Sau này, khi đã rời xa thành phố quen thuộc, rời xa những con người quen thuộc, rời xa những kỷ niệm quen thuộc trong trí nhớ. Tôi có thể nói rằng, sau khi những hoài niệm qua đi, tôi sẽ không mãi sống trong những lưu luyến ấy. Giữa hai con người, luôn lặp đi lặp lại một câu hỏi hết lần này đến lần khác rằng, liệu chúng ta cuối cùng có thể được ở bên nhau. Nhưng điều đó thật sự quan trọng đến vậy sao? Có lẽ là rất quan trọng đấy, nên mới có phần sau của câu chuyện tình yêu này.
Một năm sau…
Thành phố Yên Xuyên
Một năm trước, Kỷ Niệm Hi xin vào công ty Thượng Tinh, một năm sau, Thượng Tinh đã phát triển với tốc độ không ngờ. Trước đây, đó chỉ là một công ty kinh doanh lĩnh vực điện tử bình thường, không một ngân hàng nào chấp nhận cho vay vốn vì công ty không có bất kỳ tài sản giá trị để thế chấp. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, mọi người chuyển sang xu hướng mua sắm trực tuyến, nhờ vậy mà điện tử thương mại phát triển với tốc độ nhanh chóng. Nhờ vậy, Thượng Tinh đã ngày càng có chỗ đứng trong cái nhìn của người tiêu dùng.
Nếu nói là công ty từ trên trời rơi xuống cũng không ngoa, dường như chỉ sau một đêm, tất cả mọi người dân ở Yên Xuyên đều biết đến cái tên “Thượng Tinh” này. Trong khi đó, Thượng Tinh đã trở thành cầu nối lựa chọn tốt nhất đối với người tiêu dùng với chất lượng phục vụ tốt nhất, hậu mãi tốt nhất. Mở ra trang web của Thượng Tinh, bạn sẽ được bước vào một website với giao diện thân thiện không hề đăng tải bất kỳ quảng cáo nào nhưng lại có thể tạo nên một cơn sốt tiêu thụ đáng ngạc nhiên.
Đương nhiên, người ta bắt đầu tìm hiểu về người sáng lập ra mạng lưới Thượng Tinh – Kỷ Y Đình, mọi thông tin về anh dần lục tục xuất hiện trên các tạp chí bát quái hoặc các tạp chí kinh tế.
Đối với nhân viên ở Thượng Tinh, Kỷ Y Đình tồn tại giống như một vị thần, vì giống như các thần, anh thường rất ít khi xuất hiện. Kỷ Niệm Hi rất ít khi nhìn thấy Kỷ Y Đình, nhưng có lẽ chính vì số lượng không nhiều đó nên ấn tượng của cô về anh ta lại càng khắc sâu, nhưng cô không phải quá ấn tượng về anh mà bởi ánh mắt tràn đầy hâm mộ của tất cả các nhân viên trong công ty đối với anh khiến người ta không thể không tò mò về sức hấp dẫn của người đàn ông này.
Dù vậy, gần đây cô tương đối được nhìn thấy Kỷ Y Đình nhiều hơn. Thư ký riêng của anh nghỉ thai sản trong thời gian tháng nên cô được điều sang tạm thời thay thế chức vụ của cô ấy. Đương nhiên, chức vụ này cũng không mang lại may mắn, trong khi đó, sau khi thông qua rất nhiều bàn bạc tính toán cô lại bị đưa vào vị trí này.
Kỷ Y Đình không quá hài lòng đối với cô, kể cả khi gương mặt lạnh lùng cứng rắn của anh ta luôn che dấu mọi cảm xúc, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được điều đó, đối với một người xa lạ như cô, Kỷ Y Đình rất bài xích.
Người ta đồn rằng, Kỷ Y Đình lập nghiệp dựa vào phụ nữ, nhưng đa số mọi người đều không biết được nhân vật bí mật này là ai, cũng không ít người muốn đào bới tìm hiểu về nó nhưng không thu được kết quả mong muốn, dần dần nó chỉ còn là đề tài trong câu chuyện phiếm của mọi người. Đối với một nhân vật thành công, họ nhận được một nửa là sự kính trọng sung bái, một nửa còn lại là những kẻ bới móc chê bai, tình hình của Kỷ Y Đình cũng vậy.
Kỷ Niệm Hi được giao nhiệm vụ đi thúc giục việc vận chuyển hoàn trả những đơn đặt hàng cũ, vừa về đến văn phòng cô đã bị cô nàng đồng nghiệp hám giai và nhiều chuyện Lí Hiểu Hoa kéo vào, cô trêu chọc:
- Nhàn hạ nhỉ, phải trừ lương thôi.
Trợ lý của Kỷ Y Đình là một phụ nữ vô cùng nhanh nhẹn, tháo vát và dũng mãnh, cô ta là quản lý của các cô, đối với bất kỳ công việc từ lớn đến nhỏ nhất nếu chưa được hoàn thành tốt các cô sẽ bị trừ lương ngay lập tức với lí do là để các cô có thể ghi nhớ và rút kinh nghiệm.
- Ái chà, sao cô lại học cái giọng điệu của “Nam nhân bà” đấy làm gì. – Lí Hiểu Hoa vỗ ngực, có vẻ thật sự vừa bị dọa: - Dọa tôi sợ gần chết.
Kỷ Niệm Hi đưa tay sờ nhẹ vào vị trí trái tim Lí Hiểu kia:
- Ôi, sao tim lại đập mạnh thế này nhỉ? Không thể như vậy được…
Lí Hiểu Hoa đẩy cô ra:
- Biến đi.
Kỉ Niệm Hi quay về chỗ của mình, chuẩn bị tiếp tục công việc. Lỉ Hiểu Hoa quay trái nhìn phải một lát, không thấy nhân vật nguy hiểm, liền ghé lại thì thầm vào tai Kỷ Niệm Hi:
- Tôi vừa được gặp một hot boy, ôi, siêu đẹp trai luôn í.
Kỷ Niệm Hi còn chẳng thèm quay đầu lại:
- Đã biết, Kỷ Y Đình lại đến.
Lí Hiểu Hoa là fan siêu cấp của Kỷ Y Đình, không phải là vì sự cuồng nhiệt mà chính vì sự kiên định của cô nàng, cô coi Kỷ Y Đình như hot boy “sống” của cả cuộc đời mình. Đối với bất kỳ thay đổi nào, dù là kiểu tóc hay quần áo Lí Hiểu Hoa đều nhất định sẽ sử dụng hỏa nhãn kim tinh của mình để phát hiện ra đầu tiên.
- Không phải vậy. – Lí Hiểu Hoa lập tức phủ nhận. – Là một hotboy khác nhé.
- Cô dã chuyển mục tiêu rồi cơ à? – Kỷ Niệm Hi vừa nhìn số liệu trên màn hình, vừa nói.
- Ai bảo anh chàng này lại đẹp trai cùng cấp bậc như Kỷ Y Đình nhà chúng ta chứ. – Lí Hiểu Hoa nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Kỷ Niệm Hi lắc đầu:
- Tốt rồi, Kỷ Y Đình của cô đã bị một kẻ có mới nới cũ như cô vứt bỏ rồi.
- Không phải đâu. – Lí Hiểu Hoa cười xòa, đấm nhẹ vào vai Kỷ Niệm Hi. – Cô bảo họ Kỷ có phải toàn các chàng đẹp trai không, vị hotboy kia hình như cũng họ Kỷ đấy, lại còn được vị giám đốc Kỷ Y Đình nhà chúng ta đích thân ra đón, hẳn gia thế cũng không hề tầm thường nhé. Thế giới này thật không công bằng, sao lại có người vừa đẹp trai, vừa có tiền thế chứ. Theo quan sát của tôi, trang phục của anh ta đều là hàng thủ công được đặt may từ Anh Quốc, thật quá xa xỉ.
- Nếu cô đem nhiệt tình của mình đầu tư cho công việc, thẳng tốc độ lên chức chắc chắn không ai bằng cô đâu.
Kỷ Niệm Hi cẩn thận đánh giá Kỷ Niệm Hi, sau đó thở dài:
- Xong rồi, xong rồi, một mĩ nữ như cô, lại chẳng có một chút hứng thú với giai đẹp, nói cho chị biết đi, có phải cô em không bình thường không hả? Đừng ngượng mà, nói cho chị đi…
- Trợ lí Dương, chị đã đến rồi. – Kỉ Niệm Hi vừa dứt lời, Lí Hiểu Hoa nhanh như chớp đã ngồi về chỗ của mình, quay lại bộ dáng của một nhân viên chăm chỉ, sau khi cô nàng biết được bị Kỷ Niệm Hi lừa, không nhịn được mà ném về phía Kỷ Niệm Hi một nắm giấy.
Thật đáng giận mà.
Khóe miệng Kỷ Niệm Hi khẽ mỉm cười, cô thích cuộc sống hiện tại của mình, tự do, dựa vào chính mình, kể cả mỗi đêm dài đằng đẵng cô vẫn cảm thấy cô đơn, không biết ai có thể ở bên cạnh cô. Nhưng cô không mong chờ vào sự xuất hiện của bất kỳ ai, cũng sẽ không thất vọng, mỗi người đều mong muốn một cuộc sống khác nhau, một dư vị khác nhau, đây chính là cuộc sống mà cô đã lựa chọn.
Hết giờ làm việc, cô cũng không vội vã ra về, lịch làm việc của cô vẫn còn một bữa tiệc rượu mà cô bắt buộc phải tham gia cùng Kỷ Y Đình, vì chỉ nếu là bữa cơm, cô sẽ không phải đi, công ty sẽ sắp xếp riêng một trợ lí khác.
Điện thoại nội tuyến vẫn chưa vang lên, nghĩa là chưa đến giờ phải đi. Số cô hôm nay thật may mắn, điện thoại chỉ khẽ vang lên một tiếng rồi thôi, điều đó nghĩa là đã đến giờ cô phải cùng Kỷ Y Đình tham dự một bữa tiệc.
Đó là thói quen của Kỷ Y Đình, anh chưa từng gọi điện để bàn giao công việc. Anh ta rất ít khi mở miệng nói chuyện, trừ phi đó là việc tất yếu. Theo cách nói của Lí Hiểu Hoa, Kỷ Y Đình chính là băng sơn lộ tuyến, vì vậy Kỷ Niệm Hi chưa bao giờ nhìn thấy Kỷ Y Đình cười. Cô thậm chí từng nghi ngờ rằng anh ta thật ra không biết cười.
Cô đợi một lúc, khi đi ra Kỷ Y Đình không thèm nhìn cô.
Cô đứng dậy, lặng lẽ theo sau, cách anh ta một khoảng khá xa, anh vốn không thích người khác tiếp cận mình, đúng là một người đàn ông kỳ quặc. Nhưng cũng tốt thôi, cô vẫn thích ứng được với điều đó.
Thậm chí, khi ở trong thang máy, cô từng nghĩ cuối cùng Kỷ Y Đình đã bớt bài xích cô, có phải vì cô không có giá trị tồn tại trong mắt anh ta, hơn thế cô cũng không bao giờ tìm hiểu đời sống riêng tư của anh ta. Phải biết rằng, đối với anh ta, phụ nữ chính là một thứ cực kỳ phiền toái.
Chính bản thân Kỷ Y Đình cũng không thích nói chuyện, đồng thời cũng không thích người khác nói nhiều, vì thế cô không hề mở miệng hỏi anh sẽ đi đâu, cứ kệ cho lái xe đưa cô đi đâu thì đi.
Đó là tiệc rượu do nhà họ Lộ tổ chức, nguyên nhân cụ thể thì không ai được rõ. Bà Đường An An lôi kéo một cô gái trẻ, mỉm cười giới thiệu với khách quan nên đa phần mọi người đều hiểu được rằng nhà họ Lộ muốn nhân dịp này để ra mắt vợ tương lai của Lộ nhị thiếu gia.
Kỷ Niệm Hi theo sau Kỷ Y Đình, cô thầm đánh giá về cô gái đó. Ngoại hình ngọt ngào thanh tú, dáng hơi gày, nhưng có lẽ vì gày nên phần bụng nổi lên khá rõ ràng, cô gái này đang mang thai, đó là sự thật trăm phần trăm.
Sự xuất hiện của cô gái đó khiến không ít người kinh ngạc, điều đó dễ dàng chứng tỏ thân phận của cô gái này không đáng để nhắc đến. Nhưng chuyện nhị thiếu gia nhà họ Lộ lại yêu thích một cô bé Lọ Lem như vậy lại và vẫn được cha mẹ anh đồng ý, thật không hề đơn giản.
Kỷ Niệm Hi nhìn về phía Kỷ Y Đình, cô phát hiện rằng anh cũng đang đánh giá về cô gái đó, nhưng trong ánh mắt anh không hề ẩn chứa sự hứng thú mà dường như chỉ chất chứa những tìm tòi nghiên cứu.
Kỷ Y Đình rất ít khi có hứng thú đối với những vấn đề như thế này.
Anh ta chưa bao giờ thèm nhìn phụ nữ, toàn bộ những cô gái đầy can đảm tiến về phía Kỷ Y Đình đều bị anh không thèm nhìn vào mắt mà không hề tỏ ra chút áy náy trước hành động xúc phạm đến phái đẹp này.
Một lát sau, bà Đường An An kéo cô gái đó tới trước mặt Kỷ Y Đình:
- Thật hiếm khi tổng giám đốc Kỷ lại rảnh rỗi như vậy. – Bà mỉm cười, rồi nói với cô gái này: - Lê Họa, đây chính là tổng giám đốc Kỷ tiếng tăm lừng lẫy của công ty Thượng Tinh.
- Không dám. – Kỷ Y Đình nhìn xuống bụng Lê Họa, dường như hơi nhếch miệng cười, một nụ cười vô cùng nhẹ như chưa từng xuất hiện.
Lê Họa đang định đáp lại, Lộ Thiếu Hành đã bước tới đỡ cô, anh nhìn Kỷ Y Đình với một nụ cười vô cùng hoàn mỹ trên gương mặt.
- Khó được gặp mặt, chi bằng chúng ta cùng uống hai ly?
- Hai ly rượu sao có thể biểu đạt đủ nhã hứng chứ? – Kỷ Y Đình vẫn nhìn về phía Lộ Thiếu Hành với thái độ lạnh lùng hờ hững như trước.
Lộ Thiếu Hành chuyển hướng nhìn về phía Kỷ Niệm Hi, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô chừng nửa giây, sau đó mới dời đi.
Kỷ Niệm Hi cảm thấy thái độ của Lộ Thiếu Hành hơi kỳ lạ, nhưng cô không vì thế mà cố gắng tìm hiểu kỹ hơn. Cô đoán rằng vì cô đã từng gặp mặt anh trước đây nên anh vẫn còn vài ấn tượng về cô. Nhưng thời gian đã khá lâu nên có lẽ anh cũng đã quên mất về cô. Cô chấp nhận lời tự giải thích của mình.
Khi Lộ Thiếu Hành đang muốn ra ngoài nói chuyện riêng với Kỷ Y Đình, Lê Họa nắm lấy một góc áo của anh, Lộ Thiếu Hành ghé mắt lại, thì thầm bên tai cô vài câu cô mới chịu buông tay anh ra.
Trên gương mặt Kỷ Y Đình biểu lộ một sự châm chọc, nhưng chỉ những người quen biết anh mới có thể nhận ra thái độ này, còn trong mắt người ngoài anh vẫn không hề tỏ thái độ.
Kỷ Niệm Hi cho rằng sẽ được sớm ra về, nhưng có lẽ Kỷ Y Đình không định như vậy, nên cô chỉ có thể lẽo đẽo theo sau lưng anh ta.
Có vẻ Lộ Thiếu Hành đã quen biết với Kỷ Y Đình từ cách đây rất lâu, nhưng theo thái độ của Kỷ Y Đình có thể thấy rằng mối quan hệ này không mấy tốt đẹp.
Sau vài ly rượu, Lộ Thiếu Hành vẫn cười, nhìn từ góc độ của Kỷ Niệm Hi, cô nhận ra nụ cười của Lộ Thiếu Hành không khác lắm so với nụ cười của Kỷ Y Đình, đều là những nụ cười đầy ẩn ý, che giấu mọi cảm xúc phía sau, nên không ai có thể nhận ra họ đang nghĩ gì.
- Tốc độ phát triển của Thượng Tinh có quá nhanh không nhỉ? – Lộ Thiếu Hành nhấp một ly rượu, kín đáo thăm dò.
- Nên anh đang tìm một kẻ ngạo mạn nào đó để kìm hãm khiến nó trở nên chậm rãi hơn ư? – Kỷ Y Đình đáp lại bằng một thái độ rất nghiêm túc.
Thượng Tinh được vận hành một cách rất bài bản, nhưng so với tốc độ phát triển của các tập đoàn ở đây thì vẫn còn tồn đọng rất nhiều thiếu sót, xét về lý, công ty vẫn cần phải chỉnh đốn nhiều. Thế nhưng, Kỷ Y Đình lại lựa chọn phương thức vay một lượng vốn lớn phía sau, giống như nhập tạp kim tệ, hành động này chưa từng xuất hiện ở các doanh nghiệp khác.
- Nói chung cần nhắc nhở anh vẫn nên chia ngọt sẻ bủi một chút mới được.
- Tôi lại thích ăn cả ngọt cả bùi thế đấy. – Kỷ Y Đình không hề có ý định thỏa hiệp.
Lộ Thiếu Hành mỉm cười, cứ như vậy anh ta sẽ gieo gió gặt bão thôi, anh không tin Kỷ Y Đình không hiểu được đạo lý này, nhưng sao anh ta vẫn quyết định cố chấp ôm khư khư lấy nó như vậy?
Trong khi hai người đang giao đấu trong một cuộc chiến giằng co bằng ánh mắt nảy lửa, phía sau bỗng có một giọng nói cất vang:
- Ngồi trong này vụng trộm uống rượu mà không gọi tôi, các anh thật thiếu tử tế đấy.
Ngay khi giọng nói quen thuộc này đến tai cô, cả người cô khựng lại.
Ngay tiếng bước chân rất nhỏ đang dần bước lại gần, cô cũng có thể chuẩn xác nhận ra.
Cô nhớ lại lời Lí Hiểu Hoa từng nói, lại thấy cười khổ. Thế giới này thật lớn biết bao, từ ngày ấy cô chưa từng một lần được nhìn thấy anh, nhưng thế giới này cũng thật nhỏ bé biết bao, chưa từng tưởng tượng thế nhưng vẫn có thể gặp lại anh.
Kỷ Thành Minh đứng trước mặt Lộ Thiếu Hành, anh híp mắt lại nhìn Kỷ Y Đình, trên môi nở một nụ cười đầy suy nghẫm. Hẳn Kỷ Thành Minh đây chính là người mà Kỷ Y Đình vừa nhắc đến- kẻ Lộ Thiếu Hành đang muốn tìm.
Ánh mắt Kỷ Thành Minh không hề nhìn về phía Kỷ Niệm Hi.
Năm nay có thể nói là một năm gặt hái đầy thành công của Kỷ Y Đình, anh may mắn nắm đúng thời cơ và nhanh chóng đứng vững ở Yên Xuyên, đó chính là điều Kỷ Thành Minh chưa làm được. Đều là con người, luôn có những tự mãn, những việc bản thân chưa thể thực hiện nhưng người khác cũng không thể làm được, họ sẽ cảm thấy công bằng, nhưng nếu người khác lại làm được, họ sẽ cảm thấy bất công.
Thương mại điện tử là một xu thế sẽ rất phát triển trong tương lại, là một miếng thịt béo bở mà không ai có thể không thích. Một khi đã thích, vậy nên đoạt lấy ngay trên miệng kẻ khác.