Vệ Lai không hiểu: “Ngươi phái bao nhiêu người đi bắt ta như vậy, ngươi cảm thấy ta có bao nhiêu bản lĩnh? Có thể thoát được sao?”
“Nhiều người hơn nữa thì có sao? Nếu như nàng thật sự muốn trốn, bọn họ có thể giết nàng sao? Ta đã sớm hạ lệnh không cho làm nàng bị thương, ta...” Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Hoắc Thiên Trạm khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, “Nàng không tin ta, ta biết, nàng vẫn không tin ta tuyệt đối sẽ không hại nàng.”
“Giờ ta tin rồi!” Vệ Lai vội vàng nói: “Bây giờ ta thật sự tin!”
“Ồ.” Hoắc Thiên Trạm bật cười, “Ánh Nhi này! Nàng nhớ kỹ lời ta nói, ta sẽ không vì dục vọng của mình mà ép nàng ở bên cạnh ta. Trừ phi nàng thật sự nguyện ý, nếu không Hoắc Thiên Trạm ta cả đời này sẽ không làm khó nàng. Mặc dù ta là Hoàng thượng, mặc dù ở hậu cung ta có rất nhiều nữ nhân. Nhưng nàng là đặc biệt duy nhất, là người duy nhất có thể tiến vào trong lòng ta, là tình cảm chân thành cả đời của ta. Cả đời này gặp được một người như vậy là đủ rồi. Không nhất thiết phải ở cạnh nhau, nàng tin không, có bao nhiêu người suốt cuộc đời cũng không có thể tìm được người xứng đáng để mình chấp nhận cả đời, ta có thể gặp được nàng, thật sự đã đủ rồi. Ánh Nhi, nếu như muốn đi, hãy nói cho ta biết bất cứ lúc nào, ta sẽ không làm khó nàng nữa. Ban đầu tìm nàng cũng là lo lắng nàng bị trọng thương, sợ nàng có chuyện. Vì vậy, vừa biết được tung tích của nàng, ta lập tức sai người đi vào núi tìm nàng về. Giờ nàng trở lại, cứ yên tâm ở cạnh ta dưỡng thương, rồi an dưỡng thân thể. Thả nàng đi không thành vấn đề, nhưng ta phải chắc chắn thương thế của nàng hoàn toàn khỏi hẳn, như vậy mới có thể để nàng đi được.”
Vệ Lai gật đầu, có chút hưng phấn, có chút chờ đợi, lại cũng có chút... không đành lòng.
“Ta sẽ dưỡng thương thật tốt, ngoan ngoãn ở trong lãnh cung, không để ngươi gặp phiền phức. Hoắc Thiên Trạm, cám ơn ngươi vì Lam Ánh Nhi mà làm nhiều như vậy, cám ơn ngươi vì ta làm nhiều như vậy!”
“Còn một yêu cầu nữa!” Hắn lại mở miệng: “Bất kể nàng muốn đi đâu, đều không được cắt đứt liên lạc với ta. Ta phải biết nàng có khỏe hay không, biết nàng đang ở đâu, biết nàng có hạnh phúc vui vẻ không! Ánh Nhi, mặc dù thả nàng đi, nhưng nếu như nàng không hạnh phúc, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ mang nàng lại bên cạnh ta. Đến lúc đó, nàng có muốn trốn, ta cũng sẽ không buông tay nữa.”