Cuối chân trời bắt đầu sáng dần, cuối cùng cũng về đến tiểu trúc trong núi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Sơn Linh đứng ở cửa viện thỉnh thoảng lại ra đường núi nhìn quanh.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, vội vàng nghênh đón.
Nhưng nàng thấy hai người cùng ngồi trên một con ngựa đi về, không khỏi sững sờ một chút. Lại thấy Vệ Lai lười biếng vùi trong ngực Quý Mạc Trần, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhưng tiểu nha đầu cũng không cáu kỉnh với nàng, chỉ đi lên giúp dắt con ngựa kia, sau đó trừng mắt với Vệ Lai, than thở: “Ngươi chạy đi đâu vậy chứ? Ta đâu có thực sự đưa ngươi về lầu xanh!”
Vệ Lai im lặng nhìn trời xanh!
Giằng co cả đêm, trở về nhà Vệ Lai tùy Sơn Linh giúp xử lý vết thương, lúc này mới lên giường ngủ bù.
Bên ngoài, tiếng tiêu của Quý Mạc Trần dần dần vang lên, như khúc an giấc, giục nàng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Một tia ý thức cuối cùng trước khi ngủ say, Vệ Lai chợt nghĩ: Nếu như vết thương này để lại sẹo thật, vậy để Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm cũng rất tốt!
Tỉnh dậy đã là hoàng hôn, mắt nhìn mặt trời xuống núi, Vệ Lai liền buồn bực.
Bây giờ mới xuống giường, đêm nay làm sao nàng ngủ được nữa?
“Có phải là đói mà tỉnh không?” Sơn Linh vẫn canh ở bên giường duỗi lưng, “Thật mệt! Đi theo ngươi bị giày vò hơn nửa đêm, còn phải ở chỗ này coi chừng ngươi ngủ.”
“Hả...” Vệ Lai có chút cảm động nho nhỏ hỏi, “Sao ngươi không đi ngủ bù?”
“Ngủ bù?” Sơn Linh suy nghĩ một chút, “À, ngươi nói phải đi ngủ sao! Ai! Ta là một nha đầu, sao có thể tự tại như đại tiểu thư ngươi, muốn chạy là chạy, muốn ngủ thì ngủ! Nếu dám ngủ ngày, vậy nha hoàn ta đây cũng nghỉ luôn là vừa!”
“Được rồi!” Nàng liếc nhìn Sơn Linh nói, “Đói bụng rồi!”
“Không có nấu cơm!” Nha đầu ăn ngay nói thật, “Chủ nhân sai ta đi trông ngươi, cho nên không có thời gian nấu cơm.”
“Vậy ta nấu!” Mắt nàng sáng lên: “Có mì không? Ăn mì sợi nhé?”
Sơn Linh nhìn nàng, dáng vẻ thật bất đắc dĩ: “Vừa định khen ngươi còn biết nấu cơm, không ngờ là làm mì. Vậy bây giờ ngươi đang có thương tích, có phải muốn ta nặn mì không?”