Vệ Lai cau mày hỏi hắn, “Ngươi vào làm gì?”
“Nhìn nàng chữa thương.” Hắn đáp thản nhiên.
“Đi ra ngoài!” Nàng lạnh mặt nói: “Lão tử trị thương không thích để người khác vào tham quan, sao hả? Bộ có bỏ tiền ra mua vé sao?”
“Nàng —” Kiềm chế không tức giận, Hoắc Thiên Trạm đột nhiên cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày bị người con gái này làm cho tức chết. Hắn xoay người, đang chuẩn bị bước nhanh rời đi, chân lại đột nhiên dừng lại, sau đó nửa quay đầu lại, lời mang hai nghĩa mà nói: “Đổi thuốc trên vết thương của nàng đi, thuốc của lang trung bên ngoài không tốt!”
Vệ Lai bất đắc dĩ cười khổ, cho đến lúc hắn đi xa, mới nói với đại phu: “Đừng nghe hắn, cô nhìn vết thương của ta đi, thật ra thì thuốc đang dùng bây giờ cũng được.”
Cuối cùng vẫn để thái y xử lý vết thương, Xuân Hỉ ra khỏi phòng lúc này mới quay về dẫn thái y ra ngoài. Khi trở về thì cầm cái bình nhỏ trong tay.
“Cầm cái gì thế?” Vệ Lai hỏi.
Xuân Hỉ cười khanh khách đưa đến trước mặt nàng: “Hồi Nhan Lộ!”
“Hả?” Vệ Lai cau mày, “Là cái gì vậy?”
“Đây là lão thái y trong Viện Thái Y làm ra, nghe nói đặc biệt trân quý, mỗi ngày bôi lên mặt một giọt, dùng chưa đến mười ngày có thể xóa nếp nhăn với sẹo. Người không biết, nương nương trong cung ai cũng muốn có vật này, nhưng bởi vì quá hiếm, tất cả mọi người tốn cả một đống bạc mới có thể lén lấy được vài giọt.”
“Vậy một lọ ngươi cầm này có mấy giọt?” Vệ Lai buồn cười nhìn cái lọ nàng cầm trong tay, “Cái này nếu chỉ có ba năm giọt, ta có đổ cũng không đổ ra được?”
Xuân Hỉ cười hì hì, “Cô nương nói cái gì vậy, đồ của người sao có thể chỉ có ba năm giọt. Đây là đầy một lọ! Hoàng thượng tự mình đưa đến cho người, nói là để người bôi lên vết thương, rất nhanh sẽ khỏi!”
“Thôi đi!” Nàng liếc mắt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đưa tay nhận lấy: “Hai chữ cảm ơn là được, hắn là quân chủ một nước, chăm sóc lê dân bách tính, đây là việc hắn phải làm.”