Hoắc Thiên Trạm nhất thời chưa phản ứng lại được, cứ nghĩ rằng nàng đang nói đến Tiên Đế. Mặc dù Tiên Đế không hề giống hình dung của nàng, nhưng trong mắt người tình hóa Tây Thi, câu này hắn vẫn hiểu.
Nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ, giành lấy vò rượu trong tay Vệ Lai uống vài ngụm, hơi có men say, lúc này mới lại mở miệng nói.
“Tính cách một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy chứ? Nàng thực sự không giống Ánh Nhi trước kia.”
“Ánh Nhi trước kia đã chết!” Nàng nói sự thật, nhưng nghe vào tai hắn, lại thành Ánh Nhi trước kia, tim đã chết. “Khi bọn họ trói Ánh Nhi vào trên đống lửa muốn thiêu chết, Ánh Nhi cũng đã chết rồi. Lại nói, nếu không phải là Thuần Vu Yến cầu xin họ kéo dài thời gian, sợ là ta cũng không tỉnh lại được.”
Hoắc Thiên Trạm trầm mặc không nói, đổ từng ngụm, từng ngụm rượu vào miệng.
“Thật xin lỗi.” Thật lâu sau hắn mới nói: “Ánh Nhi thật xin lỗi, là ta nghĩ quá đơn giản, là ta sơ sót. Ta cho là cùng lắm nàng chỉ bị giam ở địa lao, không có việc gì. Lại dặn dò Hoàng hậu chiếu cố, không thể ngờ chuyện lại xảy ra đến mức như vậy. Ánh Nhi, thật xin lỗi.”
Nàng lắc đầu: “Xin lỗi có ích gì đâu! Chuyện cũng đã xảy ra, nói xin lỗi, cũng không trở lại lúc đầu được. Ta cũng hiểu, dù ngươi là Hoàng thượng, nhưng có rất nhiều chuyện không có cách nào nắm giữ được. Nói thí dụ như Thái hoàng Thái hậu, bà ấy là mẫu thân của ngươi, Hoàng thượng có lớn cũng không hơn được bà ấy.”
“Ánh Nhi...”
“Hoắc Thiên Trạm!” Nàng cắt lời hắn, “Trận cháy kia thật sự rất lớn, cháy đến mức đầu óc ta đều quên hết tất cả. Cho tới giờ ta vẫn luôn nghĩ Lam Ánh Nhi là Lam Ánh Nhi, ta là ta, vốn không thể lấy chính mình và Lam Ánh Nhi ngày trước hòa làm một. Nhưng ngươi có biết, bất kể thế nào, ta vẫn tên Lam Ánh Nhi, ngươi cũng tốt, người quen biết ta ngày trước cũng thế, đều gọi ta là Lam Ánh Nhi. Cho nên, Hoắc Thiên Trạm, nói cho ta nghe một chút về nàng ấy đi! Để ta biết Lam Ánh Nhi rốt cuộc là một cô gái thế nào, nói cho ta biết giữa nàng, ngươi và hoàng huynh ngươi, rốt cuộc là quen biết thế nào, và đã xảy ra chuyện gì?”