Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen ngòm vừa được phục vụ bê đến, ánh mắt anh chừng chừng, anh bảo phục vụ ra ngoài.
Bát thuốc không ngưng tỏa ra một làn khói trắng mờ như sương mù, thể hiện rõ nó còn rất nóng. Thật kỳ lạ, anh vuốt ve thành bát, hiếm khi anh không tỏ ra chán ghét với việc phải uống thuốc, nhưng trông anh thật khổ sở, nghĩ đến đây, anh không nén được một cái nhíu mày. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm dù không rõ trong đầu đang nghĩ đến điều gì.
Bỗng nhiên, anh tự nở một nụ cười, hẳn là cô đã gặp Giang Thừa Dự rồi nhỉ, vậy mà cô vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, quan trọng nhất là tốc độ cuộc gặp này thật nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Cảm lạnh thật chẳng có gì tốt đẹp, vừa khiến người khác khó chịu, vừa cảm thấy vô vọng, trở nên sẵn sàng tiếp nhận đối với mọi sự việc phát sinh.
Đợi thật lâu cho đến khi phục vụ lui xuống, anh mới bưng bát thuốc lên, uống một hơi hết sạch, trong miệng vừa đắng vừa khó chịu. Bây giờ anh đã khá hiểu tại sao người ta nói thuốc đắng dã tật.
Có lẽ đúng là thuốc Đông y có thể trị tận gốc căn bệnh, đến ngày hôm sau, sức khỏe của Kỷ Thành Minh đã hồi phục rất tốt, anh cũng khẳng định anh sẽ không bao giờ uống thuốc nữa. Còn Kỷ Niệm Hi khi bắt gặp thái độ kiên trì của anh, cô cũng không buồn tranh cãi để thấy thêm mất mặt.
Khi Kỷ Niệm Hi khá hơn, anh bắt đầu sai bảo Kỷ Niệm Hi như nô dịch, bắt cô cùng anh tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ nhàm chán không hề thú vị, đặc biệt anh còn đưa cô đi xem một bộ phim điện ảnh miễn phí. Ngày trước, khi giá vé của bộ phim này được giảm % cô cũng không đi xem, vì cô cảm thấy thật vô nghĩa, nữ diễn viên chính sau khi hoàn thành bộ phim đã không tham gia vào giới giải trí mà dựa vào bộ phim để nhận được học bổng du học Mĩ, cưới một ông chồng Mĩ, cũng có thể coi đây là một kết thúc viên mãn của cô ấy.
- Thấy thế nào? – Cô luôn cảm thấy anh là người coi thời gian là vàng bạc, sao hôm nay lại có thể nhàn hạ thoải mái đến đây.
Kỷ Thành Minh nâng cằm, những người nhàm chán như họ rất ít, trong rạp chiếu phim vốn không lớn trở nên vắng vẻ, có vài người thậm chí không nể nang mà còn ngủ gật.
- Anh đang nhớ đến một vài kỷ niệm, không được à?
- Nhớ đến ai? – Hiển nhiên cô hứng thú với chuyện này hơn là cái bộ phim điện ảnh kia.
- Em nghĩ là ai nào? – Rồi lại nhìn nhìn thái độ của cô: - Kính nhờ, đừng cứ cho rằng hoài niệm là nghĩ ngay đến chuyện tình yêu nhé… - Cười cợt, như đang chế nhạo đầu óc cô hạn hẹp.
Cô thật sự nghĩ vậy, cô nghĩ anh đang đề cập đến Hướng Tư Gia, sau đó sẽ trình diễn một cảnh ân oán tình thù, tốt nhất là mời cô đến xem như một khán giả hâm mộ đến rơi nước mắt, ôi tình yêu ấy mới đẹp làm sao.
Cô nghĩ như vậy vẫn chưa đủ sao?
Đến khi đôi mắt cô quay lại phía màn hình, Kỷ Thành Minh mới nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, tay anh gác lên thành ghế, từ anh toát lên một phong thái rất tùy ý.
- Lần trước anh từng xem một bộ phim truyền hình, có cảnh rất nhiều học sinh mua quà tặng giáo viên của chúng, vì người thầy giáo này đã làm rất nhiều việc để chăm sóc cho học sinh của mình.
Kỷ Niệm Hi chờ anh tiếp tục câu chuyện. nhưng chờ mãi cả nửa ngày vẫn không nghe thấy giọng anh, cô nghi ngờ nhìn anh:
- Sau đó?
- Sau đó thì sao? – Kỷ Thành Minh nhìn cô chằm chằm, rồi như chợt bừng tỉnh: - Sau đó có một cô gái từ thành phố chuyển đến, cô gái này rất thích ăn kem và sưu tập tiền… - Rồi lại suy nghĩ mất nửa ngày: - Rất giống em đấy.
Kỷ Niệm Hi không nói gì, sau đó lại quay sang hỏi anh:
- Quan trọng nhất là gì?
- Anh hình như cũng không nhớ rõ nữa.
….
- Ngày xưa, có một cậu thiếu nhiên lớn lên cùng một cô bé, cậu bé rất thích cô bé, lúc cô bé bắt đầu dậy thì, trên mặt nổi một hai cái mụn trứng cá, cô bé rất xấu hổ, nên cậu bé đã chạy đi mua kem trị mụn cho cô bé ấy. – Nói đến đây, Kỷ Niệm Hi bỗng dừng lại một chút:- Sau này cậu bé trở thành một doanh nhân rất thành công, có phóng viên đã phỏng vấn về mối tình đầu của cậu.
Kỷ Thanh Minh hơi cúi đầu suy ngẫm.
Thông thường anh sẽ nghĩ rằng sau nhiều năm cậu bé gặp lại cô bé, rồi thì … thôi tự YY đi.
- Sau đó thì sao? - Kỷ Thành Minh không tưởng tượng đến một kết thúc viên mãn, anh chỉ nhìn cô chăm chú, anh muốn hỏi cậu bé đó có đưa kem trị mụn cho cô bé không, nhưng anh nhận ra câu hỏi này hơi ngu ngốc.
Kỷ Niệm Hi liếc nhìn anh:
- Hết rồi.
Câu chuyện chỉ có như vậy, không hề có sau đó, thái độ của Kỷ Thành Minh trở nên mông lung, hiển nhiên anh không thể nhận ra cô đã dùng câu chuyện này để phản bác lại câu chuyện của anh, trong lòng cô chợt cảm thấy khó chịu.
Sau khi xem xong bộ phim, họ ra khỏi rạp, bầu trời khá âm u, không rõ đã là mấy giờ, kiểu thời tiết này khiến người ta phải lo sợ. Kỷ Niệm Hi nhìn lên bầu trời, cô luôn có một ảo giác rằng thành phố sầm uất này có thể sụp đổ thành tro bụi bất cứ lúc nào, trời sẽ chẳng còn trong sáng được bao lâu nữa.
Năm cũng sắp đến gần.
Một chút thương tâm, một chút lưu luyến, hi vọng mọi thứ sẽ còn nguyên vẹn.
- Nếu năm thật sự là ngày tận thế, anh sẽ làm gì?
Cô nhớ trong một chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa”, một người chơi nam vào thời điểm quan trọng nhất đã hỏi người chơi nữ rằng nếu cô ở trên một chuyến bay gặp sự cố, cô có luyến tiếc gì không. Một người chơi nữ đã trả lời anh ta: “Không có gì để tiếc nuối.” . Cô cảm thấy câu trả lời đó thật đặc biệt, nhưng đáng tiếc là người chơi nam này lại không lựa chọn cô gái đó.
Thật hiếm khi tâm trạng của Kỷ Thành Minh lại trở nên rất tốt:
- Thật vui vẻ. – Nói xaong, anh còn gật đầu phụ họa.
Câu trả lời của anh thật sự nằm ngoài tưởng tượng của con người:
- Vì sao?
Rạp phim nằm đối diện quảng trường, họ đi đến trước quảng trường, ở đây thật náo nhiệt, có rất nhiều xe lưu động bán bóng bay và mứt hoa quả…. Kỷ Thành Minh đảo mắt nhìn một đám nhóc, dường như anh bị cuốn hút bởi nụ cười của chúng:
- Có rất nhiều người ra đi cùng ta, vậy còn gì chưa đủ nữa chứ?
Ngày tận thế, nếu tất cả mọi người đều rơi vào tận thế thì mình cũng không phải người duy nhất rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất đó, đồng thời, họ cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, vậy tại sao lại phải tìm hiểu nghiên cứu về chuyện này chứ? Mặc dù điều kiện quan trọng nhất vẫn chỉ là “nếu như”
Bên cạnh cô chợt vang lên một tiếng hét chói tai, cô đi về phía đó nhìn xem, vừa đúng lúc có người lao đến, Kỷ Thành Minh dang tay ôm lấy lưng cô, kéo cô lại gần anh.
Ngay khi tay anh chạm đến, cô tỏ ra không thoải mái, sắc mặt có vẻ không tốt:
- Xin hãy tự trọng.
Anh rút tay về, cũng không hề giải thích hành động đột ngột của mình:
- Lợi dụng một con người thật hoàn mĩ, rồi sau đó đá thẳng cánh, chuyện này em vận dụng không tồi nhé.
Cô nghi ngờ nhìn anh, bỗng hiểu ra điều anh ám chỉ, cô há miệng, nhưng lại chỉ sờ nhẹ môi.
Dù đã hiểu nhưng vẫn không nên nói ra nhỉ.
- Gặp Giang Thừa Dự rồi nhỉ? – Anh đột ngột chuyển chủ đề.
Cô im lặng.
- Chỉ có thể gặp anh ta, em mới có thể trở nên ngơ ngẩn như mất hồn thế này. – Giọng anh hiếm khi lại trở nên bình thản.
Đến đây, cô đã không còn có thể nhẫn nhịn:
- Rốt cuộc tại sao anh lại cứ quan tâm đến đời tư của tôi thế?
- Không phải đến bây giờ em mới phát hiện ra chứ? – Anh vĩnh viễn né tránh trọng tâm lời nói của cô.
Cô thở dài, trao đổi với anh lúc nào cũng gặp chướng ngại, suy nghĩ của cô hẳn không sai.
Cô vừa nghĩ, nếu thật sự có ngày tận thế, liệu có ai sẽ khóc vì cô không? Nhưng cô lại quên rằng nếu người khác ra đi, chúng ta liệu có vì họ mà rơi nước mắt? Ai cũng chỉ bận tâm xem người khác có đối xử tốt với mình không, mà không hề nghĩ đến bản thân đã đối xử tốt với người khác hay chưa, sự trả giá của mình đã có thể khiến họ cảm động hay chưa
Ngay khi quay lại Đông Xuyên, Kỷ Niệm Hi lập tức đến tập đoàn quốc tế Long Giang để tìm Giang Thừa Dự. Nhưng khi đứng trước cửa tòa nhà tráng lệ đó, cô lại dừng bước, đành rút di động ra làm hình thức để trao đổi với Giang Thừa Dự.
Khi nhìn tòa nhà cao chọc trời này, cô không hề cảm thấy kích động, cô vào luôn chủ đề chính:
- Hẳn anh rất có hứng thú với Liêu Nguyên đúng không?
Vào thẳng chủ đề, không một câu thừa thãi.
- Đúng vậy. – Giọng nói của Giang Thừa Dự vô cùng sạch sẽ, sáng sủa.
- Tốt nhất là đừng đụng đến Liêu Nguyên. – Cô lập tức trả lời.
- Anh đã đổ rất nhiều tiền vào đấy. – Để chiếm trước ưu thế.
Cô mỉm cười, xem ra lần này Kỷ Thành Minh đã làm một trận không tồi nhé.
- Ồ… Vậy anh cứ tiếp tục thôi.
Cô gác máy. Nếu Giang Thừa Dự đã muốn làm vậy, thuận tiện cứ để anh làm cũng tốt thôi, bây giờ cô không nên nói với đối phương rằng anh nhất định sẽ thất bại làm gì.
Hành động của cô nên gọi là gì đây?
Luyến tiếc không quên?
Thật buồn cười, Giang Thừa Dự liên tục gọi lại, nhưng cô từ chối, nhất định không nghe.
Thế nhưng cô lại chẳng được may mắn, vừa quay lại đã gặp ngay vợ của Giang Thừa Dự - Mông Tuyết.
Mông Tuyết chẳng qua ngẫu nhiên gặp cô ở đây, nhưng trực giác giữa phụ nữ luôn rất chuẩn xác, trước những biểu hiện khác lạ của chồng mình, người vợ hiển nhiên sẽ phải tìm hiểu nguyên nhân, vừa hay hôm nay lại gặp được nguyên nhân, một cuộc nói chuyện dĩ nhiên là việc tất yếu.
Kỷ Niệm Hi cũng không nói gì thêm, trực tiếp bước theo Mông Tuyết, bây giờ cô chẳng muốn nghĩ gì hết, cuộc sống của cô hiện rất tĩnh lặng, sẽ không thể bởi vì một người nào đó mà bị xáo trộn.
Mông Tuyết đưa cô đến một phòng bao riêng trong nhà hàng, góc họ ngồi rất yên tĩnh, không khí lại rất thân thiện như ở nhà khiến khách hàng cảm thấy rất ấm cúng.
- Nơi này cũng được đó chứ? – Khuôn mặt xinh đẹp của Mông Tuyết tràn ngập ý cười, cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Niệm Hi, với một phong thái đẹp tựa nữ vương.
Kỷ Niệm Hi rất thích thái độ tự tin của đối phương:
- Cũng không tồi.
- Thừa Dự hay đưa tôi đến đây, xin cô hãy tự nhiên. – Một câu nói rất tùy ý của Mông Tuyết lại thản nhiên đẩy mối quan hệ của cô và Giang Thừa Dự vào một không khí mờ ám.
Kỷ Niệm Hi cười:
- Nếu có chuyện gì, xin Giang phu nhân cứ thẳng thắn, còn về phần cơm, không cần tốn kém.
Lúc này hơi thở Giang phu nhân kia lập tức trở nên cứng ngắc, cô nhanh chóng thu hồi giọng điệu “cả vú lấp miệng em”:
- Xin hỏi có phải Kỷ tiểu thư vừa từ tập đoàn Long Giang xuống đúng không?
- Phải thì sao? Không phải thì sao? – Kỷ Niệm Hi bình tĩnh quan sát người ngồi đối diện- Mông Tuyết, đáng lẽ cô phải cảm thấy ghen tị với người phụ nữ này, người đã đoạt đi giấc mơ mà cô đã ôm ấp trong mười mấy năm qua.
Chuyện này không hề liên quan đến phóng khoáng hay không thể buông tay, đó chỉ là những tiếc nuối của cô với tuổi thanh xuân của mình, là những hoài niệm của riêng cô, khi cô và Giang Thừa Dự được ở bên nhau nhau. Có lẽ chính cô cũng không có tư cách để đối mặt chỉ trích Mông Tuyết, nhưng đối phương cũng không thể đặt cô trong lòng, bây giờ hai người họ đã rơi vào tình trạng “cảnh còn người mất”, tuy chẳng ai sai, nhưng những bức bối trong lòng cô lại không sao có thể giải tỏa được.
Nếu chiếm được người ấy, hẳn có chịu một chút thiệt thòi của miệng lưỡi thế gian cũng có sao đâu nhỉ? Người thật sự thất bại là kẻ đã đánh mất người mình yêu.
Thế giới này vốn chẳng hề công bằng, còn cô tại sao phải là người tốt chứ.
Mông Tuyết trả lời Kỷ Niệm Hi bằng một câu trả lời rất thoải mái nhưng cũng vô cùng sắc bén:
- Giang Thừa Dự là chồng của tôi.
- Không ai phủ nhận điều đó. – Thái độ của cô vẫn thản nhiên như cũ. – Vậy xin hỏi Giang phu nhân mời tôi đến đây làm gì?
- Xin đừng dây dưa với chồng tôi nữa, bất kể trong quá khứ giữa hai người đã từng có một tình yêu sâu sắc cảm động đến mức nào thì giờ tất cả đều đã trôi qua. – Mông Tuyết nhìn chằm chằm vào cô, giống như cô chính là kẻ cơ hội đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô ta.
Kỷ Niệm Hi cười. Các nhân vật chính trong tiểu tuyết đều là những cô gái tốt đẹp đến mức không còn gì để nói, rồi họ may mắn gặp được nhân vật nam chính. Nhưng xen giữa tình yêu chân chính của họ là nhân vật nữ phụ. Nữ chính đạt được tình yêu của mình là nhờ vào may mắn, còn nữ phụ lại chỉ có thể dựa vào bản thân mà không bao giờ có được tình yêu kia. Bạn hãy nhìn xem, thế gian này vốn không hề công bằng, rất ít người có thể đạt được may mắn.
Cô im lặng rất lâu, cô cảm thấy đề tài này thật nhàm chán:
- Thưa Giang phu nhân, khi nói những lời này, cô cảm thấy thực sự cần thiết sao? Xin tôi không bám lấy chồng cô. Nếu chồng cô không có tình ý với tôi, hẳn cô cũng chẳng cần thiết phải nói những lời này với tôi đâu nhỉ. Vậy hành động của cô không phải đang chứng minh với tôi rằng vị trí của tôi trong lòng chồng cô có nhỏ bé hay không ư? Hơn thế, nếu tôi đã là loại phụ nữ mặt dày trời đánh không chết đó, cô cảm thấy mấy câu nói của cô có thể tác động đến tôi không?
Sự lý trí của cô khiến Mông Tuyết hoảng hốt.
Kỷ Niệm Hi lại càng không để ý đến chuyện gia tăng sự khó chịu của Mông Tuyết:
- Hẳn tình cảm của cô dành cho Giang Thừa Dự sâu sắc lắm nhỉ? Nếu không cô sẽ không cưới anh ấy. Một khi đã như vậy, cô khẳng định sẽ hiểu sự cố chấp của một người con gái trong tình yêu. Cô thử nói xem, nếu tôi yêu Giang Thừa Dự, yêu đến mất hết lí trí, mất hết sĩ diện, yêu đến quên cả bản thân, cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến những lời mắng chửi của người khác nữa không, có để tâm đến cái loại đạo đức không thể thay cơm ăn nước uống được đó không? Nếu tôi đã yêu đến như vậy, tôi sẽ để ý đến vị trí của kẻ thứ ba nữa ư?
Sắc mặt Mông Tuyết đã hoàn toàn thay đổi:
- Sao cô có thể nói ra những lời nói không biết xấu hổ như thế chứ.
- Sĩ diện có ích lợi gì? Có mang lại kết quả tốt được không?
Cô không thèm nói tiếp, chỉ nhìn thái độ không thể chấp nhận của Mông Tuyết. Cô chỉ nghĩ, cô ta chỉ phải đau khổ trong chốc lát, còn cô đã phải chịu dằn vặt dày vò bao lâu nay.
Bàn tay Mông Tuyết đặt bên cốc nước không ngừng giật giật, nhưng lại không thể hắt cốc nước về phía Kỷ Niệm Hi.
Kỷ Niệm Hi đã nhận ra động tác của cô, Giang Thừa Dự thật có tài có đức nên mới gặp được một người con gái như vậy, dù đã rơi vào tình trạng này, cô ấy vẫn có thể khống chế được cảm xúc của mình, cô biết nơi đây còn có mặt rất nhiều người trong giới thượng lưu, nếu tin tức về hành động này của Mông Tuyết bị truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Giang gia.
Rốt cuộc cô cũng không thể tiếp tục giả vờ thêm, cô nhìn Mông Tuyết:
- Yên tâm, tôi sẽ không làm gì hết. Nếu tôi thật sự yêu một người đàn ông, tôi sẽ tình nguyện làm tất cả cho anh ấy, kể cả phải trở thành một kẻ thứ ba, thứ tư, tôi đều không để ý. Nhưng tôi sẽ không cam tâm để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nếu tôi chân thành yêu một người, thì anh ấy phải xứng đáng để tôi yêu, và anh ấy nhất định sẽ không bao giờ để tôi phải chịu tổn thương. Có thể tôi yêu Giang Thừa Dự, nhưng tôi vẫn yêu bản thân hơn.
Cô đứng dậy, nhìn lại Mông Tuyết vẫn không thể chấp nhận chuyện này:
- Một giây trước tôi vẫn ghen tị với cô, vì cô đã đạt được giấc mơ thời thanh xuân của tôi. Nhưng bây giờ tôi đã không còn ghen tị nữa, vì tôi đã buông tay.
Cô quay đi, một giọt lệ âm thầm rơi xuống, người thật sự yêu cô, sẽ không để cô phải tổn thương. Còn cô cũng sẽ không vì bất cứ ai để khiến bản thân phải thiệt thòi.
Đã thật lâu, thật lâu tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rơi mãi không thôi trong lòng mình, rồi một ngày kia khi ta ngẩng đầu lên, bầu trời đã trong xanh tự bao giờ. Hóa ra, vì ta đã quên ngẩng đầu lên, không chịu tin rằng cơn mưa kia đã sớm tạnh.
Buông tay, thật ra lại chẳng hề khó, chỉ cần bạn nguyện ý.
Không ai có thể ảnh hưởng được đến bạn, chỉ cần bạn đủ kiên định, chỉ cần bạn đủ can đảm.
Đừng sợ phải khóc, vì đó chính là lựa chọn của bạn