Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ban đêm, tuyết rơi lần này thật lớn, cứ thế bay phất phơ yên tĩnh, nhẹ nhàng suốt một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy liền thấy, ngay cả cửa sổ giấy đều trắng toát, mà toàn bộ hoàng cung, lại một mảnh ngân trang tố khỏa, trắng xoá một mảnh đất trời.
• Ngân trang tố khỏa: (sáng lấp lánh) như được dát bạc phủ tơ.
Bất Ly rất thích tuyết rơi, tỉnh dậy từ rất sớm, lôi kéo cả Tịch Nhan cùng dậy, dẫn theo vài cung nữ đắp người tuyết trong đình viện. Tịch Nhan cũng không sợ lạnh, chơi đùa cùng với Bất Ly thì còn gì vui hơn được nữa. Đến cuối cùng đắp lên một người tuyết thật to, đôi tay cả hai mẹ con đều đông lạnh đỏ bừng, hai gò má cũng đỏ bừng như nhau.
Bất Ly lại thật cao hứng vỗ tay mà nói: "Mẫu thân, chúng ta đi gọi phụ thân lại đây xem nha!"
Từ lúc tế trời ngày hôm qua trở về, mãi cho đến chiều, Bất Ly ngủ cũng run nhè nhẹ, lúc này Tịch Nhan thấy con bé lại cười đến thoải mái, trong lòng không khỏi cũng khuây khỏa. Nàng hỏi thời gian, cân nhắc nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở, liền nắm tay Bất Ly đi trên tuyết, đến trước Ngự thư phòng.
Đã giữa trưa, khi cả hai mẹ con cùng vào Ngự thư phòng, cũng là lúc Tống Văn Viễn vừa mới hướng Ngự thiện phòng truyền ngọ thiện, nhân thời tiết rét lạnh, còn dặn riêng hạ nhân chuẩn bị một bầu rượu.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước thường dùng ngọ thiện đơn giản ở trong ngự thư phòng, thường xuyên dùng qua loa một ít điểm tâm. Hôm nay gặp dịp Tịch Nhan dẫn theo Bất Ly lại đây, tâm vô cùng hưng phấn, liền truyền thức ăn, đem Bất Ly ôm vào trong ngực, chỉ chuyên tâm lấy cho con bé thức ăn ưa thích.
Tịch Nhan cảm thấy vẫn có chút lạnh trong người, liền uống hai chén rượu, lúc này mới cảm thấy có chút ấm áp. Bất Ly vô tình nhìn thấy, lại đột nhiên kêu to lên: "Con cũng muốn uống rượu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan đều nở nụ cười. Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu thương nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Ly, lại đem áp lòng bàn tay mình sưởi ấm cho nữ nhi, rồi mới nói: "Muốn uống rượu, thì chờ Ly nhi trưởng thành, sau khi tìm được rể hiền thì phụ thân cho uống."
Bất Ly nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Rể hiền là gì vậy ạ?".
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Nhan, Tịch Nhan lại tránh mặt, cười ha ha. Bởi vì uống rượu, hai gò má ấm áp hồng lên, trong con ngươi như có minh châu tỏa sáng rạng rỡ. Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không giải thích gì thêm cho Bất Ly, cứ thế nhìn nàng, trong mắt hình như có mang thâm ý.
Sắc mặt Tịch Nhan bất giác càng đỏ, đứng dậy nói: "Mới uống hai chén liền cảm thấy choáng váng đầu rồi, ta đi Noãn các nghỉ ngơi nhé."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn về phía Ngân Châm, khẽ nhếch môi tỏ ý. Ngân Châm lên tiếng, hầu hạ Tịch Nhan ra khỏi phòng, sang bên Noãn các.
Noãn các vốn không chỉ có giường, còn đốt than hoa, ấm áp dị thường. Tịch Nhan nằm xuống, không bao lâu đã ngủ mơ màng.
Đến khi vừa tỉnh lại, đã không biết là lúc nào rồi.
Tịch Nhan cảm thấy đầu hơi hơi có chút đau, đồng thời miệng lưỡi đều khô, liền đứng dậy tìm nước uống. Xưa nay lúc nàng nghỉ ngơi không thích bên cạnh có người ngoài, bởi vậy cũng không biết Ngân Châm hiện ở nơi nào. Tịch Nhan tự châm trà, nước đã nguội, uống ở miệng vừa khô lại buốt, nàng chỉ miễn cưỡng uống một ngụm. Nhất thời lại muốn đi xem Bất Ly có phải còn ở Ngự thư phòng hay không, liền ra khỏi phòng đi tìm.
Nhưng mà kỳ quái là ngoài cửa Ngự thư phòng lại không có ai, Tống Văn Viễn cũng không biết đi đâu rồi. trong lòng Tịch Nhan nghi hoặc, tiến lên gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm của Thập Nhị --
"Thất ca, Dao Trì đậu khấu này vốn đã tìm được từ vài ngày trước rồi, đệ lại làm mất. Đệ sợ huynh trách cứ nên không dám nói. Hôm qua thấy Nguyệt Nha Nhi, mới biết hóa ra là bị nàng ta trộm đi. Nàng ấy cũng không biết đây là cái gì, thấy không có gì hay liền trả lại cho đệ. Nguyên bản hôm qua nên đưa cho huynh, Thất tẩu lại ở đó nên đệ quên mất ."
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn bình thản trước sau như một: "Trình lên để ta xem xem."
Trong Ngự thư phòng, Thập Nhị đem cái hộp gấm nho nhỏ kia tới trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn hắn mở ra, bên trong là một viên đậu khấu nho nhỏ, màu đỏ tươi bóng đẹp như ánh lửa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cầm lấy hạt đậu khấu kia, đặt ở chóp mũi hơi ngửi một chút. Thập Nhị vội hỏi: "Là thật là giả?"
Lúc lâu sau mới nghe thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ nói một chữ: "Thật."
Ngoài cửa, Tịch Nhan nghe xong mừng rỡ, định đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên nghe thấy Thập Nhị kinh hô: "Thất ca, huynh làm gì thế?"
Trong lòng Tịch Nhan căng thẳng không hiểu nổi, tay dừng lại, nghĩ nghĩ, rồi lặng yên chọc thủng một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn vào trong.
Nhưng mà lúc vừa thấy, nàng dường như muốn ngất đi -- Hoàng Phủ Thanh Vũ trong tay cầm viên đậu khấu, sau khi bóp thật mạnh, viên đậu khấu đáng thương kia hóa thành bột phấn ngay dưới đầu ngón tay hắn!
Sau đó, bột phấn bay đi, tựa như chưa từng tồn tại viên đậu khấu kia vậy.
Tịch Nhan toàn thân lạnh lẽo, máu huyết dâng trào. Nàng không thể tin được cảnh mình trông thấy, nhưng cũng không thể không tin!
Dao trì đậu khấu, tuy cũng không phải là thuốc có thể chữa khỏi hẳn cho Nam Cung Ngự, nhưng thứ thuốc này dị thường trân quý, Nam Cung Ngự mà ăn vào, cũng có thể tỉnh lại, tuy tìm không thấy Hỏa liên hoa , thời gian tỉnh lại có thể rất ngắn, nhưng dù sao cũng là một cơ hội!
Nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đem đậu khấu kia, hủy đi......
Tịch Nhan không nhịn được mà rùng mình, xoay người đi trên tuyết. Áo khoác của nàng còn ở trong Noãn các, lúc này chỉ mặc bộ quần áo mùa đông đơn giản, rõ ràng khó có thể chống cự khỏi hơi lạnh. Nhưng mà nàng tựa như không cảm thấy, cứ bước đi thẳng đến phía trước.
Không biết trời lại bắt đầu đổ tuyết khi nào, cứ dần gieo rắc một lớp tuyết trên đầu, trên mi mắt nàng. Nàng hốt hoảng, chỉ cảm thấy không nhìn rõ đường. Nàng cũng không rõ được làm sao mà rẽ lối.
Từ trong ngực trào ra bi thương khôn cùng, Tịch Nhan rất muốn kêu, rất muốn hét to một tiếng, mở miệng thở dốc, lại thành ra bị gió lạnh tràn vào trong miệng, lấp đầy cổ họng.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, nàng rốt cuộc không chịu nổi, dựa vào một bờ tường ngồi sụp xuống, ôm lấy thân mình lạnh run.
Đất trời chỉ còn tiếng gió rít, người nàng bị đông lạnh đến chết lặng , lại bỗng nhiên nghe thấy trước mặt mình tựa hồ có tiếng người truyền đến, ngẩng đầu lên, chỗ tuyết trên mi tan ra chảy xuống mặt, mới vừa thấy rõ người trước mặt ra là Lý đại nhân của Thái y viện.
Hoảng hốt, Tịch Nhan làm như nhớ tới cái gì, khó khăn đứng dậy, giật giật tay chân đã chết lặng, trên mặt lại tràn ra nụ cười: "Lý đại nhân, ta đang định tìm ngài đấy."
Lý đại nhân nhìn nàng nghi hoặc không rõ: "Lăng tần nương nương, người làm sao vậy?"
Tịch Nhan chậm rãi lắc lắc đầu, cười như trước: "Ta muốn đi thỉnh ngài xem bệnh cho ta, lại cảm thấy mệt, thiếu chút làm cho chính mình bị đông cứng ."