tích luôn xếp từ dưới đếm lên.

Các vị phụ huynh khác đã phản ánh lại rất nhiều lần thành tích của cháu Mục Dương ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của con em họ, thế nên chúng tôi mới đưa ra quyết định này, hi vọng chị có thể hiểu được.”

Đương nhiên mẹ Lý không chấp nhận: “Các người như vậy là kì thị.

Là các người không giáo dục bọn trẻ đàng hoàng, giờ lại đẩy trách nhiệm lên con tôi.

Chẳng nhẽ những đứa bé khác không có vấn đề à? Bọn nó có đầy vấn đề! Cả đám đều khinh thường người khác, một đám trẻ không có giáo dục, các người phải quản chúng nó mới đúng!”

Ánh mắt Nhan Ký Vân rơi trên khuôn mặt hơi gục xuống của Lý Mục Dương.

Tiếng cãi vã trong phòng dường như không ảnh hưởng đến thằng bé, Lý Mục Dương quỳ trên đất cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, hai mắt trống rỗng, dường như đã quen với những chuyện như vậy.

Một người mẹ luôn điên cuồng gào thét, một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc không có tình người, mỗi người đều quyết định vận mệnh của cậu bé.

Đứa nhỏ như con dê đợi làm thịt, không có ai giúp đỡ, cũng không còn sức để cầu cứu.

Mẹ Lý nổi điên, thò tay gạt hết tất cả sách giấy trên bàn làm việc của cô Triệu xuống đất.

Cô Triệu ngăn mụ lại: “Chị Lý, chuyện này chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện!”

Mẹ Lý gào lên: “Bình tĩnh cái chó gì, các người đang ức hiếp người khác!”

Mụ bắt đầu điên cuồng đập phá đồ trong văn phòng, các giáo viên khác tiến tới can ngăn, nhưng sức mẹ Lý rất khỏe.

Mụ đã bị chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khối chọc giận, mấy cô giáo hoàn toàn không có sức để ngăn mụ.

Nhan Ký Vân tranh thủ lúc bọn họ cãi cọ không để ý, chui ra khỏi chậu hoa chạy tới gầm bàn gần Lý Mục Dương nhất, duỗi móng vuốt vỗ lên mu bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi.

Lý Mục Dương như con búp bê bị hỏng, cậu bé nhìn thấy Nhan Ký Vân, cảm nhận được nhiệt độ từ đệm thịt dưới móng vuốt màu đen xinh đẹp, ánh mắt mới dần có hơi ấm, biểu cảm cũng thay đổi.

Nhóc con thì thầm: “Hạt Vừng, sao cậu lại ở đây?”

Nhan Ký Vân cào nhẹ lên áo đứa nhỏ, nhìn ra cửa.

Lý Mục Dương hiểu ý, cậu nhóc liếc nhìn người mẹ đang điên cuồng bên trong, lại nhìn mèo đen.

Cậu nhóc cảm thấy không thể để người ta phát hiện Hạt Vừng ở đây được, bọn họ sẽ mang nó đi!

Đứa bé làm một quyết định bình thường nó chưa từng làm, ôm lấy Nhan Ký Vân chạy ra khỏi văn phòng, mặc kệ mẹ mình và giáo viên cãi vã kinh khủng tới mức nào.

Hoặc có lẽ là, cậu nhóc đã quen rồi.

Cùng lúc đó, một cái chậu hoa nhỏ làm bằng sứ nện xuống vị trí Lý Mục Dương vừa quỳ!

Nhan Ký Vân vừa hay nhìn thấy chậu hoa vỡ vụn cùng đống bùn đất.

Nếu Lý Mục Dương mà đi chậm một giây thôi là cái bồn hoa đó sẽ đập vào đầu thằng bé!

May mà chạy nhanh, nếu không thì HP của nhân vật chính sẽ còn thấp nữa.

Mà lúc này, thiếu nữ tóc ngắn cải trang làm công nhân vệ sinh đã đứng ở cửa.

Cô dừng xe đẩy vệ sinh ngay trước cửa văn phòng, che khuất tầm mắt của những người bên trong, để Lý Mục Dương thuận lợi rời đi.

Gã đàn ông tóc đỏ đóng giả làm bảo vệ vọt vào: “Ai gây chuyện ở đây?”

Văn phòng ầm ĩ như cái chợ, các giáo viên mồm năm miệng mười hét: “Bảo vệ, mau giữ vị phụ huynh này lại, chị ta điên rồi!”

Vương Miên và Dương Tuyết ban nãy đã ở ngoài nghe hết nội dung tranh cãi giữa mẹ Lý và đám giáo viên.

Không cần biết mẹ Lý đối xử thế nào với Lý Mục Dương, nhưng giờ bà ta đang bảo vệ con mình, mà cách xử lí của nhà trường cũng khiến người ta cảm thấy thật trơ trẽn.

Gã không khống chế mẹ Lý ngay, mà cố tình chặn mấy cô giáo lại, vì rõ ràng là bọn họ đang ức hiếp học sinh và phụ huynh!

Cô Triệu và chủ nhiệm khối bị giữ lại, mẹ Lý có cơ hội ra tay, lập tức nhào lên hai người.

Vẻ đạo đức giả trên mặt chủ nhiệm khối và cô Lý cuối cùng không giữ được nữa, hai người đàn bà va đầu với nhau, nhìn cũng thấy đau.

Lúc này Vương Miên mới khống chế mẹ Lý, gã nhịn cười, cố gắng nghiêm mặt hỏi: “Cô giáo, cô không sao chứ? Tôi sẽ đưa vị phụ huynh này ra ngoài, có cần báo cảnh sát không?”

Các giáo viên cũng biết mình đuối lí, chủ nhiệm khối nói: “Như vậy không tốt cho các con, không cần báo cảnh sát.”

Lúc này Vương Miên mới lôi mụ đàn bà đang không ngừng giãy giụa ra ngoài.

Mẹ Lý nuôi móng tay dài, gã còn suýt bị mụ cào rách mặt.

Do đang cải trang nên Vương Miên lập tức rời khỏi văn phòng, đến khi các giáo viên nhận ra chưa từng thấy người bảo vệ này thì gã đã đi xa.

Có điều Vương Miên không phải bảo vệ thật, đương nhiên không thể đuổi mẹ Lý ra cổng.

Gã hợp tác với Dương Tuyết đánh mẹ Lý ngất xỉu, nhét vào trong nhà kho.

Vương Miên đột nhiên hỏi Dương Tuyết: “Lý Mục Dương đâu?”

Dương Tuyết cười, cô vén tấm vải màu lam phủ trên chiếc xe đẩy vệ sinh: “Một đứa bé mà tôi còn không đối phó được? Để thằng bé ở đây là an toàn, đợi tan học rồi đưa nó về nhà!”

Bên trong chính là Lý Mục Dương ngất xỉu.

Vương Miên giơ ngón cái với cô: “Vẫn là bà thông minh nhất đó Dương Tuyết, phó bản cũng không nói không được trói nhân vật chính lại.”

Vương Miên bế Lý Mục Dương ra, đặt cậu bé nằm trên đệm cùng mẹ mình.

Gã thấy Lý Mục Dương có điểm gì đó là lạ: “Sao bụng thằng bé phồng lên thế này?”

Dương Tuyết nói: “Lúc chạy ra Lý Mục Dương có ôm một con mèo, thằng bé ngất xong mèo đen một mực ngồi canh không chịu đi.

Sáng nay tôi có để ý thấy thằng bé giấu một con mèo trong cặp, chắc là nó.”

Nhan Ký Vân nhận ra Dương Tuyết, ấn tượng cũng không tệ lắm.

Cô gái này có thân thủ gọn gàng mà linh hoạt, lúc sáng trên đường đến trường cũng rất tích cực đối phó với các loại nguy hiểm đột ngột xuất hiện, không giống vài người chơi đục nước béo cò đợi ăn sẵn.

Cậu không hề thấy bất ngờ khi Dương Tuyết đánh ngất Lý Mục Dương.

Nếu cậu đã bị phát hiện thì cũng không định chạy nữa, Nhan Ký Vân là một con mèo, sẽ không ai nghĩ cậu là người chơi.

Gã đàn ông tóc đỏ thấy Nhan Ký Vân chui ra khỏi áo khoác của Lý Mục Dương, suýt giật bắn mình, phát hiện là một con mèo thì rất kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ.

“Mèo kìa! Mắt nó đẹp quá! Mèo con, cho chú ôm một cái nha ~”

“Vương Miên, tôi khuyên ông đừng có tùy tiện chạm vào nó, nó chảnh lắm.”

Vương Miên vươn tay muốn gãi cằm mèo đen, kết quả được Nhan Ký Vân tặng cho một vuốt, rồi nhảy ra sau lưng Dương Tuyết.

“Đàn ông đích thực với mèo là một cặp trời sinh đó, sao Meo Meo lại dữ vậy?”

Nhan Ký Vân cực kì khó chịu, thấy gã đàn ông lại định nhào tới thì nhảy lên ngựa gỗ.

Vương Miên kiên nhẫn đuổi theo, Nhan Ký Vân không thèm cho gã một cái nhìn, nhảy lên trên đống kệ bên cạnh.

Vương Miên chỉ có thể nhìn mèo than thở: “Sao tôi ở đâu cũng luôn bị chó mèo ghét vậy nhỉ?”

Nhan Ký Vân vểnh tai lắng nghe tiếng bước chân đang tới gần phòng dụng cụ, có tổng cộng năm người đang đi về đây, cậu lập tức lẻn ra sau một tấm đệm nhảy được dựng thẳng.

[Phòng phát sóng]

“Cười chết, tên này sẽ hối hận!”

“Trà trộn vào nội bộ người chơi khác đơn giản vậy đấy.”

“Rất muốn nhìn bộ mặt sững sờ của đám người chơi này khi phát hiện mèo nhỏ cũng là người chơi!”

“Lúc Meo Meo chui từ áo của Lý Mục Dương ra ngoài ấy, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu muốn chết, đã chụp màn hình.”

“Bà chắc là Meo Meo không phải đang cảnh giác chứ?”

“Tụi này còn chưa được gãi Meo Meo, sao có thể để cho tên lực lưỡng này hớt tay trên được? Meo Meo cho hắn thêm một vả nữa đi!”

Khi Vương Miên còn định tiếp tục ra tay với Nhan Ký Vân, phòng dụng cụ xuất hiện một người, là thanh niên mặc hoodie, đồng đội của họ.

Nhưng sau lưng hắn có thêm bốn người.

Hai tay thanh niên bị trói ra sau.

Vương Miên và Dương Tuyết lập tức rút dao gấp giấu trên đùi và sau lưng ra.

Nhan Ký Vân tìm một góc hơi khuất ngồi, cậu định trước hết quan sát xem giữa người chơi sẽ có tranh chấp như thế nào.

Đầu trọc cầm đầu cũng vạm vỡ như Vương Miên, nhưng không cao bằng gã, có bộ răng vàng khè: “Giao Lý Mục Dương cho bọn tao, nếu không tao sẽ đập vỡ đầu bạn mày.”

Vương Miên cười nhạo: “Giao Lý Mục Dương cho chúng mày? Sợ là không được mấy phút thằng bé đã cạn HP.”

Đầu trọc: “Bọn tao có nhiều người, dư sức bảo vệ nó.”

Dương Tuyết xoay con dao gấp trong tay, múa máy hoa cả mắt, đầy sức uy hiếp.

Cô nói: “Lý Mục Dương ở trong tay tụi tao mới có thể sống sót rời khỏi trường.”

Đầu trọc nhìn gương mặt xinh đẹp của Dương Tuyết, liếm môi: “Người đẹp, tôi có thể tha cho em, chỉ cần em giao Lý Mục Dương cho bọn tôi.”

Dương Tuyết vô cùng buồn nôn với hành vi của đầu trọc, nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Không bao giờ.”

Đầu trọc: “Xem ra các người biết tổng điểm tích lũy kiếm được có liên quan tới Lý Mục Dương.”

Dương Tuyết không trả lời thẳng: “Chẳng phải nhiệm vụ chính đã viết rõ ràng rồi sao, còn cần hỏi à?”

Nhan Ký Vân: Tui không biết.

Đầu trọc nói tiếp: “Ở cạnh Lý Mục Dương càng lâu, bảo hộ nó càng nhiều lần thì sẽ càng nhận được nhiều điểm tích lũy, xem ra các người cũng biết.”

Dương Tuyết từ chối cho ý kiến: “Bọn mày có thể bảo vệ Lý Mục Dương bằng thực lực, không cần phải tranh giành đối tượng với bọn tao, có thể cạnh tranh công bằng mà.”

Đầu trọc cười ha hả: “Thật có lỗi, bọn tao không muốn cạnh tranh công bằng.

Điểm tích lũy của phó bản có hạn, càng nhiều người thì sẽ càng ít điểm, chỉ khi bọn mày biến mất thì điểm tích lũy của bọn tao mới có thể tăng lên.”

Vương Miên không nhịn được nói: “Vậy có cc!”

Vừa dứt lời, thanh niên mặc hoddie đột nhiên giật đầu ra sau đập vào mặt đồng đội của đầu trọc.

Tên kia bị đau, thanh niên lập tức vọt tới chỗ Vương Miên, Vương Miên cắt dây thừng cho y.

Đầu trọc nổi giận: “Đmm!”

Cứ như vậy, hai bên lao vào đánh nhau trong kho chứa dụng cụ thể dục.

Ba đấu với bốn, sức chiến đấu của đôi bên ngang hàng.

Nhân lúc họ đấu đá, Nhan Ký Vân lặng lẽ di chuyển tới bên cạnh Lý Mục Dương, dùng chân vỗ lên mặt thằng bé.

Lý Mục Dương bị đánh thức, thấy Nhan Ký Vân, lại nghe được tiếng đánh đấm, sợ tới nỗi vội vàng ôm mèo đen vào lòng.

Thằng bé vốn là một đứa trẻ ít nói, lại không có mấy cảm giác tồn tại, thấy cảnh này thì từng chút nhích ra cửa, lặng lẽ rời khỏi nhà kho.

Bảy người đánh xong thì trong phòng chỉ còn lại mẹ Lý vẫn chưa tỉnh.

Dương Tuyết đá đầu trọc nằm trên đất một cái, hỏi Vương Miên và thanh niên mặc hoddie: “Lý Mục Dương đâu rồi!”.

Truyện Chữ Hay