Năm thứ trung học đó, Giang Lục Nhân bị thương ở chân, cô vừa về đến nhà, ông Giang Huy lập tức đưa cô vào bệnh viện, làm một loạt các kiểm tra toàn diện, sau khi xác định đây chỉ là chấn thương ngoài da, ông mới đồng ý để cô về nhà, tiếp tục đến trường. Cô không quá cảm động trước sự lo lắng của ông, cũng không tin rằng sẽ có ai đó giúp ông Giang Huy chăm sóc cô, dù sao ông cũng là người duy nhất trong nhà đối xử tốt với cô. Nhưng cô thật không hiểu tại sao, cô bị một vết thương nhỏ như vậy, sao nhất định phải bắt Giang Thừa Dự hàng ngày chở cô đi đón cô về.
Tóm lại là, mấy ngày cuối học kỳ năm đó, Giang Thừa Dự đều đưa cô đến trường.
Trong họa có phúc, chắc là như vậy, nhưng cô chưa kịp cười đã muốn khóc.
Cô ngồi trên xe Giang Thừa Dự, trong đầu cô đang đoán xem anh ta có ý gì, có phải anh ta cảm thấy cô cực kỳ yếu đuối, chuyện bé xé ra to, một vết thương nhỏ như vậy lại khiến anh ta phải đại gia quang lâm. Cô bất an đánh giá thái độ của anh, không dám nói một lời, nhưng nếu không nói gì lại sợ anh ghét cô không biết điều, nếu nói chuyện lại sợ anh ghét cô tào lao.
Trong khi cô đang rất bất an, Giang Thừa dự nhận một cuộc điện thoại.
Trên khuôn mặt anh tràn ngập ý cười:
- Ừ? Ở đâu cơ? Khi nào em về?
Đối phương là một giọng nữ, không biết họ đang nói gì, chỉ biết nụ cười của anh ngày càng rộng hơn.
- Đương nhiên anh rất nhớ em rồi, đến mức không ngủ được cơ.
- Hôm nay gặp nhau á? Chỗ cũ.. Em muốn mua quần áo à.. Em thích kiểu quần áo như thế nào.
Giọng nữ bên kia vọng sang rất yêu kiều:
- Anh thật là xấu mà…
Giang Lục Nhân tựa đầu chuyển hướng nhìn sang phía cửa sổ, cô lấy điện thoại di động ra, mở nhạc, đeo tai nghe lên.
Cô nghiêm cấm bản thân được nghe những lời anh đang nói, những lời rất rất mờ ám. Cô cắn môi, anh đưa ra biết bao tin tức như vậy, chẳng lẽ cô còn mong chờ những tin đồn đó chỉ là giả, anh vẫn là người đàn ông trung trinh nhất trên đời, luôn xa lánh các mỹ nhân.
Trên một tạp chí còn bình luận về Giang Thừa Dự bằng một câu nói: “Ai đến cũng không chê.”
Ai đến cũng không chê.
Ai đến cũng không chê.
Cô há miệng thở hổn hển, tháo tai nghe xuống.
- Xin hãy hạ cửa kính xuống một chút.
Đối phương không hề suy chuyển.
Cô liếc mắt nhìn anh:
- Xin hãy hạ cửa kính xuống một chút.
Lần này anh đã nghe thấy, anh buông di động, nhìn cô có vẻ ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên, cô bộc lộ cảm xúc mà không hề có bất kỳ sự e dè.
Khóe miệng nhếch lên một tia cười mỉa.
Mỗi khi làm việc, Giang Lục Nhân có một đặc điểm, nếu tâm tình không tốt hoặc cảm thấy áp lực, cô liền coi đó trở thành động lực để phấn đấu. Vì thế cô chưa bao giờ ham đọc sách, chăm luyện đề. Suy nghĩ của cô bắt nguồn từ một nguyên nhân kỳ quái đó là, một khi cô cảm thấy bản thân bị bất công hay ủy khuất, cô sẽ không bao giờ làm một điều tương tự để trả thù đối phương, mà nhất định cô sẽ bắt bản thân trở nên tốt hơn, vì nếu cô cũng hành động như họ, cô sẽ trở thành loại người đáng ghét như họ, cô không muốn như vậy. Vì thế cô muốn bản thân phải trở nên thật vĩ đại, vĩ đại đến mức không ai có thể phủ nhận, những kẻ phủ nhận cô sẽ phải sống trong áy náy đau khổ.
Giống như việc hết lần này đến lần khác, cô bị Hướng Tư Gia chơi xấu, cô đều tự nói với bản thân, chính là vì cô chưa đủ xuất sắc, hay nói cách khác cô chưa được xuất sắc vượt bậc, đến mức chưa có ai tình nguyện coi cô là người không thể thay thế. Một người vĩ đại, nếu cô ấy không đứng thứ nhất, tất cả mọi người đều sẽ bất bình. Còn nếu không được như vậy, là vì còn chưa đủ, chưa được như thế.
Xã hội này vốn bất công, đừng nên oán hận bản thân phải chịu bất công, phải khiến bản thân trở nên mạnh hơn, thì mới mong cuộc đời mình bớt bất công hơn.
Dù sao, đó cũng là suy nghĩ của riêng cô.
Khi ở Big gamer, không phải cô không nhìn thấy Kỷ Thành Minh và Hướng Tư Gia, nhưng thật vừa vặn đúng lúc cô đi qua chỗ họ lại bị ngã dập mặt. Ánh mắt Hướng Tư Gia rất thản nhiên, lại còn cả vú lấp miệng em. Đôi mắt Kỷ Thành Minh tràn ngập ý cười, cứ như vậy nhìn cô, coi cô như một trò giải trí tiêu khiển.
Cô không thích cảm giác này, nhưng nếu muốn cô đối xử như vậy với Hướng Tư Gia, cô lại không làm được. Cô tự biết bản thân vô dụng, khi bất mãn một người, cô chỉ có thể để trong lòng, nhiều lắm là kể lể một chút với cô bạn thân, nếu muốn cô làm gì đó, cô khẳng định là không làm được. Cô đúng là yếu đuối, cực kỳ yếu đuối mà. Ừ, đúng là cô không thích Hướng Tư Gia, nhất là sau chấn thương ở chân này. Đối với Kỷ Thành Minh cô không oán không thù, nếu Kỷ Thành Minh làm vậy, khẳng định là vì Hướng Tư Gia. Nếu mua phải hàng nhái, người ta sẽ chỉ hận người bán hàng, tại sao không hận nhất những người sản xuất ra chúng chứ.
VÌ thế khi vừa đến phòng học, thông thường cô sẽ lấy đi động ra nghịch, hoặc là lấy tạp chí ra xem. Hiệu quả học tập của cô rất tốt, cô không phải là người học hành chăm chỉ, vì thế chỉ cần nghe giảng là hiểu bài, sau khi tan học, cô tuyệt đối không bao giờ lãng phí thời gian vào việc học.
Uông Chu Duyệt hiếu kỳ nhìn cô:
- Hôm nay bị cái gì kích thích thế?
- Tớ bị Chu tiên sinh kích thích đấy.
- Cái gì cơ?
- Phải chăm chỉ học tập để gây dựng Trung Hoa.
Ngụm trà trong miệng Uông Chu Duyệt phi thẳng ra ngoài, cô cười đến run cả người:
- Cậu thật vĩ đại đấy.
Giang Lục Nhân lườm Uông Chu Duyệt một cái, thuận miệng bịa ra một câu chuyện;
- Cậu cứ nghĩ mà xem, đất nước chúng ta luôn trong tình thế cam go, nếu cả ngày chỉ nghĩ đến yêu nước thì có ích lợi gì, càng khiến trong lòng buồn bực không thể phát tiết thôi. Chúng ta còn trẻ, là hi vọng của đất nước, nếu yêu nước phải đáp lại bằng hành động thực tế nhé. Phải khiến bản thân trở thành một con người mới, không phải loại người chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, nhàn rỗi suốt ngày ca thán oán trách chính phủ và xã hội.
Đến đây, Uông Chu Duyệt không cười nổi nữa:
- Ôi ôi, tớ yêu cậu quá đi mất, tinh thần yêu nước của cậu thật thiết thực nha.
Cả trái tm của Giang Lục Nhân cũng run luôn, đúng là cô chỉ nói lung tung. Thật ra cô muốn thành tích cuối học kỳ này của cô sẽ vượt trội so với Hướng Tư Gia, để thảo mãn sự bất mãn trong lòng cô. Thế nhưng cô lại cảm thấy hành động của bản thân rất giả dối, bình thường không quan tâm, đến thời điểm quan trọng lại kiếm cớ như vậy, giống như một cô bé không bao giờ lớn nổi.
Thật sự, cô rất khinh bỉ bản thân.
- Xin cảm ơn, rất tiếc tớ không yêu cậu đâu, nên không thể lưỡng tình tương duyệt rồi.
Uông Chu Duyệt khinh bỉ:
- Ai thèm lưỡng tình tương duyệt với cậu chứ.
Cô chỉ cười, đọc sách một chút, đau hết cả mắt.
Uông Chu Duyệt là người cực kỳ có tinh thần nhiệt tình ái quốc, luôn để tâm đến tình hình thời sự trong nước.
- Tớ vô cùng hi vọng sẽ có một ngày Trung Quốc sẽ được như Nhật Bản.
- …
- Mở ra một lịch sử mới, có thể trở thành một cường quốc như Nhật Bản đi bắt nạt các nước khác.
- Sao không học đi?
- …
Trong hoàn cảnh kỳ thi cuối học kỳ cùng mùa hè đang đến rất gần, Giang Lục Nhân ngày càng cuống quít khẩn trương hơn, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Còn Uông Chu Duyệt thì rõ ràng rất khẩn trương rồi, nhìn mặt cô nàng đã thấy rõ hai chữ khẩn trương, còn vội vội vàng vàng chạy vào phòng thi, vừa đi vừa ầm ĩ:
- Hình như phần đó tớ vẫn chưa đọc qua…. Cậu đoán thử xem đề đại số vào phần nào… Từ vựng, hình như tớ đã quên sạch sẽ rồi…
Ba ngày thi nhanh chóng trôi qua trong sự lo lắng hồi hộp của các học sinh, sau đó tâm trạng của các cô trở nên cực kỳ thoải mái.
Sau cuộc thi chắc chắn sẽ là kỳ nghỉ hè, trường hẹn một ngày học sinh đến nhận phiếu điểm, những học sinh ở xa sẽ được giáo viên gửi bảng điểm theo đường bưu điện về tận nhà.
Giang Lục Nhân có một đặc điểm, cô không bao giờ lo lắng cho thành tích của mình, cứ đến ngày hẹn cô sẽ đến trường lấy kết quả. Theo cách nghĩ của cô đó chính là, nếu tốt thì chẳng nói làm gì, nếu có kém cũng đừng nên để sinh ra tâm lý buồn bực cho kỳ nghỉ của mình, rõ ràng là chẳng thay đổi được nữa, thế nên cứ ung dung sảng khoái mà tận hưởng kỳ hè của cô.
Cô đeo cặp sách trên lưng, khoác tay Uông Chu Duyệt đi ra ngoài cổng trường.
Vừa đến trước cổng, hai người không hẹn nhau đều dừng bước.
Không thể không nói, có những con người, trời sinh ra là để khiến con người ta đố kỵ.
Uông Chu Duyệt nhìn Giang Lục Nhân:
- Cuối cùng tớ cũng biết cậu và Hướng Tư Gia chênh lệch chỗ nào.
- Gì cơ?
Cô không thể phủ nhận, cô cũng bị đôi tình nhân kia hấp dẫn. Kỷ Thành Minh vừa lái xe đến đón Hướng Tư Gia, trên mặt người đàn ông anh tuấn tràn ngập nụ cười, khuôn mặt hớn hở. Còn cô nữ sinh xinh đẹp như hoa cũng nở nụ cười khiến trời đất ngây dại. Một đôi tình nhân đẹp như vậy, thật khó để bỏ qua.
- Cậu nhìn xem, Hướng Tư Gia vừa sinh ra đã có cảm giác “ta là người có số hưởng thụ”. Cậu có nhận ra không?
Uông Chu Duyệt nhíu mi, từ Hướng Tư Gia toát ra một cảm giác đương nhiên, mà cô không thể hình dung nổi.
- A… Vậy tớ có tướng khổ ư?
- Cậu hơi thiếu khí chất của một công chúa.
- A… vậy có phải tớ giống a hoàn không?
- Quên đi…
Uông Tư Duyệt bất mãn mắt trợn trừng:
- A hoàn cùng người giúp việc có khác gì nhau đâu?
Giang Lục Nhân cười cười, cuối cùng mới nói:
- Vậy là cô bé Lọ Lem vậy.
Cô bé Lọ Lem và A hoàn có khác gì nhau nhỉ, a hoàn lớn lên sẽ trở thành người giúp việc, nếu số phận may mắn, trở nên xinh đẹp, có phải sẽ trở thành cô bé Lọ Lem không.
Vậy bạn có thích câu chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem không?
Có lẽ, trong lòng rất nhiều người đều mong muốn thiên kim tiểu thư nọ sẽ đánh bại cô bé Lọ Lem, hay là vì bây giờ cô bé Lọ Lem biến thể nhiều quá, ai muốn đều có thể trở thành Lọ Lem, vì thế, câu chuyện mới trở nên rẻ mạt thế này.
Uông Chu Duyệt lắc đầu:
- Thôi đi, lái xe của cậu đến rồi, còn không mau đi đi, ngày nào cũng đến để kích thích một người bình thường như tớ vậy.
- Được rồi, người bình thường ơi, tớ về đây.
Cô đi đến gần, mới nhận ra người ngồi trong xe không phải lái xe.
Mang theo sự kinh ngạc, cô lập tức mỉm cười.
Vừa rồi, nhìn thấy cảnh Kỷ Thành Minh đón Hướng Tư Gia, trong lòng cô thật sự cảm thấy hâm mộ. Nếu ngày nào Giang Thừa Dự cũng có thể đến đón cô thì thật tốt biết bao.
Ngay sau đó, suy nghĩ liền biến thành hiện thực.
Cô thản nhiên bước lên xe, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng loạng choạng như chú nai con ngơ ngác của mình, trái tim cô hơi hơi nhảy nhót, như để nhắc nhở cô, mỗi lần cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt là một lần nhiệt huyết cô sôi trào một cảm giác kỳ diệu.