Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, Giang Lục Nhân lập tức bước vào năm học được đồn đại là tàn khốc nhất trong thời kỳ trung học. Một số giáo viên bắt đầu liên hoàn oanh tạc xuống đầu học sinh, nhưng thái độ chẳng hề khẩn trương mà vẫn ung dung bình tĩnh của các học sinh khiến các giáo viên lại càng sốt ruột. Thời gian chỉ như vừa quay đi quay lại đã hết năm học cấp ba này như luôn là một âm hồn bất tán đối với bất kỳ học sinh nào. Giang Lục Nhân lại thích tự tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ, mỗi khi đến trường, cô đều đi qua nhà sách Trung Ngọ mua rất nhiều sách báo. Cô rất thích thú với các tin tức xã hội và giải trí, cứ như vậy từ học kỳ đầu tiên năm nhất trở đi, cuối tuần nào cô cũng mua một tờ báo “Phụ nữ mới” để xem, và thế là đến cuối học kỳ cô lại thu gom được một đống giấy cao cấp. Cô rất kiên trì thu gom tất cả mang ra ngoài bán giấy vụn, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô lại thấy vui vui. Con người quan trọng nhất là phải tự biết tìm kiếm niềm vui cho bản thân, để tránh khỏi những cảm giác nhàm chán không thú vị trong cuộc sống tịch mịch chứ.
Lễ khai giảng năm đó, cô được Giang Thừa Dự đưa đến trường. Trên đường đi, anh không ngừng dặn dò, nhưng cô chỉ cúi đầu im lặng không trả lời. Cô sợ phải nhìn thấy nụ cười của anh, khiến cho cô có cảm giác mình chỉ là một tia nắng nhỏ, không có quyền phát ngôn. Trong bộ phim “Bầu trời xanh thẳm” nam chính từng gọi nữ chính là một chú dê con đang gặm cỏ non trên đồng, mà nữ chính trong bộ phim đó có tính cách cũng rất nhu nhược yếu đuối, luôn khiến nam chính có ham muốn được bảo vệ cô. Giang Lục Nhân buồn bực nhíu mày, có lẽ đến chính bản thân cô còn muốn được bảo vệ loại con gái yếu đuối này nữa là, nếu không sẽ không có hàng loạt các biến cố về sau, con người đúng là toàn những thói hư tật xấu mà.
Cô không nói nhiều lắm, mãi cho đến lúc Giang Thừa Dự chuẩn bị đi, mới lắc lắc cánh tay cô:
- Muốn ở cùng anh à?
Kiên quyết lắc đầu.
- Tốt lắm, anh sẽ quay về công ty, nhớ là phải về nhà sớm một chút nhé. – Giang Thừa Dự xoa xoa trán cô.
Giang Thừa Dự vừa đi, Uông Chu Duyệt liền chạy đến kéo cô:
- Lâu lắm mới được gặp cậu, tớ nhớ cậu muốn chết. – Nói xong lại ôm cô một cái thật chặt. – Ai chà, đưa tiền học đây, có bao nhiêu tiền nào?
Giang Lục Nhân nói ra một con số, Uông Chu Duyệt lại càng tỏ ra thân thiết với cô hơn:
- Tốt quá, nhà mình chỉ cho mình nhiều nhất là tệ thôi, thế nào, ra ngoài shopping thôi chứ còn gì nữa nhỉ?
Đầu Giang Lục Nhân đầy hắc tuyến.
Thế nhưng vừa bước vào cổng trường, Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt đã đồng thời dừng bước. Cách đó không xa, Kỷ Thành Minh vừa bước xuống mở cửa xe cho Hướng Tư Gia, Hướng Tư Gia nhẹ nhàng bước xuống xe. Cảnh này đã xảy ra vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến không ít người phải dừng bước ngó lại như cũ, có lẽ vì nó quá đẹp, nên ai đi qua cũng tình nguyện thưởng thức.
Kỷ Thành Minh không biết đang cầm gì trong tay, chỉ biết Hướng Tư Gia vừa cười vừa nói chuyện cùng anh.
Uông Chu Duyệt vỗ vỗ mặt:
- Ôi, cô thấy Hướng Tư Gia có phải rất có số yêu chú già không?
Giang Lục Nhân không nhìn nữa:
- Ý cậu chủ yếu là nói Kỷ Thành Minh có sở thích lolita thì đúng hơn?
- Ha ha, cái đó cái gì gì đó đó thường là âm mưu của tụi con gái mà… - Uông Chu Duyệt cười trộm.
Giang Lục Nhân bỗng nhiên nhớ tới Giang Thừa Dự, quả nhiên không thể cười nổi nữa. Sau đó Kỷ Thành Minh và Hướng Tư Gia cũng đi tới. Hướng Tư Gia cười với cô:
- Sao hôm nay đến sớm vậy?
Kỷ Thành Minh khoác tay Hướng Tư Gia:
- Đâu phải ai cũng thích ngủ nướng như em.
Nụ cười của anh rất lạnh nhạt, không hẳn là thoải mái, nhưng khiến ai ai cũng nghĩ đến những điều tốt đẹp.
Hướng Tư Gia làm mặt quỷ với anh:
- Tốt, bây giờ đã ghét bỏ em rồi cơ đấy.
Kỷ Thành Minh xoa nắn khuôn mặt Hướng Tư Gia:
- Anh mà dám à?
Hai người cứ trực tiếp liếc mắt đưa tình trước bàn dân thiên hạ, coi Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt như không khí trên đường. Uông Chu Duyệt không ngừng càu nhàu, kéo tay Giang Lục Nhân đi, miệng phàn nàn:
- Đồ dở hơi, lúc nào cũng thích trình diễn tiết mục ấn ái, cứ như sợ không ai biết cô ta đã đính hôn, mà chồng sắp cưới thì già hơn cô ta đến năm tuổi cơ đấy….
- Oa, nếu tớ mà là Hướng Tư Gia, tớ sẽ nghĩ là cậu đang ghen tị nhé.
- Ghen tị… tớ mà phải ghen tị với cô ta?
- Vậy sao cậu phải nổi giận thế. – Giang Lục Nhân lắc lắc cái đầu Uông Chu Duyệt, cảm thấy rất thú vị.
Nói chung là ngày hôm đó trôi qua cũng không đến nỗi tệ, sau mỗi giờ tự học, Giang Thừa Dự đều đến đón cô về nhà. Giang Lục Nhân rất hài lòng với cuộc sống như thế này, sau một ngày bận rộn cô lại được chậm rãi thưởng thức những giây phút êm ả, và một ngày cứ thế trở nên vô cùng phong phú.
Sau khai giảng không lâu, Uông Chu Duyệt chỉ vào Hướng Tư Gia và nói:
- Hình như cô ta đang trở nên cực kỳ cố gắng, cậu cũng phải cố gắng nâng cao điểm số lên, không là sẽ bị cô nàng vượt qua đấy.
Giang Lục Nhân liếc Uông Chu Duyệt một cái:
- Cậu thấy tớ còn chưa đủ cố gắng à?
Uông Chu Duyệt cầm tay cô, cực kỳ sốt sắng nói:
- Cuối cùng cậu cũng giác ngộ rồi, thật đáng mừng.
Sự giác ngộ của Giang Lục Nhân bắt đầu từ kỳ kiểm tra đầu học kỳ trung học, ngay trước cuộc thi vật ký, nhà trường đã công bố đề cương, nhưng đề thi chắc chắn sẽ không hoàn toàn giống hệt các phần trong đề cương. Trong khi đó nhà trường mời nhiều giám thị trong kỳ thi tháng đến phát khóc luôn, đại bộ phận thí sinh đều đầu hàng, trong đó nữ sinh chiếm tỉ lệ khá cao. Các nam sinh có ưu thế hơn trong các môn như vật lý cứ thế từng bước tiến lên, cấp độ của đề cương khó hay dễ thật khó có thể bình luận. Nếu đề cương đơn giản hơn, đa số nữ sinh chiếm điểm số cao, nhưng chỉ khó hơn một chút thôi, thành tích của nữ sinh lại bị giảm xuống đáng kể.
Mà Giang Lục Nhân cũng bị giảm điểm số không ít thì nhiều, trong khi đó Hướng Tư Gia lại hiếm khi tiến bộ đến thế.
Thế như Giang Lục Nhân vẫn được xếp trên Hướng Tư Gia như trước.
Thái độ học tập của Giang Lục Nhân khá giống với tính cách của cô, trong đề thi mà gặp vấn đề gì khó, cô cũng sẽ không cố gắng giải bằng được thì thôi, dù sao tỷ lệ giải được cũng thấp hơn, mà giải được giỏi lắm cũng chỉ thêm một hai bài chứ mấy.
Vào giờ thể dục, giáo viên thường cổ vũ các học sinh nên đi ra ngoài nhiều một chút, không nên cứ mãi ngồi trong lớp giải đề toán, ngược lại sẽ không có lợi đối với tư duy.
Giang Lục Nhân vốn đang đứng trong hành lang, cô nghĩ nghĩ thế nào, lại đi về hướng nhà vệ sinh nữ.
Vừa đi đến cửa, cô đã nghe thấy một vài giọng nói từ trong đó vọng ra.
- Tư Gia, gần đây cậu rất cố gắng học tập nhé, khiến bọn tớ rất áp lực.
- Ừ, cố gắng như vậy mà kết quả cũng chẳng tốt hơn là mấy.
- Không phải rất tốt đấy à? Thầy giáo còn khen cậu tiến bộ mà… A, tớ biết rồi nhé, cậu muốn vượt qua người ta đúng không.
- Sao lúc nào cậu cũng thông minh thế? - Hướng Tư Gia dừng lại một chút. – Tớ không thích cái kiểu dễ dàng đạt được mọi thứ của cô ta, cứ như để ra vẻ chỉ số thông minh của mình rất cao ý, còn chỉ số thông minh của chúng ta chỉ thấp lè tè không bằng.
- Đúng vậy. Ngày nào cũng nói mình chẳng thèm cố gắng, sau khi về nhà còn chẳng thèm đọc thêm sách, cứ như là khoe khoang …
- Tớ sẽ cố gắng vượt qua cô ấy.
- Tớ sẽ ủng hộ cậu.
…
Giang Lục Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không vào, cô hiên ngang bỏ đi. Rồi lại nghĩ, có phải mình thật sự là người khoe khoang đến thế không? Việc này có thật sự đáng lo ngại đến thế không?
Nhưng dù sao cảm giác bị Hướng Tư Gia vượt mặt cũng thật sự chẳng dễ chịu chút nào, nên cô cũng phải cố gắng hơn một chút mới được.
Sau khi vế nhà cô liền chủ động tìm Giang Thừa Dự.
Giang Thừa Dự vô cùng ngạc nhiên, rất hiếm khi cô chủ động tìm đến tận cửa như thế này, bình thường mỗi khi anh làm việc, cô đều trốn trong phòng, muốn gặp cô một cái còn khó nữa là.
Thành tích ngữ văn của cô không tồi, bài văn của cô thường được thầy giáo tuyên dương trước lớp, tiếng Anh còn khá hơn, không đứng thứ nhất cũng luôn đứng Top đầu, môn Toán cũng không tồi, còn đối với môn Hóa học, sau khi tăng cường làm thêm bài tập thì giờ đó đã trở thành môn đơn giản nhất, môn Sinh vật cũng chẳng là gì đối với cô, có lẽ vấn đề lớn nhất của cô chính là môn Vật lý.
Cô cầm trong tay một vài đề thi, sau khi đã ngâm cứu mãi mà vẫn chưa tự giải được, nên lôi ra nhờ anh giảng giúp.
- Nhờ anh làm gia sư à? - Khóe miệng Giang Thừa Dự nhếch cao, tâm trạng rõ ràng không tệ chút nào nhé.
Cô đến gần chỗ anh hơn, không ngửi thấy mùi nước hoa linh tinh, chỉ có mùi rượu rất nồng:
- Lại uống rượu à?
- Mũi em sao mà thính thế? - Anh nhanh tay véo mũi cô một cái. Cô cũng không tránh thoát, đành buồn bực nhìn anh.
Anh để cô ngồi xuống bên cạnh, còn mình thì xem tập đề của cô, cuối cùng cười:
- Em đúng là đồ cơ hội.
Cô tròn mắt đánh giá anh.
Cô đến đây là vì việc học, cô rất muốn nói như vậy, nhưng khi bị anh nhìn chăm chú, tâm trạng cô lại biến đổi diệu kỳ, cô nhớ về cái hôn ngày hôm đó, khuôn mặt lại đỏ ửng lên.
Giang Thừa Dự nhìn cô, chỉ vào một vài công thức trong sách:
- Chắc em không chỉ nhớ vài công thức này đấy chứ?
- Thầy giáo nói là trong đề thi đại học thường chỉ ra đề vào trong khu vực này thôi, một công thức chia làm hai, cứ như vậy có thể đạt được điểm tương đối…
- Vậy em định tùy tiện viết lung tung thế này à?
- Em đâu có viết lung tung, đây là công thức cân bằng định lượng mà, HgtM(m+m)V này sẽ cho ra một nhiệt lượng tương đương với lực tiêu hao ma sát….
Ánh mắt Giang Thừa Dự trầm xuống:
- Vậy tại sao em không tính tiếp đi?
Cô thật sự cũng định như vậy, nhưng thầy giáo luôn lưu ý công thức định luật bảo toàn năng lượng này, nhưng cô lại cố tình không áp dụng công thức đấy.
Bĩu môi:
- Em đến hỏi anh, sao tự nhiên lại biến thành anh hỏi em thế?
Cô vênh mặt lên, trông cực kỳ vô tội.
Giang Thừa Dự nhìn dáng vẻ của cô mà cháng váng, rất lâu sau anh mới “A” được một tiếng, anh lại chỉ vào cuốn đề cương:
- Em sai ở chỗ này, chỗ này không có lực tiêu hao ma sát… Em nhìn kỹ lại đoạn này đi…
- Cái gì vậy?
- Lực cản không khí, nhất định trước tiên em phải lưu ý đến quán tính, nếu có quán tính, trước tiên em phải biết là giảm tốc hay tăng tốc, sau đó mới xuống đến đây…
…
Giang Lục Nhân nghe Giang Thừa Dự giảng bài, thời gian chậm rãi cứ thế trôi qua giống như anh đang ôn tồn kể chuyện , hàng mi khẽ chớp chớp lay động. Cô ghé lên trên bàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đó, không sao thoát được:
- Mắt anh đẹp thế.
Giang Thừa Dự cầm bút, nói nửa ngày, chờ đến bây giờ chỉ có thể đau khổ đỡ trán:
- Sau này ra ngoài đừng bảo là có quen biết anh nhé.
- Em sẽ nói em không chỉ quen anh, mà còn rất thân thiết nữa nhé.
- Thân đến mức nào?
Cô nhanh tay bới tung mái tóc anh để tìm một cái gì đó, sau đó nhổ ra một sợi tóc bạc:
- Đấy, em sẽ nói em đang giữ một thứ đặc biệt nhất trên người anh.
Cô vui vẻ chìa ra sợi tóc bạc của anh.
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô.
Cô sửng sốt, như mình đã phạm lỗi gì.
- Đi mang đến món quà “khỏa thân” của em đến tặng anh. – Anh thả tay cô ra, vươn tay xoa đầu cô.
- Cái gì cơ?
- Không phải em đang giữ một thứ đặc biệt nhất trên người anh à? Anh cũng phải giống như thế, vậy mới công bằng chứ.
Cô nhíu mi, không thèm chấp:
- Em vẫn chưa hiểu chỗ này, anh mau giảng lại đi.
- Ai bảo em không chịu tập trung lắng nghe cơ.
- Em thật sự không hiểu mà, từ chỗ định luật bảo toàn năng lượng này thôi…