Dù cùng sống trong một biệt thự, nhưng cơ hội để Giang Lục Nhân gặp mặt Kỷ Thành Minh cũng không nhiều, như vậy cũng tốt, cô còn sợ đột nhiên có một ngày anh không quen nhìn thấy sự hiện diện của cô, sau đó lập tức đá văng cô ra khỏi cửa. Hiện nay , ở ngoài đường, chỗ nào cũng đều rất hỗn loạn, nhất là ở một số cửa hàng bán đồ Nhật bản, có rất nhiều loại người, kiểu người nào cũng có. Cô không dám tùy tiện bước ra ngoài, thật ra không phải vì cô sợ bị thương, mà lý do gần như là cô không muốn bản thân phải nhìn thấy cảnh “người nhà” bắt nạt “người nhà”, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Thật kỳ lạ, cô vốn không phải là một người vĩ đại, nhưng ngày ngày theo dõi tình hình tin tức bên ngoài thông qua báo chí, cô vẫn có một cảm giác khổ sở, sự khó chịu này cũng giống như là cảm giác thất tình vậy. Thật ra trong lòng mỗi con người đều tồn tại một thứ gọi là chính nghĩa, vào một thời điểm tất yếu nó sẽ bộc lộ ra ngoài. Những tin tức này vốn không ảnh hưởng quá lớn đối với cô, cô lại càng không tình nguyện để những chuyện như thế ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, cô không có khả năng thay đổi hiện trạng, nên đành tránh cho bản thân phải cảm thấy khó chịu, có lẽ ngay cả trong tiềm thức cô vẫn đang trốn tránh.
Cơ hội gặp mặt của cô và Kỷ Thành Minh không nhiều, nhưng không có nghĩa là không bao giờ nhìn thấy mặt nhau.
Cô cũng không còn quá băn khoăn lo lắng, rốt cuộc Kỷ Thành Minh định làm gì cô, chắc chắn là anh ta muốn cô đau khổ. Dù sao cô vẫn phải sống, không có gì là không thể, còn sống là còn hi vọng.
Vào ngày hôm đó, khi cô đang định xuống nhà, cửa chính bị đẩy ra. Bước vào nhà là một đôi nam nữ xa lạ, trông rất trẻ trung, biểu hiện còn khá nông nổi. Người tiến vào sau đôi nam nữ đó là Kỷ Thành Minh.
Giờ phút này, sắc mặt của Kỷ Thành Minh thật sự rất trầm, anh bước vào, ngồi an vị, nhưng vẫn không mở miệng.
Cô gái lộ ra một khuôn mặt tuơi cười:
- Anh ơi, anh cứ như vậy thì dọa em mất.
Cô còn chạy đến phe phẩy cánh tay Kỷ Thành Minh, trong nụ cười của cô có một chút lấy lòng.
Giang Lục Nhân suy nghĩ một lúc, Kỷ Thành Minh còn có một cô em gái tên là Kỷ Trừng Tâm, rất ít khi thấy xuất hiện trước công chúng. Thật ra cô bé trông rất đáng yêu, cô có một đôi mắt to, tuy không giống Kỷ Thành Minh lắm, nhưng vẫn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Kỷ Thành Minh gạt Kỷ Trừng Tâm sang một bên.
- Đừng có vờ vịt xán lại gần anh.
Kỷ Trừng Tâm lại bĩu môi, lườm cậu thanh niên đứng cạnh một cái.
Cậu chàng kia xanh mặt, trông có vẻ bất mãn.
Kỷ Thành Minh trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, anh chàng đành phải miễn cưỡng rút lại cái dáng vẻ ngang ngược cùng những động tác không biết kiềm chế của mình, trông đã nhu thuận đi ít nhiều.
- Ngồi xuống.
Cuối cùng Kỷ Thành Minh cũng lên tiếng.
Sắc mặt cậu thanh niên kia vẫn không tốt lắm, thế nhưng vẫn vâng lời ngồi xuống:
- Anh ơi, hôm nay em…
Cậu thanh niên kia vừa mở miệng, Giang Lục Nhân lập tức nhận ra thân phận của cậu ta, có thể gọi Kỷ Thành Minh bằng anh cũng không quá nhiều người, hẳn cậu ta chính là Lục Kỳ Hiên, con trai của Lục Tử Chiếu, nghe nói cậu con trai của Lục Tử Chiếu này rất to gan, hữu dung hữu mưu, lại cộng thêm sự chiều chuộng của cha mẹ, nên tính cách khá quái dị.
Giang Lục Nhân vốn không thích nghe lén, chuyện cũng chẳng có gì thú vị, hơn nữa giọng của bọn họ lại to như thế, nên cô đành tiếp tục đi xuống.
Cô hơi tò mò, dáng vẻ hung hăng của Kỷ Thành Minh lại khiến cô cảm thấy rất chân thật, ít nhất còn hơn những lúc anh cười.
- Anh, em không phục.
Lục Kỳ Hiên mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nâng cằm lên, trông rất tích cực.
Kỷ Trừng Tâm nhún vai, cô không thèm quan tâm đến họ, cô cầm lấy tờ tạp trí trên bàn, tùy tiện lật vài trang.
- Không phục chỗ nào?
Hiện tại giọng của Kỷ Thành Minh đã trầm xuống cực thấp, không rõ thực hư, không biết có phải giờ anh đã nguôi giận hay đang chuẩn bị bùng nổ.
Hẳn là Lục Kỳ Hiên cũng hơi sợ Kỷ Thành Minh nổi giận, thế nhưng cậu ta vẫn bị sự nhiệt tình trong lồng ngực thôi thúc, lập tức mở miệng:
- Vì sao anh không cho em tham gia biểu tình chứ? Anh có thấy ngày ngày chúng ta đều bị người ta khinh thường, họ đang xâm lược lãnh thổ của chúng ta, là một người Trung Quốc, không thể cứ mãi yếu đuối cho họ bắt nạt thế được. Chúng ta nên cùng chống lại việc mua hàng ngoại, đoàn kết đứng lên, chiến đấu giống như cha ông xưa. Tuy em vẫn là một sinh viên, nhưng em hiểu rõ em là người Trung Quốc, em biết em phải góp một phần sức lực.”
Lục Kỳ Hiên càng nói càng tỏ ra khí thế, anh chàng trốn học đến đây, sau khi nói ra tấm lòng ái quốc của bản mình, Lục Tử Chiếu chỉ cho cậu ta một chữ “Ngu”. Cậu ta cảm thấy cha mình chỉ xem trọng lợi nhuận lên hàng đầu, chỉ chăm chăm làm một thương nhân, không biết tận trách với nghĩa vụ của mình. Anh nổi nóng, kỳ vọng tụ tập một số sinh viên khác cùng biểu tình. Nhưng trong trường có điều lệ, không cho phép các sinh viên được tham gia biểu tình, nếu phát hiện sẽ bị ghi vào học bạ. Những người anh kêu gọi đều là dạng con ông cháu cha, đều là một lũ rùa đen rụt cổ. Cứ nghĩ đến đây anh lại nổi nóng, là người Trung Quốc nhưng họ lại không thể đoàn kết nhất chí.
Kỷ Thành Minh day day thái dương.
- Tiếp tục đi.
Lục Kỷ Hiên khôi phục lại tâm trạng một chút, người đang cố gắng dạy bảo cậu chính là người anh mà cậu khâm phục nhất. Kỷ Thành Minh quả thực là một tấm gương sáng, người ngoài không hiểu cậu cũng không sao, nhưng nếu Kỷ Thành Minh không hiểu cậu, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu. Kỷ Thành Minh đã rời xa gia đình để đến Đông Xuyên mở một công ty riêng, không một ai có thể tin rằng Kỷ Thành Minh sẽ thành công, nhưng bằng khả năng và sự quyết tâm của chính mình, anh đã có được vị trí hiện nay. Nhiều người cho rằng Kỷ Thành Minh luôn dựa vào gia đình, có lẽ gia thế cũng là một trong những ưu thế của anh, nhưng nếu không có sự cố gắng của chính bản thân Kỷ Thành Minh, anh tuyệt đối sẽ không thể thành công. Cũng chính vì vừa yêu quí vừa tôn kính đối với Kỷ Thành Minh nên cậu mới có thể tin tưởng bản thân nhất định sẽ thành công.
- Anh, hàng năm người Nhật Bản tiêu thụ một lượng hàng hóa lớn tại Trung Quốc, số tiền người Trung Quốc chúng ta mua hàng Nhật Bản tương đương với chi phí của Nhật Bản dành cho quân sự trong hai năm. Anh có hiểu ý nghĩa của nó là gì không? Nghĩa là quân sự Nhật Bản thành công như vậy chính là nhờ vào người Trung Quốc. Nghĩa là người Trung Quốc chúng ta đang dâng họ tiền để họ xâm lược chúng ta. Tại sao chúng ta lại cứ mãi buông xuôi như thế? Chúng ta phải phá hủy nền kinh tế Nhật Bản để họ thấy được sự đoàn kết nhất trí của người Trung Quốc…
Kỷ Thành Minh liếc nhìn Kỷ Trừng Tâm:
- Mang một tảng đá đến đây.
Kỷ Trừng Tâm đặt tờ báo xuống, vô cùng kinh ngạc:
- Để làm gì ạ?
- Đập vào đầu Lục Kỳ Hiên.
Kỷ Thành Minh rất bình tĩnh nói.
Kỷ Trừng Tâm há hốc mồm:
- Anh à…
- Còn không mau đi?
Thái độ của Kỷ Thành Minh tuyệt đối không đùa.
Lục Hiên Kỳ đứng dậy:
- Em không phục, rốt cuộc mọi người đang nghĩ gì trong đầu vậy?
- Anh thấy não em hỏng rồi.
Kỷ Thành Minh vẫn không thèm quan tâm đến Lục Kỳ Hiên.
Lục Kỳ Hiên không chịu nổi thái độ của Kỷ Thành Minh thêm một chút nào nữa:
- Anh… mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, em nhất định vẫn sẽ đi tham gia biểu tình, chính bản thân em sẽ tự chịu trách nhiệm.
Lục Kỳ Hiên vênh mặt lên, nên không nhìn thấy thái độ của Kỷ Thành Minh, cậu vốn tưởng rằng thái độ của anh họ sẽ khác với cha mình, biết thế anh không nên cùng Kỷ Trừng Tâm chạy đến đây, thật là hối hận chết mất.
- Đi làm gì cơ?
Kỷ Thành Minh lắc đầu, sắc mặt không còn khó coi như trước:
- Đi giúp những thanh niên luôn giương ngọn cờ ái quốc ngoài kia đập phá xe cộ của người Trung Quốc, đốt các quán ăn của người Trung Quốc, ăn cướp cơm gạo của những người Trung Quốc, đốt công xưởng của người Trung QUốc, dẫm đạp lên nhân dân Trung Quốc, như vậy là đấu tranh cho quyền độc lập của người Trung Quốc đó ư? Em hãy tự nhìn xem, những kẻ dương cờ ái quốc đó đã tấn công bao nhiêu xương máu của đồng bào ta, ức hiếp bao nhiêu quốc dân của chính mình, sau đó đi đâu cũng hát vang rằng “Chúng ta đã cướp được ba cái di động Apple, chúng ta cướp được bao nhiêu sợi dây chuyền, mai này ta tiếp tục chém giết.” Anh nói cho em biết, không được phép hận Nhật Bản, vì họ chỉ ức hiếp người Trung Quốc chúng ta trên phương diện kinh tế, khoa học kỹ thuật, văn hóa, tố chất, nhưng họ không bao giờ ức hiếp đồng bào của chính mình.
Lục Kỳ Hiên đối diện với gương mặt của Kỷ Thành Minh:
- Đó,… đó chỉ là thiểu số.
- Được rồi, thiểu số, một số ít người này đã bị ghi hình lại, khi đang ở trên phố dành cho người Nhật Bản ở Đông Kinh và bị phát lên TV. Hình ảnh còn rành rành ra đấy, họ điên cuồng dữ tợn đánh một thanh niên người Trung Quốc đến chết, còn hô chống lại xe chở hàng Nhật, còn khiến một người phụ nữ Trung Quốc đang ngồi trên xe hoảng sợ, cuối phim còn đặc biệt phóng to một thanh niên trong đó vẫn mặc một chiếc áo có logo của một hãng thời trang của Nhật, trên tay còn cầm thanh côn của Nhật. Em có biết người Nhật đang nghĩ gì về chúng ta không? Đó là nhạo bang, châm chọc.
Kỷ Thành Minh di chuyển ánh mắt coi thường.
- Chống hàng hóa, đầu tên phải chống lại bọn thổ không biết trời cao đất dày đã.
- Đã nói đó chỉ là một bộ phận thiểu số, không thể từ đó để phán xét toàn bộ được, như vậy là đang đả kích sự nhiệt tình của những đồng bào yêu nước.
- Nhiệt tình, nhiệt tình ở đâu thế?
Kỷ Thành Minh châm một điếu thuốc.
- Để người Nhật xâm chiếm các đảo như trước kia?
- Lãnh thổ của đất nước chúng ta là một quốc gia thần thánh không thể bị xâm phạm.
Lục Hiên Kỳ lại nói những lời chính nghĩa.
- Được, Kỳ Hiên, phiền cậu giảng lại một chút về lịch sử đảo diaoyu.
Lục Kỳ Hiên ngậm hột thị nửa ngày, vẫn không mở miệng.
- Có cần anh lý giải cho em biết một chút kiến thức thông dụng của những người yêu nước?
Kỷ Thành Minh nhả khói thành một vòng tròn.
- Năm đời nhà Thanh, Trịnh Khắc Sảng thua trận phải đầu hàng ở biển Bành Hồ, Khang Hi đưa Đài Loan vào bản đồ nhà Thanh, thuộc tỉnh Phúc Kiến. Lúc đó, trên đảo Đài Loan đa phần là các ngư dân sống bằng nghề đánh bắt cá. Năm , Nhân Tử Lâm Bình người Nhật Bản đã biên soạn cuốn sách minh họa “Bản đồ ba nước”, trong cuốn sách đó Đài Loan vẫn thuộc lãnh thổ Trung Quốc. Nhưng đây vốn là một hoang đảo không người sinh sống, không được quản lý, trong một thời gian dài chính phủ Trung Quốc đá thiếu đi sự coi trọng đối với Đài Loan cho mãi đến năm …
Lục Kỳ Hiên đỏ mặt:
- Chuyện này thì liên quan gì đến Ái Quốc.
Kỷ Thành Minh thở dài:
- Kỳ Hiên, em không còn nhỏ nữa, em đâu phải trẻ con. Cả ngày chỉ biết hét “diaoyudao là của chúng ta” thì có giải quyết được vấn đề gì. Yêu nước, có thể. Chống lại hàng hóa, cũng có thể. Vậy em có thể cam đoan sau này không bao giờ động đến máy tính, điện thoại … Không thể chỉ hô vài khẩu hiệu để nâng cao tinh thần, sau đó, lại tiếp tục mua hàng. Em cảm thấy những việc em đang làm có ý nghĩa gì không?
- Em đã tẩy chay điện thoại di động và máy tính rồi.
Lục Kỳ Hiên vẫn không phục.
- Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện đó nữa, em nói em yêu nước, có rất nhiều phương pháp, ví dụ như em đừng đến các quán bar, các câu lạc bộ đêm, đừng lãng phí tài nguyên quốc gia, hãy năng quyên góp tiền, đó cũng là một phương thức. Lùi một bước, chống lại hang Nhật, rồi sau đó họ lựa chọn sử dụng hàng Đức. Người ái quốc chân chính sẽ không ngày ngày hô khẩu hiệu như thế, chẳng có ý nghĩa gì hết. Nếu có bản lĩnh em hãy cố gắng học tập, sáng tạo ra những sản phẩm có chất lượng còn tốt hơn cả Toyota, khiến những người Trung Quốc phải mua hàng nội, để có thể ngẩng cao đầu và nói với người Nhật Bản rằng “Chúng ta mạnh hơn các ngươi”, đẩy hàng Nhật ra ngoài, đồng thời phải khiến người Trung Quốc ăn no mặc kỹ bằng hàng nội.
Kỷ Thành Minh liếc cậu ta:
- Nếu em có thể làm được như vậy, anh cảm thấy lợi hại hơn so với việc hô hào ầm ĩ rất nhiều.
Lục Kỳ Hiên cúi đầu, hít thật sâu:
- Anh...
Kỷ Thành Minh lắc đầu:
- Bây giờ em có biết cha em nhìn em như thế nào không?
- Em nhất định sẽ cố gắng học tập , để sáng tạo ra những sản phẩm của chính chúng ta, khiến người Nhật sẽ phải nhìn nhận khác về chúng ta…
- Nói mà không làm, cũng là vô dụng.
- Anh, anh phải tin tưởng em.
- Tốt lắm, vậy hãy tự tìm một chỗ mà nghỉ ngơi đi.
Giang Lục Nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ theo dõi thái độ của Kỷ Thành Minh, chợt thấy buồn cười, anh ta cố ý chuyển đề tài, hướng người ta về phía chỉ dẫn của anh, cố tình lái câu chuyện đến chỗ người nghe có thể tự hiểu được.
Cô lắc đầu, quay về căn phòng nhỏ của mình.
Lục Kỳ Hiên ra về.
Sau đó, Kỷ Trừng Tâm vẫn ngồi nguyên nhìn anh trai mình:
- Ôi, anh trai của em mới đẹp trai làm sao. Anh không biết đâu, Kỳ Hiên bình thường đều rất tinh tướng, thế mà cũng có lúc phải ủ rũ cơ đấy.
- Nịnh nọt ít thôi. – Kỷ Thành Minh giữ một khoảng cách khá xa với cô em gái.
Kỷ Trừng Tâm cầm lấy một quả quit trên bàn:
- Anh ơi, ăn quit đi anh.
- Miễn đi. – Kỷ Thành Minh từ chối. – Vô sự miễn ân cần.
- Anh là anh trai em mà, em yếu quý anh đến kinh thiên động địa luôn nhé.
- Được rồi, không phải thuyết minh nữa, có phải em định thăm dò về chuyện đời tư của anh để báo cáo với tổng bộ không ?
Kỷ Trừng Tâm đặt quả quít xuống, lôi lôi kéo kéo cánh tay Kỷ Thành Minh mãi không buông:
- Anh không thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy được.
Kỷ Thành Minh đau đầu:
- Nói đi, mẹ giao cho em nhiệm vụ gì?
- Hi hi, mẹ nói đã đến lúc anh phải tìm bạn gái rồi, nên mẹ đưa em đến đây, xem trên người anh có tí chút hơi phụ nữ nào không.
- Sau đó thì sao?
- Nếu như không có, mẹ sẽ tình nguyện vất vả chút chút, tìm bạn gái cho anh, he he.
Kỷ Thành Minh không nói gì thêm, nằm ngả ra sofa, anh tính ra cũng chưa đến mức quá lớn tuổi, sao cứ có một đống người quan tâm đến việc đại sự của anh thế nhỉ.
Thấy anh trai không hưởng ứng lắm với đề tài mình đang thảo luận, Kỷ Trừng Tâm đổi đề tài:
- Anh ơi, ngày trước em cũng giống hệt anh Kỳ Hiên, rất ồn ào, anh đoán thử xem, vì sao bây giờ em trở nên bình tĩnh như vậy?
- A, bây giờ em như thế này gọi là bình tĩnh cơ đấy?
Anh không hề tò mò chút nào, nhưng vẫn trả lời cho có lệ, thế nên Kỷ Trừng Tâm quyết định không thèm để ý thái độ ba phải của ông anh trai.
- Vì có một người từng nói với em những lời giống như anh Kỳ Hiên vừa nói.
Kỷ Thành Minh hơi tò mò quay lại:
- Vậy sao?
- Là chị Tư Gia.
Kỷ Thành Minh lặng im mâm mê bờ môi.
- Anh ơi, có phải anh vẫn luôn nhớ đến chị Tư Gia không?
Anh vẫn im lặng.
Kỷ Trừng Tâm ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô của người anh trai đang đối diện cô. Cô nghĩ anh nhất định vẫn nhớ về chị Tư Gia, nếu không tại sao đã bao lâu như vậy anh vẫn chưa có bạn gái. Dù sao chị Tư Gia quả thật rất xứng đôi với anh trai cô, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa có cá tính, đúng là một cô gái tốt, đáng tiếc, đã không còn nữa.
Tự nhiên, cô cảm thấy anh trai cô thật đáng thương, vẫn mãi yêu một người không bao giờ có được.